Chương 3

9.

Tôi nhớ tới, dường như là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Nhan Nghiên trực tiếp như vậy.

Trước kia tôi thực ra thường thấy cô ta qua những bức ảnh.

Nằm trong cuốn kỷ yếu tốt nghiệp trung học của Thời Quyện, giữa một chồng album ảnh dày đặc thời thơ ấu, thậm chí cả trong album ảnh trên điện thoại di động của anh ta, album yêu thích nhất với biểu tượng trái tim màu hồng.

Trong ảnh cô ta ở độ tuổi mười mấy.

Bây giờ Nhan Nghiên đã trưởng thành hơn rất nhiều, cô ta lật xem cuốn tạp chí trong tay, tựa hồ không thèm để ý hỏi:

“Mua được thuốc rồi chứ?”

"Ừm."

Thời Quyện nhẹ nhàng đáp lại, ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường.

Thái độ thờ ơ này có lẽ khiến Nhan Nghiên không quen, cô ta duỗi ngón tay chọc vào cánh tay của Thời Quyện:

“Sao vậy, mệt quá à?”.

Thời Quyện vẫn không nói chuyện.

Thay vào đó, lấy điện thoại ra bắt đầu lướt.

Tôi nghiêng nghiêng đầu.

Hiếm lạ nha.

Vừa rồi không phải cảm thấy tràn đầy năng lượng sau khi lái chiếc xe thể thao của mình trên đường sao?

Hà tất bây giờ lại đóng vai cao lãnh xa cách.

Trong lúc nhất thời, bầu không khí trong phòng thậm chí còn trở nên có chút khó xử.

Mãi đến khi Nhan Nghiên lật xong trang cuối cùng của cuốn tạp chí, cô ta mới đặt cuốn sách lên đầu giường, quay lại trọng tâm của chủ đề:

"Em gần như sắp biến thành một kẻ nghiện thuốc rồi, bây giờ không thể sống thiếu mấy cái bình bình, lọ lọ, viên viên này được dù chỉ một chút.”

Thời Quyện cuối cùng cũng ngẩng đầu lên.

“Vậy sao?” Anh ta ngắt lời Nhan Nghiên:

"Nhưng tôi vừa gặp bác sĩ…”

“Anh ta nói tình trạng bệnh của em đã tương đối ổn định, lúc nào muốn chuyển viện, dùng thuốc thực chất cũng không có nhiều ảnh hưởng.”

"Nhan Nghiên, em hẳn cũng biết phải không? Hôm qua tôi vốn dĩ có chuyện rất quan trọng..."

10.

Giọng điệu của Thời Quyện có điểm trầm thấp, nghiêm túc hiếm thấy.

Màn đêm tràn vào qua cửa kính, những ngọn đèn trần nhà tỏa ra thứ ánh sáng có phần u ám.

Lúc này, một nửa cơ thể anh ta chìm trong bóng tối.

Cả người vô hình có một loại cảm giác áp bách.

Nhan Nghiên mím môi vài lần, ngón tay véo vào góc chăn:

"Sao đột nhiên lại hung dữ như vậy nha!"

Cô ta mở miệng, cao giọng nói: “Ồ, không phải chỉ là muốn cầu hôn bạn gái anh thôi sao! Có người yêu liền quên mất người bạn tốt cùng nhau lớn lên, họ Thời kia, anh thật đúng là tham tiền phụ nghĩa!”.

"Được, được, được, cho dù anh có tình cảm sâu đậm với cô ấy thì cũng đã một ngày trôi qua, cô ấy có liên lạc với qua với anh không?"

Bệnh thần kinh!

Lỡ hẹn chính là anh ta_Thời Quyện, chứ không phải là tôi!

Tôi đã ở trong biệt thự đợi anh ta rất lâu, nhận được vô số ánh mắt thông cảm từ bạn bè.

Vung gậy tìm anh ta làm cái gì...

Nhưng Thời Quyện dường như thật sự bị nói cho choáng váng.

Anh ta cúi đầu, môi mím thành một đường thẳng.

Tay trái giữ chặt điện thoại.

Nhưng Nhan Nghiên vẫn lảm nhảm nói:

"Anh xem, cô ấy căn bản không hề chú ý đến anh chút nào.”

“Người yêu anh chắc chắn đã gọi điện để hỏi chuyện rồi, còn người không yêu anh sẽ không quan tâm chút nào!”.

