Chương 11

Mạc Ngôn chịu đả kích, Mạc Ngôn chịu đả kích lớn.

Nhìn kết quả tìm kiếm từ Baidu, nhìn cư dân mạng ca ngợi Bặc Toán Tử dài lê thê, nhìn vào số lượt truy cập gần tám chữ số kia, Mạc Ngôn ngồi trước máy tính, hoàn toàn hóa đá.

Trên mạng thậm chí còn có một topic thảo luận, bên trong topic lại có nhiều topic nhỏ nữa, vấn đề thảo luận đều quay quanh sách của Bặc Toán Tử, tiến hành thảo luận kịch liệt, có cả đồng nghiệp vừa mới bắt đầu viết lách.

Thì ra Bặc Toán Tử viết thể loại tiểu thuyết võ hiệp, ma huyễn. Thì ra Bặc Toán Tử cực kỳ nổi danh. Chỉ là mình tới bây giờ chỉ đọc tiểu thuyết đam mĩ, không lưu ý mà thôi.

"Cái tên miệng cực kỳ hư hỏng kia có thể viết ra đồ tốt đến vậy a! Mình không thèm xem!!" hình như chỉ là thùng rỗng kêu to, tài năng bình thường đủ bình ổn trong lòng, Mạc Ngôn ngồi trước máy tính, một bên không ngừng tìm tòi tin tức về Bặc Toán Tử, một bên nói bậy, cưỡng chế chính mình tuyệt đối không được nhìn thứ gì đó do Cư Nhiên viết ra.

Lên cái trang web kia, bắt đầu tự ngược văn vẻ của mình cùng Cư Nhiên, có vẻ chọn đúng thời điểm, trong lúc vô ý phát hiện trang web này đang bắt đầu cuộc thi viết tiểu thuyết.

Yêu cầu lần này viết thể loại 'huyền huyễn chí'. Thật ra có nhiều trang web tổ chức cuộc thi viết tiểu thuyết mà Mạc Ngôn tới bây giờ chưa từng tham gia. Lần 'huyền huyễn chí' này yêu cầu viết bài cũng phá lệ hấp dẫn Mạc Ngôn. Huyền huyễn a…… Cư Nhiên am hiểu viết huyền huyễn nhỉ?

Mạc Ngôn viết thần quái, tuy rằng nói là thần quái nhưng cùng huyền huyễn vẫn có chút khác nhau. Mạc Ngôn viết có lẽ gần như tiếp cận tiểu thuyết khủng bố. "Hừ! Không phải là tu tiên, sau đó đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ gì thôi sao! Không có đạo lý người khác viết được, mình viết không được!" phẫn uất lớn tiếng lầm bầm lầu bầu.

"Quyết định rồi! Lần này mình cũng tham gia cuộc thi này! Hừ! Viết một bộ tiểu thuyết siêu cấp được hoan nghênh, hù chết cái tên bại hoại không coi ai ra gì kia!"

Như thường lệ sau khi nói xong, Mạc Ngôn bắt đầu lục lọi.

Tìm tư liệu, tìm tư liệu về đề tài huyền huyễn a! Viết thế nào cho tốt đây.

Một giờ sau……

"Oa ha ha ha, quyết định rồi! Viết cái này!" nửa đêm đột nhiên nghe được âm thanh quỷ dị, thật sự…… hù chết người khác thì sao bây giờ?

Tâm tình tốt, cô gái nhỏ vọt tới ban công, bắt đầu ca hát.

"Chị nói khiêu chiến cùng với em, vậy khiêu chiến thế nào?" đột nhiên nghe được âm thanh Cư Nhiên bên cạnh. Mạc Ngôn cảm giác trên đầu mình đột nhiên bị người ta tạt một châu nước lạnh.

Thật sự lạnh một cách triệt để.

"……" người này nửa đêm không ngủ mà ở ngoài ban công làm gì?

"Chị không phải nói muốn tìm em khiêu chiến sao? Sao vậy, ban ngày mới nói qua, buổi tối đã quên toàn bộ?"

Mạc Ngôn đỏ mặt lớn tiếng nói: "Ai, ai quên ?!Cô quên nhưng tơi không bao giờ quên!"

