Chương 13

Mạc Ngôn: Buổi sáng cô nói gì, có ý gì?

Cư Nhiên: Sao nào? Nghe không hiểu?

Mạc Ngôn: A! Đúng vậy! Tôi ngốc, nghe không hiểu.

Cư Nhiên: Chị thật ra cũng thành thật.

Mạc Ngôn:……[ giận ].

Cư Nhiên: Em muốn chị theo giúp em đi tham gia buổi gặp mặt tác giả.

Mạc Ngôn: Tôi mới không thèm! Trèo cao không dậy nổi.

Cư Nhiên: Khó mà được. Đây là điều kiện thứ nhất nha.

Mạc Ngôn: Giận giận giận……

…………

Trưa cuối tuần.

Mạc Ngôn ngủ không ngon nhiều ngày liên tục. Thiếu ngủ nghiêm trọng, khiến hai đôi mắt đen trên mặt Mạc Ngôn càng đen thêm.

Cuối tuần, ba má luôn luôn rất thực tế khó được khi lãng mạn hẹn hò, song song ra ngoài xem điện ảnh.

Mạc Ngôn đính hai con mắt gấu mèo đi kiếm ăn. Dưới lầu không có rau cỏ, ba má hẹn hò lãng mạn đã hoàn toàn quên mất con gái là mình sao?

Mạc Ngôn mang dép lê, cào cào mớ tóc lộn xộn của mình, bước ra cửa. Đem cửa chính đóng lại, Mạc Ngôn hướng tới siêu thị cách đó không xa.

Là mì thịt bò om ngon, hay là gà hầm nấm hương ngon đây?

"Xin chào quý khách"

"……" rõ ràng vẫn nên ăn ở bên ngoài đi. Càng đơn giản. Cô gái đứng ở cửa siêu thị đột nhiên nghĩ như vậy.

Mạc Ngôn lại lui ra ngoài.

Người bán hàng: "……"

Quán mì.

"Xin chào quý khách, chị muốn dùng gì?"

"Một phần mì loại lớn nhất"

"Được, một phần mì loại lớn nhất" nhân viên cửa hàng hướng tới đầu bếp kéo mì bên ngoài kêu.

Mạc Ngôn nhàm chán ngồi trong quán nhỏ ngáp.

"Thật sự ở khu này sao?"

"Thật sự mà, thật sự. Chị của tớ là biên tập, thời điểm đưa bản in mẫu mới gửi tới địa chỉ này. Tuyệt đối sẽ không sai"

"Oa oa! Thật kích động nga"

"Không thể tưởng được thế nhưng lại ở chỗ này"

Hôm nay nơi này không biết vì cái gì lại phá lệ náo nhiệt, là ngày khai trương gì sao?

"Ở phía trước kìa, ở phía trước……"

"Mì của chị đây ạ" nhân viên cửa hàng bưng một phần mì để xuống trước mặt Mạc Ngôn.

"Cám ơn" Mạc Ngôn cầm lấy đũa, cúi đầu ăn.

"Hôm nay làm sao vậy? Có rất nhiều người đến nơi này"

"Tết nguyên đán, tới thăm thân thích à? Xem ra không phải là người địa phương" khách khứa đang chờ trong quán bắt đầu thảo luận. Hiển nhiên, bọn họ cũng chú ý tới mấy cô gái bên ngoài.

Tết nguyên đán tới nhanh nhỉ, nói như vậy, nhiều nhất còn một tháng, nhà trẻ sẽ nghỉ, kỳ nghỉ hề năm nay có nên đi chỗ nào du lịch không nhỉ?

Ăn xong rất nhanh, trả tiền.

"Tổng cộng 5 tệ. Cám ơn"

Mạc Ngôn lười biếng về nhà, nhìn thấy mấy cô gái đứng ở cửa nhà mình, rướn cổ nhìn vào trong.

"?" đây là đang làm gì? Trộm sao? Không giống.

"Rốt cuộc là nhà nào nha" cô gái buộc tóc đuôi ngựa bất mãn nói thầm.

"Sao nơi này không có bảng số nhà?" cô gái tóc ngắn lưng đeo ba lô nhỏ, vẻ mặt phức tạp cầm tờ giấy trong tay không biết là gì.

"Cửa đều có số nhà, không phải sao?" Mạc Ngôn tiến lên, chỉ vào một mảnh nhỏ treo trên cửa nói.

"Oa a! Quá nhỏ đó! Làm cho người ta không thể phát hiện!" oán giận.

"……" Mạc Ngôn mặt đen thui đứng trước cửa. "Thật có lỗi, tuy rằng không biết các chị tìm ai, nhưng có vẻ các chị đang nhầm nhà rồi"

"Hả?" Ba người lộ ra khó hiểu.

"Tôi muốn đi vào. Đây là nhà của tôi" tiếp tục đen mặt.