“Có lẽ cô ấy ước gì anh đừng đi cầu hôn, nói không chừng người có suy nghĩ càng tốt hơn, giờ này có khả năng thu dọn đồ vật rời đi lâu rồi…”

“Tiểu Thời, anh không cần lún quá sâu.

"Đừng nói nữa!"

Thời Quyện đột nhiên đứng mạnh dậy.

Anh ta hít một hơi dài, lộ ra vẻ mặt có chút phiền chán: “Em nghỉ ngơi thật tốt, anh ra ngoài ngồi một chút.”

Anh ta lảo đảo bước hai bước.

Sau khi đứng vững liền cầm áo khoác bước ra khỏi phòng bệnh.

Tôi cũng lay động đi theo anh ta.

Lúc này, Thời Quyện trông có chút cô đơn.

Dựa vào một bên tường, tay cầm lấy điện thoại lướt lướt.

Tôi tò mò cúi xuống, phát hiện ra đó là trang WeChat tôi và anh ấy trò chuyện lần cuối trước khi cầu hôn.

Tôi hỏi anh ấy có khẩn trương không.

Anh ấy đã trả lời tôi nhiều lần liên tiếp.

“Đương nhiên là khẩn trương rồi, bảo bảo”.

“Có điều càng nhiều hơn là vui vẻ hào hứng *mặt cười*”

“Sau này chúng ta cần phải chuẩn bị cho đám cưới nữa...

“Ôi ôi ôi yêu em quá, không ngủ được!”

Tôi liếc nhìn Thời Quyện.

Không khỏi tự nghĩ, liệu lời nói lúc đó của anh ấy có thực sự là ý như vậy không?

Những câu nói này giống như một giấc mơ không thể chạm tới.

Thời Quyện đặt ngón tay lên hộp trò chuyện.

Gõ gõ vài từ rồi lại xóa xóa.

Loay hoay một lúc cuối cùng cũng gõ được một câu hoàn chỉnh.

“Bảo bảo, giận rồi à? Sao không gọi cho anh *khóc*. Hôm qua anh có việc phải làm, quay lại sẽ cho em xin lỗi có được không?”

Tôi lạnh lùng khịt mũi.

Xin lỗi?

Lời xin lỗi muộn màng, ai hiếm lạ!

Nhưng tin nhắn chưa kịp gửi đi thì điện thoại đã reo trước.

Là bạn tốt của tôi_Lâm Lâm đang gọi đến.

11.

Hôm qua hiện trường cầu hôn hoang đường kia kết thúc, tôi cùng Lâm Lâm liền không có gặp mặt nhau.

Trong điện thoại, giọng cô ấy vang lên cấp bách phẫn nộ:

"Thời Quyện! Hiện tại Thường Tuyết đang ở đâu? Tôi căn bản không liên lạc được với cô ấy!”

"Cô ấy... cô ấy nếu như xảy ra chuyện gì, chúng tôi sẽ không bỏ qua cho anh!"

Thời Quyện cau mày:

"Thường Tuyết không tìm được?"

Anh ta thậm chí còn lặp lại: "Nhưng hai ngày qua tôi chưa từng gặp cô ấy nha”.

“Anh còn không biết hổ thẹn mà nói?”

Lâm Lâm hồi học đại học chính là trưởng ban thuyết trình, sau đó cô ấy thậm chí còn tham gia các cuộc thi cấp quốc gia, cũng như xuất hiện trên các chương trình tạp kỹ.

Bây giờ trong lĩnh vực riêng của mình, cô ấy là một người khá nổi tiếng trên mạng.

Lúc này, giọng điệu của cô ấy trở nên hùng hổ dọa người:

"Anh nên không gặp được cô ấy phải không?”.

“Lúc này, anh không phải nên cầu hôn, đưa Thường Tuyết đi gặp gia trưởng, hoặc là hai người lên kế hoạch một chút đi đâu du lịch à?”

"Ồ không đúng, tôi quên mất! Anh cùng với cái cô tiểu tam thanh mai trúc mã ở bên nhau, sao còn có thể nghĩ đến cô ấy, tôi thật sự là phi! Phi! Phi! Phi!”.

Thời Quyện bị mắng té tát đến nỗi siết chặt chiếc điện thoại trong tay.

Ngực anh ta phập phồng mấy lần.

