Chương 12

Đối với chuyện không xem được kết cục, người ta thường có tinh thần bám riết mãnh liệt, Mạc Ngôn là người thô tục cho nên hoàn toàn không có ngoại lệ, một bên tiếp tục bám riết không tha tìm kiếm kết cục 'Sử ký phong trạch' trên mạng, một bên an tâm chờ đợi sách mình đã đặt hàng được giao tới cửa. Sách còn chưa đợi được thì Cư Nhiên đã từ bên ngoài trở về. Đi theo phía sau là Đông Qua đang cãi lộn.

"Tiểu Nhiên cậu hơi quá đáng, thế nhưng gạt tớ tham gia cuộc thi viết tiểu thuyết"

"Tớ là tác giả tự do" ý là: Tớ vui, cậu không cần xen vào.

"A ~~~~ làm sao có thể như vậy! Cậu rảnh rỗi thì mau mau kết thúc bộ truyện bên này đi!"

"Không, tớ muốn đi ngủ"

"Cư Nhiên!"

"Không, được, quấy, rầy, tớ"

Nói một hồi liền cãi lộn.

Mạc Ngôn nghe mà đau đầu. Tiếp tục nhìn chằm chằm máy tính, hóng hớt tin tức mới nhất về 'Sử ký phong trạch'. Nay, Mạc Ngôn kính ngưỡng Giang Nam Nguyệt đã tăng lên như nước chảy trên sông, chảy mãi không ngừng.

Biết được sách mình đặt đã đóng gói xong, đang chuẩn bị giao hàng, qua hai ngày nữa là có thể nhận được nhỉ? Rốt cuộc có thể yên tâm a.

Chuyện của mình phải không còn vấn đề thì Mạc Ngôn mới phân tâm đến chuyện của Cư Nhiên.

Cũng không biết nàng dùng bút danh mới là gì, viết thể loại này, không chừng không thể đứng đầu bảng. Phản ánh chỉ do ghen tị.

Ban công –

Đêm mùa đông, không có sao như đêm mùa hè. Mạc Ngôn lạnh muốn chớt, hiện tại đúng là thời điểm lạnh nhất vào ban đêm. Ban đêm đứng ngoài ban công thật sự là tự chịu tội, bất quá Cư Nhiên lại chậm chạp không xuất hiện. Chờ lúc Mạc Ngôn nhịn không được hắt hơi lần thứ ba.

"……" Tên kia tuyệt đối cố ý! "Con mẹ nó! Họ Cư cô cuối cùng có ra hay không?! xx Cô, nếu không ra, tôi sẽ về phòng!"

Sau đó, Cư Nhiên ngáp một cái từ trong phòng đi ra. "Em là cho chị ít không gian, sợ chị không thể đối mặt với kết quả trận đấu, chết ngoài ban công"

"Ha! Thật là buồn cười. Tôi thì cần không gian làm cái gì? Cô muốn nói cái gì với tôi?! A? Mạc Ngôn, bút danh mới của em là tên đứng đầu bảng xếp hạng, quán quân Giang Nam nguyệt!"

Cư Nhiên nhìn Mạc Ngôn cười nói: "Vì sao em không thể là Giang Nam nguyệt ?"

"Tôi xxx!" làm một động tác không văn minh. "Không cho phép cô bàn luận về Giang Nam Nguyệt của tôi!"

"Của chị?" tươi cười tràn ngập bỡn cợt. "Cô ấy hình như không phải của chị nhỉ?"

"……" nghẹn lời. "Xía, bớt nói nhảm. Nhanh nói ra cái bút danh mới của cô!" không biết vì sao giờ phút này người nào đó cực kỳ kiêu ngạo.

"Vậy à! Bản in mẫu đã tới tay, cho chị xem cũng không thành vấn đề" nói một câu không rõ đầu đuôi rồi xoay người trở về phòng.

"Bản in mẫu? Bản in mẫu gì? Này này! Cô còn không chưa nói bút danh mới ra mà!" thấy đối phương phải đi, vội vàng hô.

Cư Nhiên không để ý, đẩy cửa sổ sát đất ra, vào phòng. Bất quá rất nhanh lại đi ra, cầm trong tay một món đồ. "Chớ quên ba điều kiện nha" nói xong liền đem món đồ kia ném lại đây.