"Nếu vậy nói một chút đi, chị muốn khiêu chiến cùng em thế nào" Cư Nhiên buồn cười lấy tay chống đầu mình, nhìn Mạc Ngôn ngoài ban công cách vách

"Hừ! Hiện tại cô có danh tiếng bên ngoài, còn tôi chỉ là một tân binh. Tất nhiên không thể so sánh với cô" không cam lòng, rõ ràng thời gian mình viết văn dài hơn đối phương.

"Vậy là chị nhận thua?"

"Cô nghĩ hay quá ha! Tôi chỉ cảm thấy cứ vậy má khiêu chiến với cô một chút cũng không công bằng! Nếu muốn đấu đương nhiên phải công bằng dân chủ!"

"Công bằng? Chị muốn công bằng thế nào ~~" thanh âm kia…… thật sự làm người ta nghe mà cảm thấy khó chịu a a a!

"Cô phải dùng bút danh mới, dùng một bút danh cho tới bây giờ chưa từng dùng qua mà đấu với tôi! Bằng không đọc giả nhìn vào bút danh hiện tại của cô rồi hoàn toàn ủng hộ cho cô thì làm sao bây giờ?!" hợp tình hợp lý nói xong, hoàn toàn quên người đưa ra yêu cầu khiêu chiến là chính mình, người ta căn bản không có lý do gì phải đáp ứng yêu cầu của nàng.

"Bút danh mới?"

"Đúng! Chỉ có vậy mới công bằng!"

"Ừm, tính thắng tính thua như thế nào?" điều này rất quan trọng. Cư Nhiên khoan thai nói.

"Xem bảng xếp hạng cuối cùng! Ai đứng trước người kia thì là người chiến thắng!"

"Nếu em thắng thì có gì tốt?" cười khẽ.

"Tôi…… cô……" Mạc Ngôn tắc họng. Vấn đề này tới bây giờ nàng không nghĩ tới.

"Chuyện không có ích lợi em sẽ không làm"

"Vậy cô muốn gì cũng được!"

"Được, em muốn chị đáp ứng em ba điều kiện"

"Ba điều kiện, nhiều vậy sao?!" nếu thua chẳng phải là sẽ rất thảm ư?

"Chị cảm thấy nhiều? Sợ thua sao?"

"Ai sợ ai?!…… Được! Nếu tôi thắng, tôi muốn cô ở trên mạng công khai giải thích cho tôi!" nói xong lời thề son sắt.

"Không thành vấn đề" Cư Nhiên nheo mắt lại.

"Một lời đã định! Trang web đang tổ chức cuộc thi viết tiểu thuyết chính là xxxxxxx!"

Nàng muốn thắng! Mạc Ngôn tới bây giờ không còn mong gì hơn. Nhiệt tình viết văn vừa đến, ngay cả QQ cũng quên onl.

Mỗi ngày ngoài trừ đi làm thì chính là ngồi trước máy tính gõ chữ.

Di dộng trên bàn đột nhiên vang lên ca khúc 'Thịnh đường đêm xướng' mà Mạc Ngôn quen thuộc.

"Alo?"

"Này, tớ nói cậu nha! Gần đây đang làm cái gì? Mà QQ cũng không onl, không liên lạc được với cậu luôn" đầu kia của điện thoại vang lên thanh âm quen thuộc.

"Oa a a! Thật có lỗi, thật có lỗi! Bởi vì gần đây tớ mới tham gia một cuộc thi viết tiểu thuyết trên mạng, cho nên liều mạng gõ chữ đó. Quên mất vụ onl QQ luôn ~~~"

"Thật là. Cho dù cậu muốn viết văn cũng không cần liều mạng vậy đâu! Gần đây lại ngủ khuya có phải không?" thanh âm bên kia điện thoại nghe có chút tức giận.

"Không có đâu! Ha ha…… gần đây có động lực thôi!" cô gái cầm điện thoại cười rất vui vẻ.

"A? Động lực gì? Động lực gì khiến cậu ngay cả QQ cũng không onl"

"Kỳ thật cũng không có gì đâu. Muốn tham gia một cuộc thi, cho nên hiện tại đang liều mạng thôi"

"Cậu nha, mỗi lần đều như vậy"

"Vẫn ổn mà nhỉ"

"Tiểu Ngôn……"

"A?"

"Tớ…… không, không có gì, cậu chuẩn bị cho cuộc thi đi" cô gái ở đầu kia điện thoại cúi đầu cười nói.

