Chương 2

4.

Ánh sáng quá chói mắt.

Phải mất vài giây tôi mới nhận ra bên đường có một cô bé đang đứng.

Cô bé buộc tóc đuôi ngựa, mặc đồng phục của trường tiểu học gần đó.

Cô bé trông giống như một học sinh lớp một lớp hai, thấp thấp bé bé, đang đeo tai nghe loại lớn.

Một bên tay cầm điện thoại, không biết đang nói chuyện với ai.

Ngón tay vẫn đang gõ gõ, khuôn mặt nở nụ cười.

Căn bản không nhìn thấy những gì đang diễn ra xung quanh.

Dù cho Thời Quyện có chú ý đến cô bé đó.

Với tốc độ lái xe hiện tại, nếu như phanh ngay lập tức, chỉ sợ cũng không kịp.

Quán tính cực lớn sẽ hất văng đối phương, gây ra hậu quả khủng khϊếp.

Thời khắc đó, tôi gần như cái gì cũng không thèm nghĩ.

"Đi nhanh a~!"

Tôi chạy qua, cơ thể nghiêng về phía trước.

Bên tai truyền đến một tiếng “A!”

Cô bé mặc đồng phục có lẽ đã bị tôi đẩy ra rồi.

Cô bé bị ngã xuống đất, mất quán tính bò về phía trước hai bước, sau đó loạng choạng đứng dậy.

“Chị! Chị ơi!”

“Cứu mạng với..”

"Thật nhiều máu...”

"Đâm người rồi A! A! A! A!"

Hệ thống không lừa tôi, nó loại bỏ cảm giác đau đớn của tôi.

Vì thế lúc bị ô tô cán qua, tôi không hề có bất kỳ cảm giác gì cả.

Chỉ là nghe được một vài âm thanh va chạm kỳ quái.

Còn có âm thanh của xương gãy vỡ vụn.

Cái cảm giác này đương nhiên không hề dễ chịu.

Nhưng rất may là hệ thống đã nhanh chóng đem toàn bộ ý thức của tôi rút ra khỏi cơ thể.

Tôi đứng ở trên không trung, nhìn xuống mọi thứ đang diễn ra bên dưới.

Cô bé chắc chắn đang rất sợ hãi.

Cả người run rẩy, tay chân túi bụi tìm điện thoại để gọi cấp cứu.

Tôi đột nhiên cảm thấy rằng mọi việc tôi làm thực sự khá đáng giá.

Dù sao thì sớm hay muộn tôi cũng sẽ chết.

Còn có thể cứu được một sinh mạng.

Thời Quyện ngồi trong xe chắc chắn đã nhận ra có điều gì đó không đúng.

Sau khi anh ấy đạp phanh gấp, chiếc xe thể thao vẫn còn chạy về phía trước vài trăm mét trước khi dừng lại.

"Phát sinh chuyện gì vậy?"

Không biết có phải nguyên nhân cơ thể tôi không còn bị kiềm chế nữa.

Lúc này, dù cửa xe vẫn còn đóng lại, thông qua lớp cửa kính tôi vẫn có thể nghe rõ những gì anh ấy nói.

Anh ấy lộ ra vẻ mặt lo sợ nghi hoặc, một tay giữ cửa xe, tại chỗ tự hỏi:

“Đυ.ng trúng người rồi?”

“Điên rồi, không thể nào…”

Chẳng lẽ anh ấy thậm chí liền lúc tôi phi tới mà cũng không nhìn rõ sao?

Tôi cười khổ lắc lắc đầu.

Rốt cuộc có chút chờ mong, đợi sau khi anh ấy bước xuống xe nhìn cái người đang nằm dưới đất chính là tôi, thì sẽ làm thế nào.

Nhưng giây tiếp theo.

Tôi cuối cùng vẫn là thất vọng rồi.

Trong xe điện thoại reo lên.

Là Nhan Nghiên gọi đến

Giọng nói có chút yếu ớt:

"Tiểu Thời, anh khi nào mới tới vậy? Em rất khó chịu."

5.