Ném qua Mạc Ngôn. Cứng cứng, hình như là một quyển sách. Mạc Ngôn buồn bực, nàng tự dung không nói rõ mà đưa sách cho mình chi?

Cầm trong tay cẩn thận xem, là một quyển sách bìa mà xanh nhạt. Mặt trên là một tòa nhà chưa được vẽ xong, bên phải bìa sách là một hàng chữ thủy mặc ghi mấy chữ 'Sử ký phong trạch'. Tác giả: Giang Nam nguyệt.

"……" Mạc Ngôn đứng ở ban công, gió mùa đông thổi qua, Mạc Ngôn lạnh run. "…… này…… gạt người. Gạt người ……"

…………

…………

"Con no rồi"

"Tiểu Ngôn con mới ăn một chút đã no rồi sao?" má Mạc nhìn chằm chằm chén cơm còn lại hơn phân nửa trước mặt Mạc Ngôn, hỏi.

"Dạ…… con ăn không vô" vô tình trả lời.

"Làm sao vậy? Sinh bệnh? Mấy ngày nay ăn không được nhiều cơm" vươn tay sờ trán con gái mình.

"Không có, không biết vì sao con không đói bụng"

"Làm sao mà không đói bụng? Mấy ngày nay con đều không ăn cơm đàng hoàng"

"…… A ~~~ con muốn đi ngủ" đi lên lầu.

"Tiểu Ngôn, thân thể không thoải mái phải nói với má biết không"

"A, đã biết"

Lên lầu, đẩy cửa phòng mình ra. Máy tính đã vài ngày không hề động, đã có một lớp bụi. Mạc Ngôn bổ nhào vào giường mềm, từ từ nhắm hai mắt, đầu óc bắt đầu hoạt động.

Di động bên người đột nhiên vang lên bài nhạc 'thịnh đường đêm xướng' quanh quẩn toàn bộ phòng.

"Tiểu Li……" không cần nhìn cũng biết là ai gọi. Khúc 'thịnh đường đêm xướng' được dùng độc quyền cho một người.

"Tiểu Ngôn, cậu tham dự cuộc thi có tốt không?" đối phương điện thoại bên trong thanh âm lộ ra một loại lo lắng.

"Tốt lắm……" thanh âm cúi đầu.

"Sao vậy Tiểu Ngôn? Thanh âm của cậu thật kỳ quái, phát sinh chuyện gì?"

"…… Không có việc gì, chính là…… tớ cảm thấy, thật khổ sở, thật khổ sở"

"Tiểu Ngôn, xảy ra chuyện gì có phải không?"

"Trước kia tớ vẫn nghĩ đến, thiên phú gì đó cũng không phải quan trọng nhất, con người mà! Căn bản còn có thể thông minh cũng có thể không thông minh như vậy, nhưng cho dù mình không phải người thông minh như vậy cũng không quan hệ, chỉ cần mình thật cố gắng, nhất định sẽ thành công thôi…… có lẽ, có lẽ không phải tốt như vậy, nhưng chỉ cần cố gắng, muốn hoàn thành giấc mộng nhất định có thể thành công ……" Mạc Ngôn đang cầm di động, cúi đầu nói.

"……" đối phương im lặng nghe.

"…… Tớ vẫn cho rằng, tớ cho rằng, ước mơ là công bằng, Thượng Đế cũng công bằng, tuy rằng ước mơ có khả năng không quá thực tế, nhưng mỗi người đều có quyền theo đuổi, chỉ cần tiếp tục cố gắng không từ bỏ, chuyện tớ liều mạng muốn hoàn thành, nhất định có thể hoàn thành …… Cho nên, cho nên tớ vẫn cố gắng, vẫn không từ bỏ. Chẳng sợ bọn họ nói, ước mơ kia của tớ sải cánh, bay rất cao rất cao. Nhưng tớ còn không ngừng chạy đuổi theo nó, tớ không có bao nhiêu lòng tham, chính là kỳ vọng, có thể bắt lấy một cọng lông cũng tốt lắm rồi. Chỉ hy vọng ước mơ của tớ, không phải vĩnh viễn là hư ảo thôi"

"Nhưng…… hiện tại tớ mới phát hiện, người và người không giống nhau…… Thượng Đế cũng không phải công bằng. Có chuyện, không cần không từ bỏ, không cần cố gắng thì nhất định có thể hoàn thành. Tiểu Li, ước mơ của tớ bay rất cao, cho dù tớ tiếp tục cố gắng, cuộc đời của tớ cũng không tóm được nó……"

"Tiểu Ngôn…… là ai nói cậu đúng không?"