"Oa a! Cứu tinh! A a a thật xin lỗi, xin hỏi, Chị có biết Giang Nam Nguyệt đại nhân đang ở nơi nào không?" cô gái tóc ngắn vẻ mặt kinh hỉ hô.

Gân xanh. "A?" các nàng tìm tên hổn đản Cư Nhiên làm gì? Chẳng lẽ là fan?

"Ai nha! Nói tên trên mạng thì làm sao người ta biết đó là ai! Tên thật! Tên gọi hàng ngày!" đại khái cho rằng Mạc Ngôn nghe không hiểu, một cô gái tóc dài hơi béo khác lập tức nói.

"Nga nga, đúng! Dạ chị, xin hỏi, Cư Nhiên đại nhân đang ở nơi nào?"

Quả nhiên là fan! Còn dùng xưng hô đại nhân.

"Cách vách" tâm tình lập tức xuống thấp.

"Oa oa!" cảm thấy kinh hỉ. "Thật cám ơn chị" vội vàng chạy tới căn nhà bên cạnh.

"Tớ thật hồi hộp! Đại nhân có ở nhà không a?"

"Chúng ta chờ chỗ này, nhất định có thể đợi được" chít chít thầm thì chít chít thầm thì.

"……" khẳng định đợi không được ! Tâm Mạc Ngôn ghen tị quấy phá hung ác, trong lòng vụиɠ ŧяộʍ nguyền rủa. Khẳng định đợi không được đợi không được.

Cánh cửa cách vách mở ra. Cư Nhiên vừa vặn đi ra. Thấy đứng ba cô gái đứng trước cửa nhà, sửng sốt.

"Oa a! Là đại nhân!"

"Quá hạnh phúc a!"

"Mau mau mau! Máy ảnh! Kí tên" các cô gái đã kích động tìm kiếm vật dụng trong túi xách, bám và cửa rào, hận không thể trèo qua.

Thái dương Cư Nhiên run rẩy. "……" này…… không phải…… không phải nàng từng yêu cầu mỗi nhà xuất bản giữ bí mật đối với địa chỉ nhà nàng sao? Ba người trước mặt nàng này…… là chuyện gì xảy ra?

Cư Nhiên có loại càm giác tiến lui không được. Thật sự là…… cảm giác không xong.

"Chào, xin chào đại nhân! Em, chúng em là fans trung thành của chị!" các cô gái đang bám cửa rào kích động nói.

Cư Nhiên bất đắc dĩ tiến lên, liếc mắt một cái liền thấy Mạc Ngôn đứng trong nhà cách vách, lấy vẻ mặt oán niệm nhìn mình.

Tâm ghen tị thể hiện rất rõ ràng.

Cư Nhiên đột nhiên cười khẽ ra tiếng. Nhớ tới thời điểm mình cùng Mạc Ngôn mới gặp, biểu tình của đối phương so với hiện tại, thật sự là giống đến đáng sợ.

"Có chuyện gì sao?" tâm tình không biết vì sao trở nên tương đối tốt. Tiến lên, mở cửa, mỉm cười nói.

"Oa a! Kia, cái kia, chị, chị có thể kí tên cho chúng em không?!" mấy cô gái vui hỏng rồi.

"!" đáng giận! Hung tợn nhìn tính huống bên này của Cư Nhiên, Mạc Ngôn xù lông lần thứ n! Nhấc chân hung hăng tiêu sái tiến vào nhà mình, hung tợn đóng cửa nhà mình lại. Nhưng lại nhịn không được ghé vào cửa sổ nhà mình, xuyên qua bức màn, vụиɠ ŧяộʍ nhìn động tĩnh cách vách.

Cư Nhiên lộ vẻ thiện ý dịu dàng tươi cười, kí tên cho ba cô gái kia.

Tất cả đều vì dáng vẻ hòa nhã của Cư Nhiên lừa gạt a a a! Ngẫm lại mình lúc trước, chính là vì túi da tốt này của Cư Nhiên gạt, mới có thể cho rằng tên vô liêm sỉ này là người tốt! Còn nói mọi thứ với nàng! Tất cả đều do nàng lừa!

A a a! Thế nhưng còn muốn chụp ảnh! Các ngươi a các ngươi! Cẩn thận ngày nào đó con độc xà này một ngụm ăn tươi!

Ngô ngô…… Nàng cũng muốn có fans như vậy a a a!

Mạc Ngôn ghen tị, lửa ghen tị hừng hực thiêu đốt Mạc Ngôn.

Ô ô ô…… Không công bằng a ~~~~~~~(>_<)~~~~~

Nguyên bản nghĩ, lần sự kiện fan tới này sẽ không xảy ra nữa. Nhưng không nghĩ đến ngày hôm sau, làm Mạc Ngôn với con mắt gấu mèo nghiêm trọng hơn so với hôm qua, thời điểm bị chính má mình sai đi cửa hàng mua nước tương, lại thấy vài cô gái khác, cầm giấy không biết từ nơi nào đếny, ở gần nhà mình lấp ló.