Hệ thống nói cho tôi biết, Nhan Nghiên trở về nước, cũng chính là muốn thử công hiệu của thuốc đông y y học cổ truyền.

Cô ta ở nước ngoài vừa hoàn thành xong một ca phẫu thuật.

Ngày hôm qua lại vừa mới trải qua một hồi chẩn đoán trị liệu. Bệnh viện đã kê ra một danh sách dài các hạng mục cần chú ý và các loại thuốc cần dùng.

Có mấy loại cần gấp.

May là thành phố này có một trong những cửa hàng y học cổ lớn nhất cả nước.

Vì vậy Thời Quyện gần như lái xe không ngừng nghỉ đến đầu bên kia thành phố.

"Bác sĩ nói hôm nay tốt nhất nên uống thuốc, phối hợp với trong lúc phẫu thuật, đợt điều trị đầu tiên này hiệu quả sẽ tốt hơn!”.

Từ đây đi đến hiệu thuốc, lấy thuốc, rồi quay lại bệnh viện.

Mà thuốc Đông y còn cần một thời gian để sắc, khoảng ba tiếng, có thể nói là khá eo hẹp thời gian.

Bàn tay đáp lên cửa xe của Thời Quyện run rẩy rồi buông ra.

“Tiểu Thời, anh có thể quay lại, đúng không?”

"Ừm, tất nhiên."

Anh ấy đặt tay trở lại vô lăng xe.

Ngữ khí ôn nhu đối với đầu kia điện thoại cam kết: “Nghiên Nghiên, em đừng lo lắng, có thể uống thuốc đúng giờ!”

Cái người này, vậy mà liền xuống xe xem một chút cũng không xuống?

Anh ta chính là đã đυ.ng trúng người đó!

Nếu như nguyên lai còn có thể xem như đây là một vụ tai nạn ngoài ý muốn. Thì hiện tại nó chính là phạm tội trắng trợn!

Tôi hít một hơi thật sâu sau đó thở ra.

Nhìn chằm chằm vào Thời Quyện đang ngồi trong xe, tưởng chừng muốn tát anh ta hai cái.

Tuy nhiên cái gì cũng không làm nổi.

Chỉ có thể nhìn anh ta giẫm ga phóng đi.

Mọi chuyện như thể là một giấc mộng, muốn trước tiên rời đi.

6.

Tôi cho rằng tôi sẽ lưu lại tại chỗ này.

Nhưng không ngờ đến, giờ khắc này bản thân mình lại đang ngồi trong xe, ý thức của mình đi theo Thời Quyện.

“Dù sao không chịu sự trói buộc của cơ thể, xem xem tên gia hỏa này còn có thể làm ra những chuyện gì, không phải càng thú vị hơn sao?”.

Hệ thống chắc là nhìn ra được nghi hoặc của tôi liền nói.

Lần đầu tiên tôi nghe được giọng nói kiểu thẳng thắn như vậy của hệ thống, mang theo chút trào phúng.

Đại khái cũng bị tức giận không nhẹ.

Tôi không nhịn được cười một tiếng.

"Này." Tôi thở dài: "Tôi hiện tại thật sự cảm thấy có chút không đáng, còn có mấy giờ nữa mới đến cuối ngày, kết quả lại bị tên hỗn đản này hủy hoại."

Qua một lúc, hệ thống hồi đáp lại tôi:

“Vốn dĩ theo thiết lập ban đâu… nếu trong vài tiếng, cô được đưa đến bệnh viện, vẫn còn hy vọng cứu chữa được.”

“Nếu như tỉnh lại, ý thức chưa chắc sẽ không thể trở lại.”

Tôi không nói gì.

Thậm chí phải mất một lúc mới hiểu được ý nghĩa của nó là gì.

Vô thức quay đầu lại nhìn.

Trong đêm tối, thi thể nằm giữa đường đã không còn nhìn thấy nữa.

Liệu…có còn đặc chưng của sự sống không?

Tôi nghĩ nghĩ.

Cho đến khi bị Thời Quyện cắt đứt dòng suy nghĩ.

Anh ta nhấc lấy điện thoại, gọi cho ai đó.