"…… không có……"

"Nhất định vậy …… Tiểu Ngôn của tớ, cho tới bây giờ cũng không phải vậy. Tiểu Ngôn của tớ, không quá thông minh, có điểm lười nhác, nhưng rất chấp nhất, cậu luôn thích bất cứ tất cả mọi thứ. Không bao giờ từ bỏ, không nên bỏ cuộc. Muốn làm việc gì thì sẽ liều lĩnh làm, có lẽ không nhất định thành công nhưng cho dù thất bại cũng rất vui vẻ"

"…… sự vui vẻ kia, là giả vờ……"

"Nhưng tớ tin. Cậu đã nói, theo đuổi chuyện nàytất cả đều không vì thành công cuối cùng, mà là vì thích quá trình theo đuổi. Vui vẻ cũng không phải đơn giản vì thành công, mà là vì từng liều lĩnh cố gắng"

"Đó…… đều là niềm vui tự mình nghĩ ra"

"Tuy rằng là lời nói nghiêm túc…… nhưng thời điểm Tiểu Ngôn nói rất hạnh phúc…… cho nên tớ vẫn tin tưởng"

"…… cậu thật sự cho là vậy sao?"

"Tớ vẫn cho là vậy …… tớ tin tưởng Tiểu Ngôn, Tiểu Ngôn không phải đã nói sao? Con người sở dĩ tồn tại là vì cuộc sống vui vẻ, là vì có thể mang đến cho người khác sự vui vẻ. Cho nên tớ tin tưởng, Tiểu Ngôn theo đuổi giấc mộng kia, cũng không vì thành công"

"…… tớ gần như đã quên mục dích ban đầu của mình"

"…… tớ sẽ nhắc nhở cậu"

"Ha ha……" đang cầm điện thoại ngây ngốc cười.

"Ha ha…… vừa rồi, không có khóc?"

"…… tớ mới không khóc" lớn tiếng.

"Vậy không được từ bỏ…… Tiểu Ngôn cậu nói, không khóc, đại diện cho việc không bỏ cuộc"

"Tớ đương nhiên sẽ không bỏ cuộc! Không nhìn được kết cục cuối cùng, tớ tuyệt đối sẽ không từ bỏ!"

"Như vậy…… mới là Tiểu Ngôn tớ thích a……"

"……" Mạc Ngôn đỏ mặt. "Tiểu Li, cậu nhất định phải chờ tớ!" một lần nữa nhắc lại.

"…… nếu…… tớ nói là nếu…… Tiểu Ngôn, nếu tớ không chờ cậu, cậu sẽ khóc sao?" thanh âm đứt quãng từ bên kia điện thoại truyền tới.

"Đương nhiên sẽ khóc" bật thốt ra.

"Cậu nha…… mới không vì tớ mà khóc đâu…… không tim không phổi"

"Làm sao sẽ không! Không cần nói tớ như vậy!"

"Được được được…… nhanh chóng lấy lại tinh thần. Cậu đã lâu không login …… cư dân mạng nghĩ cậu đã viên tịch rồi đó"

"Tốt ha……"

"Vậy nhanh xuất hiện đi. Tớ cúp nha"

"Ừm. Chào"

"Chào, ngủ sớm một chút" cúp điện thoại.

Mạc Ngôn nằm trên giường, thật lâu thật lâu thật lâu, sau đó, rời giường, tắm rửa.

"Con mẹ nó Bặc Toán Tử, tôi @#&……" dùng từ ngữ không được không được hòa nhã.

Sáng sớm hôm sau, thời tiết cực kỳ tốt. Mạc Ngôn vội vàng rời giường.