Giọng điệu của anh ta cũng được tốt: “Tôi không muốn cãi nhau với cô, nhưng Thường Tuyết cũng chưa từng gọi điện cho tôi, tôi cũng muốn hỏi có phải là cô đem cô ấy đi không?”.

Có lẽ anh ta nhớ lại những gì Nhan Nghiên đã nói trong phòng bệnh vừa rồi.

Thế là thêm một câu nữa:

“Nếu nói cô ấy thực sự coi trọng lễ cầu hôn, liệu đến bây giờ đến cả một câu hỏi cũng không có không?”.

"Thời Quyện, con mẹ nó đầu óc của anh bị lừa đá rồi..."

Lâm Lâm bình thường thích dùng ngữ khí âm dương quái khí để chửi bới người khác, lần này có lẽ tức giận đến mức bắt đầu phun ra nhiều từ ngữ.

Đáng tiếc còn chưa nói xong, liền bị tắt máy.

Tôi có chút đồng cảm nhìn Thời Quyện.

Tuổi còn trẻ như vậy sao lại bị ngốc rồi?

Đây là dấu hiệu báo trước của bệnh Alzheimer.

Anh ta ngồi trên ghế bệnh viện, cơ thể chầm chậm trùng xuống.

Màn hình điện thoại dừng lại ở giao diện chat trước đó của tôi và anh ta.

Anh ta đặt ngón tay lên hộp thoại, lưỡng lự một lúc.

Phảng phất giận dỗi, từng chữ từng chữ vừa gõ đều bị anh ta xóa đi.

Tôi cười một tiếng.

Anh ta cho rằng tôi vẫn còn sống.

Cho rằng tôi vì anh ta cùng Nhan Nghiên ở bên nhau mà tức giận, buồn bã, thậm chí là ghen tuông?

12.

Thời Quyện liền dựa vào bức tường phía sau, khoác áo khoác lên người rồi nhắm mắt lại.

Có lẽ anh ta thực sự mệt rồi, ngủ thϊếp đi rất nhanh.

Bây giờ đã quá nửa đêm rồi, xem như 24 giờ được kéo dài đã hết.

Tôi gọi ra hệ thống:

"Lúc này, chỉ số sinh mệnh của tôi đã hoàn toàn hết rồi phải không? Cái kia Triệu Thụy đem cơ thể tôi làm gì rồi, bên này của cậu có thể nhìn đến không?”

Tôi không tin một tên côn đồ như Triệu Thụy lại thành thật đưa tôi đến bệnh viện.

Vì vậy, những gì xảy ra tiếp theo giống như một tảng đá đè nặng lên trái tim tôi.

Còn hệ thống này thực sự không hổ là đứng ở vĩ độ cao hơn thế giới này.

Sau khi nghe câu hỏi của tôi, cậu ấy không trả lời thẳng.

Thay vào đó chỉ đơn giản đưa ra màn hình hiển thị.

Ở đó bạn có thể thấy rõ mọi thứ đã xảy ra sau đó.

Cô bé mà tôi cứu có lẽ đã gọi điện cho bố mẹ.

Không đến vài phút, bố mẹ cô bé đã đến.

Tôi tưởng họ sẽ đợi một lúc cho đến khi cảnh sát đến giải quyết vấn đề rồi mới rời đi.

Nhưng họ chỉ trực tiếp mang theo đứa bé rời đi.

Tôi cắn cắn môi tiếp tục nhìn xuống.

Tiếp theo là xe của Triệu Thụy.

Anh ta lái một chiếc ô tô hàng hiệu trông không hề rẻ tiền, dừng lại ở ngã ba.

Xuống xe nhanh chóng phát hiện ra “tôi” bị bỏ rơi:

"Gia hỏa Thời Quyện này, thực sự đã gây ra tai nạn?".

Miệng anh ta thậm chí còn đang ngậm điếu thuốc.

Tựa hồ đây chỉ là một chuyện hết sức bình thường, anh ta chậm rãi bước hai bước, ngồi xổm xuống nhấc cơ thể tôi lên rồi lật lại.

Phải mất một thời gian dài.

Anh ta vẫn bảo trì tư thế này mà không cử động.

Tôi thậm chí còn nghĩ rằng hệ thống bị kẹt.

Nhưng sau đó tôi nghe thấy tiếng hét vui thích của anh ta.