"Ờ. Có gì cậu nhất định phải nói cùng tớ nha. Đây là giao hẹn của chúng ta đó"

"Cậu còn nhớ rõ"

"Đương nhiên" Mạc Ngôn ngồi ngay ngắn, nghiêm trang nói. "Tớ nói ra lời nào thì sẽ không bao giờ quên"

"…… chiến thắng, cố lên Tiểu Ngôn"

"Sẽ! Nhất định sẽ cố lên! Tiểu Li cậu chờ tớ đó!"

"…… Cố lên……" bên kia điện thoại không có thanh âm. Mạc Ngôn đang cầm điện thoại rất lâu đối phương cũng không lên tiếng nữa.

Chẳng lẽ đã cúp điện thoại sao?

Nhìn di động rõ ràng không có hiển thị chấm dứt gọi điện, kỳ quái.

"Tắng tằng" Mạc Ngôn cúp điện thoại. Tiếp tục gõ chữ trên máy tính.

Mặc kệ , dù sao nói phét với Tiểu Li khi nào cũng được, ba tháng này mình muốn toàn tâm toán ý tập trung vào sự nghiệp văn chương.

Mạc Ngôn đang liều mạng, trái lại Cư Nhiên cách vách đúng là không có động tác gì. Cũng không giống nàng, rảnh một chút liền chạy tới máy tính gõ, mà vẫn tới lui như bình thường. Điều này làm cho Mạc Ngôn mừng thầm rất lâu.

Hừ hừ! Xem ra cô không vượt qua tôi!

Thời gian ba tháng nói dài không dài bảo ngắn không ngắn, vừa vặn một quý. Mạc Ngôn mỗi ngày đều bám lấy máy tính, thời gian bất tri bất giác bay nhanh. Đến thời điểm Mạc Ngôn viết văn xong, thời tiết đã lạnh, đêm tháng mười hai. Cái lạnh đêm tháng mười hai của Giang Nam bất đồng với phương bắch, hương vị mùa đông không có mạnh như thế.

Bất quá thời tiết này, buổi tối đã không còn dám ra ban công đứng, lạnh chịu không nổi.

Buổi tối hôm nay Mạc Ngôn kết thúc câu chuyện, tâm tình vô cùng tốt, chạy ra ban công hóng mát. Thăm dò ban công cách vách. Hôm nay Cư Nhiên không ra. Đèn phòng cũng không bật, cửa sổ đen thui không thấy được cái gì.

Cũng đúng, đang mùa đông, khuya khoắt ai lại ra ban công.

Mạc Ngôn đứng ở ban công, ảo tưởng sau này mình hơn Cư Nhiên, nghĩ đến bộ dáng đối phương ăn nói khép nép giải thích với mình. Càng nghĩ càng đắc ý, rốt cục nhịn không được cười phá lên.

"Oa ha ha ha! Cư Nhiên cô hãy chờ đó!"

Tiếng cười rất vang.

Ban công cách vách, đèn trong phòng Cư Nhiên đột nhiên sáng lên.

"Hết hồn mạ ơi?!" khẩn trương nhìn chằm chằm ban công đối diện.

Cửa sổ sát đất bị đẩy ra. Cư Nhiên mặc một chiếc áo khoác bước ra. "Đang mùa đông, nửa đêm chị không ngủ được, ra ban công thượng hú cái gì mà hú?!" khó chịu, khó chịu.

"Kệ cha tôi!" Mạc Ngôn xù lông. "Ai quy định đang mùa đông nửa đêm tôi không được ở ban công nhà mình hú hét?!"

"A? Vậy chị hú như vậy là muốn biến thân thành người sói phải không? Cho dù muốn biến thành người sói thì hiện tại cũng chưa có tới rằm đâu!" ngáp.

"Hừ hừ! Hiện tại cô muốn cãi nhau ngay tại đây à! Đợi sau khi có kết quả cuộc thi, nhìn cô còn có thể kiêu ngạo thế nào!" một bộ dáng đại nhân không chấp tiểu nhân.

"Ừm? Ý của chị là chị có thể thắng em?"

"Đó là đương nhiên! Lần này tôi nhất định sẽ thắng cô!" lời thề son sắt.