Thứ sáu là ngày làm việc cuối cùng của tuần. Từng cái thứ sáu cuối tuần, tâm tình Mạc Ngôn đều rất tốt. Loại cảm giác này giống như học sinh tiểu học chờ đợi cuối tuần.

Trải qua lải nhải hôm qua, thống thống khoái khoái tắm giặt liên tục nhiều giờ, tâm tình Mạc Ngôn đã gần bình phục. Sau khi khóa kín cổng chính nhà mình, chạy chậm ra bến chờ giao thông công cộng, sau khi đến nhà mới, điều duy nhất làm cho Mạc Ngôn cảm thấy không tiện là nhà chờ xe cách nhà nàng khá xa.

Thật sự hoài niệm nhà chờ xe trước kia…… ngay tại cửa nhà nàng.

Một bên chạy chậm, một bên không ngừng lầm bầm trong lòng.

Ngoài ý muốn, nguyên bản phía sau bình thường chỉ có mình nàng ra chờ xe, thế nhưng gặp Cư Nhiên.

Cư Nhiên mặc áo khoác màu be đơn giản, tóc dài được vén lên, một chiếc túi màu đen đeo trên vai, gió mùa đông thổi làm cho mái tóc dài của nàng có chút hỗn độn. Một phút kia, Mạc Ngôn nghe được từ người Cư Nhiên phát ra hương vị thản nhiên, lạnh lạnh.

Cư Nhiên phát hiện Mạc Ngôn đến đây, nhìn lại nàng bên này.

"Hôm nay sớm" bất quá mở miệng, cái loại cảm giác này hoàn toàn bị đá xuống.

"Hừ. Tôi đi làm đều đi rất sớm" Mạc Ngôn quay đầu, không tính nhìn nàng. Tuy rằng nói không quá để ý, dù sao hôm qua hết thảy đều là đả kích quá lớn với mình, không phải một tối đủ để quên.

"Yo. Thật lạnh lùng, hôm qua còn ồn ào là bạn bè này kia mà, thế nào hôm nay liền trở mặt" vừa rồi mình nhìn đến cái loại cảm giác này…… quả nhiên là ảo giác.

"Tôi không muốn nói chuyện với cô" ngẩn người nhìn chằm chằm hướng xe đến. Vì sao hôm nay giờ này xe còn chưa xuất hiện.

"Khó mà làm được, chị còn thiếu em ba điều kiện đó"

"Cô……" Mạc Ngôn chán nản. "Gϊếŧ người phóng hỏa, trái pháp luật tôi mặc kệ, muốn gì thì nói nhanh lên!"

"Ừm? Cái này…… em còn chưa nghĩ ra"

"……" từ xưa đến nay, người bị sét đánh trúng cũng không thiếu, vì sao chưa từng bổ xuống nàng vậy chời.

Mạc Ngôn làm bộ như gì cũng không nghe được, tiếp tục nhìn chằm chằm hướng xe tới.

Xe ơi xe…… mi đến nhanh đi.

Rốt cục sau khi Mạc Ngôn bước thong thả được vài vòng tại chỗ, xe từ phương Đông chậm rãi chạy lại. Sau đó dừng trước mặt Mạc Ngôn. Mạc Ngôn vội vàng lên xe.

"Nga, em nghĩ được điều kiện thứ nhất rồi" Cư Nhiên đột nhiên mở miệng nói.

"A?" đã muốn bước lên xe, Mạc Ngôn quay đầu.

"Năm trước, trang web của chúng em muốn tổ chức một buổi offline gặp mặt các tác giả, chị đi cùng với em đi"

"Gì?" sau đó, cửa xe giao thông công cộng đóng lại, Mạc Ngôn miệng mở to hình chữ 'O', đứng bên cạnh cửa xe, cách lớp thủy tinh, nhìn Cư Nhiên cách mình càng ngày càng xa, dần dần, nhìn không thấy .

"……" cái gì? Nàng vừa rồi nói cái gì? Nàng vừa rồi nói rốt cuộc nói cái gì?

"……".

Cư Nhiên nhìn hướng xe biến mất, chẳng để ý tóc bị gió thổi loạn. Nhẹ nhàng thở dài một hơi. "Ai…… chị nha……"