"Thường Tuyết, mẹ nó! Thế mà lại là Thường Tuyết!"

13.

Đổi là ai thì ai có thể tin tưởng được chứ?

Đôi tình nhân vài ngày trước từng vừa thề non hẹn biển bên nhau mãi mãi, giờ lại bị một trong số họ gϊếŧ chết.

"Làm sao có thể? Thời Quyện không phải là nhầm rồi chứ, anh ta không phải đối với nữ nhân này khăng khăng một mực sao?"

Triệu Thụy vẫn đang ồn ào.

Trong lúc lấy điện thoại di động ra, anh ta dường như muốn gọi điện và xác nhận lại với Thời Quyện.

Lúc này tay tôi cử động.

Nhấc nó lên một chút, dường như đã chạm vào đôi giày của anh ta.

Giọng nói của hệ thống nhanh chóng vang lên:

“Đây chỉ là phản xạ thần kinh trước khi chết, co giật chân tay do suy não...”

Tôi ồ lên một tiếng.

Thực ra cũng không chấn động lắm.

Triệu Thụy có vẻ bị sợ nhảy dựng một chút.

Anh ta ngả người ra sau suýt thì ngã:

"Không chết, Thường Tuyết thế mà chưa chết?"

Anh đưa tay ra nhéo vào động mạch cổ tôi.

Nhịp tim yếu ớt khiến hơi thở của anh ta trở nên nặng nề hơn, cũng càng khẳng định tình hình hiện tại.

Trong một khoảnh khắc, ngay cả tôi cũng tò mò.

Đối mặt với một người bị thương nặng, bất tỉnh nhân sự, anh ta sẽ làm gì?

Là sẽ bỏ qua hay sẽ vươn tay ra để cứu đối phương một mạng?

Rất nhanh, tôi liền phát hiện.

Đối với một kẻ không có đạo đức như vậy, tôi không thể đòi hỏi quá nhiều.

Triệu Thụy không những không đưa tôi đến bệnh viện.

Mà bàn tay anh ta đặt trên cổ tôi thậm chí còn dần dần siết chặt hơn.

Càng ngày càng dùng lực.

Hình ảnh kia trân thực rõ ràng như vậy, tựa hồ không khí liên tục bị rút ra khỏi cơ thể tôi.

Tôi không khỏi ho hai tiếng.

Đấm ngực chửi mắng:“Tôi không phải chỉ đuổi cái người này ra khỏi công ty, anh ta thế mà hận tôi như vậy?”.

Hệ thống cắt ngang phát lại.

Cùng tôi thở dài một tiếng:

“Đúng vậy, do không được đưa đến bệnh viện, không được điều trị kịp thời, Thường Tuyết cuối cùng cũng chết rồi…”

14

Tôi rất rõ ràng.

Mặc dù trông tôi như là bị chết trong tay Triệu Thụy.

Nhưng nguyên nhân căn bản vẫn là do Thời Quyện.

Là anh ta bỏ lỡ lễ cầu hôn, là anh ta đâm trúng tôi, cũng là anh ta gọi tìm Triệu Thụy.

Tôi nhìn chàng trai đang tựa người trên băng ghế ở hành lang.

Lông mày của anh ta nhíu lại thành chữ 川, tựa hồ ngủ không được ngon, trong miệng đang lẩm bẩm điều gì đó.

Tôi nghiêng người lại gần để lắng nghe, phát hiện ra anh ta thế mà đang gọi tên tôi.

"A Tuyết, đừng tức giận nữa...lại bồi em một buổi lễ cầu hôn nữa được không?”.

Ngay cả hệ thống nghe được mấy lời này cũng nôn mửa nói:

“Đây là muốn ghê tởm ai đây?”.

Đúng vậy

Nếu anh ta thật sự nhớ tôi nhiều như vậy, hiện tại còn có thể ngủ được không?

Có lẽ tiểu tâm tư xấu xa của tôi linh nghiệm rồi.

Không đến mấy tiếng, trời bắt đầu dần sáng rồi.

Điện thoại di động của Thời Quyện lại reo lên, tại hành lang bệnh viện yên tĩnh vắng vẻ này có vẻ đặc biệt đột ngột.

Anh ta chợt ngồi dậy, nhấn nút trả lời:

"A Tuyết? Em về nhà chưa?"

Tất nhiên sẽ không phải là tôi.