"Oa a a! Nơi này sao lại vầy nha, không có một cái bảng số nhà nào. Tìm không thấy!" giống với câu nói kinh người ngày hôm qua.

"Gạt người, nói gì mà Giang Nam Nguyệt đại nhân đang ở khu này"

"Thì nói trước mà, tớ đã nói trên mạng gì đó không thể tin!"

"……" lần này là bốn. So với hôm qua còn nhiều hơn……

Mạc Ngôn cầm chai nước tương, lặng lẽ bước qua. Nàng chỉ đi mua chai nước tương, xin đừng nhìn nàng.

"Thực xin lỗi! Thực xin lỗi, xin hỏi một chút" mua nước tương cũng bị người ta níu lại -_-||||

"A? chuyện gì?"

"Thực xin lỗi, xin hỏi một chút, chị có biết Cư Nhiên đại nhân đang ở không?" ánh mắt lòe lòe sáng lên.

"Cách vách" chỉ vào căn nhà kia, mặt âm trầm hồi đáp.

"Thật, thật cám ơn chị!"

Chết tiệt, cái tên vô liêm sỉ kia đến tột cùng tốt ở nơi nào a a a! Nói là Giang Nam Nguyệt, vậy hẳn là thích 'Sử ký phong trạch' của nàng đi? Cái bút danh Giang Nam Nguyệt chết tiệt này, cái tên vô liêm sỉ kia mới dùng qua một lần đúng không?! Đúng không? Đúng không?!

Mạc Ngôn cầm chai nước tương phẫn uất tiêu sái tiến vào nhà mình.

Sau đó, là ngày thứ ba, ngày thứ tư…… ngày……thứ n.

"Thật sự là để tôi yên không a?!" mười lần thì có tám lần bị người ta hỏi đường, Mạc Ngôn rốt cục bùng nổ.

"Con mẹ nó, cho dù là trùng hợp thì cũng khéo hợp đến khủng bố?!" vọt tới nhà kho của nhà mình, lục tung.

"Má nói này Tiểu Ngôn, con đang tìm cái gì?!" má Mạc vào nhà kho, nhìn chằm chằm Mạc Ngôn đang bới tung đồ trong nhà kho hỏi. Sửa phòng hở ?

"Tấm gỗ, mẹ! Lúc nhà chúng ta xây xong không phải còn dư rất nhiều tấm gỗ sao? Bị má ném đâu hết rồi?!"

"Này, ở trong cái rương phía tây, mà con tìm làm gì?"

"Có việc!" tiếp tục lục lục lục.

"Má nói Tiểu Ngôn a"

"Gì má?" tìm kiếm, tìm kiếm.

"Gần đây nhà Tiểu Nhiên có rất nhiều khách a"

"Không biết, con đang vội" ai muốn quản chuyên của cái người chết kia!

"Không phải con…… aiz, con muốn làm gì a?"

"Làm chuyện đứng đắn" vội vàng về phòng làm việc của mình, lấy bút lông chuyên dùng để vẽ ra, tìm màu nước nhà trẻ hay dùng để vẽ tường. Ở trên tấm gỗ ngắn gọn viết một hàng chữ: Cư Nhiên ở cách vách!

Nhìn kiệt tác của mình một lúc lâu.

Ừm! Không có sai chính tả.

Chữ viết rõ ràng, chính xác.

Cực kỳ vừa lòng. Tuy rằng đã lâu không có dùng bút lông viết chữ, nhưng không có bị lục nghề.

Cầm tấm gỗ với chữ viết chưa khô hẳn lao xuống lầu. Tìm một cái cây đinh, đυ.c hai lỗ trên tấm gỗ, cầm một sợi dây thừng, xỏ qua cột gút lại. Sau khi làm xong tất cả, Mạc Ngôn vội vàng chạy tới cửa nhà mình, đem tấm gỗ treo trên cửa nhà mình dưới tán hoa.

"Xong! Xem giờ còn ai hỏi mình nữa!" Mạc Ngôn vừa lòng đóng cửa nhà mình lại, tâm gỗ nhà nhãn lắc qua lắc lại trên cửa.

Mấy chữ 'Cư Nhiên ở cách vách' kia phá lệ có tinh thần.

……

Sau thời điểm này, cuộc sống Mạc Ngôn quả nhiên thanh tịnh rất nhiều.

Cư Nhiên mỗi lần ra ngoài, đều phải đi qua nhà Mạc Ngôn, tất nhiên mỗi lần đều nhìn thấy tấm gỗ viết 'Cư Nhiên ở cách vách' này.

Cô gái lái xe cố ý ngừng lại, cẩn thận nhìn tấm gỗ kia một lúc lâu. "Ha ha……" quả nhiên là tác phong của nàng.

Mấy chữ kia thật đáng yêu!