"A……" Cư Nhiên cười khẽ" Tiểu Ngôn, chị quả nhiên vẫn luôn có khiếu hài hước trước sau như một"

"Cô đã nói ok"

"Em chỉ tới nhắc nhở chị ba điều kiện kia, chị cũng không nên quên" Cư Nhiên lười biếng duỗi thắt lưng, miễn cưỡng đi vào nhà.

"A a! Cô cũng không nên quên điều kiện của tôi!" Mạc Ngôn hướng về phía ban công cách vách hô to.

Hiệu suất của trang web không tồi, thời gian xem xét là nửa tháng. Sau khi gửi bài xong, Mạc Ngôn ở trong nhà an tâm chờ kết quả.

Vào cuối tuần giữa tháng mười hai, có kết quả. Ngày có kết quả, Cư Nhiên vừa vặn có chuyện đi công tác. Mạc Ngôn một mình ở nhà, tra kết quả trên máy tính.

Trên trang web công bố trước 100 thí sinh đứng đầu. Tiểu thuyết 'Vô Nguyệt' của Mạc Ngôn xếp hạng 69.

(Tác giả có tâm dễ sợ 69 mới chịu =)))))))

"……" quả nhiên, giang sơn lớn có nhiều nhân tài, sơn ngoại hữu sơn – nhân ngoại hữu nhân. Mạc Ngôn tự nhận là mình đã muốn cực kỳ cố gắng, tự nhận văn mình viết đã muốn xuất sắc nhất. Nhưng cũng chỉ có thể xếp hạng 69. Bất quá có thể xếp trong 100 người, Mạc Ngôn cũng đã rất vui vẻ.

Đứng thứ nhất là Giang Nam Nguyệt với truyện 'Sử ký phong trạch'. Mạc Ngôn chỉ nhìn qua một lần, không nhớ kỹ.

Mạc Ngôn không có nhìn thấy tên Bặc Toán Tử. Nàng nói dùng bút danh mới, cũng không biết là người nào, cũng quên hỏi.

Cư Nhiên hiện tại lại ra ngoài, tuy rằng biết số di động của đối phương, nhưng mình lại không thể cúi đầu đi gọi điện thoại hỏi nàng……

Dù sao không quá vài ngày đối phương sẽ trở lại, kiên nhẫn chút đi.

Bất quá đợi một kết quả chính mình khẩn cấp muốn biết. Thật là…… gian nan a…… thời gian dường như không chỉ chậm đi mấy chục lần.

Vẫn nên tìm chút chuyện giất thời gian đi.

Mạc Ngôn chán chết điểm mở bộ truyện 'Sử ký phong trạch' kia.

"Hy vọng là hay"

Sau đó, mười một giờ…… một chút…… mười ba giờ…… mười bốn giờ…… mười bốn giờ rưỡi……

"A! Sao lại không có kết cục a! Tác phẩm dự thi này thật đáng ghét! Bỏ người con giữa chợ sẽ chết người đó!" Mạc Ngôn cầm lấy máy tính vẻ mặt bi phẫn nói bậy.

Này…… thật sự là rất hay a! Đọc tới đoạn gay cấn mà lại bị đứt đoạn, thật sự làm cho người ta muốn đập đầu a!

"Nhưng lại đi theo hướng đam mĩ. Đây không phải là muốn mạng mình chứ!" đọc không tới kết cục tuyệt đối chưa từ bỏ ý định, Mạc Ngôn bắt đầu ở trên mạng điên cuồng tìm kiếm bộ truyện này.

Kết quả bất tri bất giác, trời đã gần sáng.

"……" Mạc Ngôn vẻ mặt bi phẫn gục vào trên ghế, trên mặt đôi mắt đen thùi cực kỳ có cá tính.

Tìm…… tìm không thấy…… Mạc Ngôn dùng hết mọi loại biện pháp, mà không thể tìm được bộ truyện này trên mạng.

Tác phẩm dự thi đứng hạng nhất được xuất bản thành sách, còn phải vài ngày. Tuy rằng sách đã có thể đặt hàng trên trang web, cho dù đặt được sách, nhưng do gửi qua bưu điện nên tới được tay nàng tiêu tốn rất nhiều thời gian, ít nhất là một tuần. Nhưng……

"Thật muốn đọc kết cục……" nàng muốn biết kết cục a! Nàng rất muốn biết kết cục. Đến lúc mình có thể cầm được quyển sách chỉ sợ là đã chết rồi?

Làm sao bây giờ a ~~~~~~~~(>_<)~~~~