Là người bạn cùng lớn lên với anh ta từ nhỏ:

"Vẫn còn A Tuyết!”

"Cậu mau mau xem Weibo, Lâm Lâm đem cậu treo lên rồi, hiện tại cậu đều thượng lên hot search rồi!”.

15.

Mục tìm kiếm hot lúc này chính là: “Tên phú nhị đại nào đó đùa giỡn vị hôn thê, khiến cô ấy biến mất không rõ tung tích!”.

Ah?

Tôi đọc đi đọc lại nhiều lần.

Đây có lẽ không phải những lời mà Lâm Lâm có thể nói ra.

Nội dung cô ấy đăng trên weibo của mình tương đối ngắn gọn rõ ràng:

“Tiểu tam nhúng tay vào, bạn tốt của tôi bị vị hôn phu lừa gạt cảm tình. Đã báo cảnh sát! Nhưng hiện tại vẫn không liên lạc được với cô ấy, tất cả bạn bè đều lo lắng cho an nguy của cô ấy!”.

Ngoài ra còn có kèm một bức ảnh.

Là tòa nhà công ty của Thời gia, nằm ở trung tâm thành phố.

Điều này tương đương với việc chỉ ra vị hôn phu trong bài viết đó chính là Thời Quyện.

Nhất thời nhiệt độ tăng vọt.

Fan của Lâm Lâm, những người qua đường ăn dưa, thậm chí lực lượng thủy quân của đối thủ nhà họ Thời cũng tràn vào bình luận.

Các bình luận bên dưới là một mớ hỗn độn:

“Gọi cảnh sát! Đăng loại chuyện này lên mạng có ích gì? Điều quan trọng nhất là trước tiên tìm được người đưa về!”

“Không thấy đã gọi cảnh sát rồi sao? Tên họ Thời này chính là một kẻ tra nam!”.

“Ngay trong buổi lễ cầu hôn bị thả bồ câu, đổi là ai cũng đều uất ức!”.

“Đề nghị mọi người sau này tẩy chay sản phẩm của Thời thị!”

Lâm Lâm có hàng triệu người hâm mộ.

Ngoài ra, bản thân Thời Quyện cũng là một phú nhị đại khá nổi tiếng, tự mang theo nhiệt độ.

Bài đăng weibo này ngày càng thu hút được nhiều sự chú ý.

Một số người thậm chí còn trực tiếp thích các bài đăng chính thức trên weibo của cảnh sát và tòa án.

“Có người mất tích, vui lòng điều tra!”.

Sự việc náo loạn thành như vậy.

Thời Quyện không thể ngồi yên được nữa.

Anh ta ném chiếc áo khoác sang một bên, đứng dậy đi ra ngoài.

Đang ở trong thang máy, Thời Quyện nhận được một cuộc gọi.

Trên màn hình biểu thị “Bố”.

Mối quan hệ giữa Thời Quyện với bố anh ta rất tệ.

Kể từ khi bố anh ta tái hôn, rước mẹ kế vào nhà, anh ta ở nhà rất hiếm khi nói chuyện.

Việc có thể tham gia quản lý công ty gần như phụ thuộc vào cổ phần của mẹ ruột.

Sau khi cuộc gọi được kết nối.

Trong lúc nhất thời, không gian chật hẹp lần lượt tràn ngập những lời mắng chửi:

"Tên gia hỏa hỗn đản, xem xem trên mạng đang nói công ty chúng ta như thế nào? Mày có muốn làm nữa hay không?”.

“Đừng nghĩ rằng có cổ phần mẹ mày lưu lại thì không sao cả, chỉ cần ban giám đốc vào cuộc vẫn có thể đá mày ra ngoài!”

“Qua vài hôm nữa tao sẽ cho em trai mày vào công ty!”.

"Được rồi!" Thời Quyện bỗng nhiên ngắt lời.

Anh ta hừ lạnh một tiếng: “Ông không phải nghĩ đến chuyện này lâu rồi à? Trên mạng mấy tin nhắn lung tung rối loạn nhiều như vậy, Thường Tuyết không có khả năng rời xa tôi được, cô ấy chỉ là vừa cùng tôi cãi nhau thôi!”.

Lời vừa rơi xuống.

Cửa thang máy mở ra.

Một nhóm người mặc đồng phục đứng bên ngoài.

Đó là cảnh sát.