"Triệu Thụy, tôi chỗ này xảy ra chút chuyện, cậu giúp tôi đến đó xem xem, chính là chỗ ngã ba chữ T phía sau trạm canh gác.”

“Vừa rồi mình đang trả lời tin nhắn, không thấy đường phía trước, cảm giác hình như đâm phải cái gì đó.”

“Phía sau mấy trăm mét có tiếng ầm ĩ, tựa như tiếng khóc, không biết có phải mình nghe nhầm không… Cậu qua đây xem có ai bị thương không, giúp tôi đưa họ đến bệnh viện, trả tiền bồi thường cho họ.”

Triệu Thụy cái tên này, tôi đã từng nghe qua.

Anh ta xem như là họ hàng xa của Thời Quyện.

Bố mẹ của Thời Quyện rất sớm liền đã ly hôn.

Chỉ trong vòng vài tháng, bố anh ta tái hôn, mẹ kế thậm chí còn mang thai, sinh ra một đứa con trai khác.

Vì sự việc này mà Thời Quyện thời niên thiếu có chút nổi loạn.

Không tuân theo quản giáo, gây chuyện thị phi.

Bạn bè kết giao hầu hết là không chính phái.

Triệu Thụy chính là một trong số đó.

Đại học cũng không học, rất sớm liền ra ngoài làm việc.

Mặc dù học hành kém, nhưng EQ lại rất cao, quan hệ xã hội quen biết lung tung rối loạn đủ cả.

Có lần, Thời Quyện thậm chí còn giao cho anh ta một chi nhánh nhỏ để quản lý trong một thời gian.

Tôi cau mày:

"Gì cơ? Hai người họ vẫn còn liên lạc với nhau?"

7.

Tôi cho rằng Thời Quyện đã cắt đứt quan hệ với Triệu Thụy từ lâu.

Lúc đó Triệu Thụy vẫn còn giữ chức phụ trách chi nhánh nhỏ, tình cờ bị tôi phát hiện ra dòng tiền của công ty lưu động bất thường, dường như liên quan đến một hoạt động không sạch sẽ nào đó.

Tôi đem sự tình làm rõ ra.

Anh ta liền không còn chỗ đứng trong công ty nữa.

Lúc đó Triệu Thụy rất ghét tôi.

Trước khi rời đi, anh ta chỉ thẳng vào mũi tôi:

“Thường Tuyết, cô đừng tưởng rằng bản thân là bạn gái của Thời Quyện thì ghê gớm.”

“Anh ấy không thích cô nữa, thì sớm muộn cũng đá cô thôi!”

"Sau này cô mà có chết đi, ai là người thu thập thi thể cho cô còn chưa biết đâu!"

Thật nực cười.

Lúc đó chỉ nghĩ anh ta hồ ngôn loạn ngữ, buột miệng nói bậy.

Không ngờ đến lại là một lời tiên tri.

Thật sự cần tên lưu manh dốt nát vô học này thu thập thi thể cho mình.

Hệ thống an ủi tôi.

“Ký chủ, biết đâu anh ta...”

Biết đâu anh ta có thể đưa tôi đến bệnh viện?

Tôi lắc lắc đầu.

Tôi chỉ hận.

Hận bản thân mình nhận thức không rõ.

Anh ta từ nhỏ đến lớn cùng tiểu thanh mai dây dưa không ngừng.

Cùng tụ tập với những người bạn có tính nết xấu xa, thủ đoạn bất chính.

Nhưng tôi vẫn còn đối với anh ta có ý kỳ vọng.

Quả thật là quá ngớ ngẩn.

8.

Thời Quyện dường như không thức được mức độ nghiêm trọng của tình hình.

Hoặc có thể tiếng khóc của cô bé đã khiến anh ta hiểu sai tình hình.

Cho rằng người bị tông ngã đã tự đứng dậy được, la to vài lần.

Thế là anh ta tiếp tục dặn dò:

“Nên đưa người ta đi đến bệnh viện khám, mọi chi phí đều do chúng ta chi trả, làm xong thì gọi điện thoại báo cho tôi một tiếng.”



Có phải hay không cần khen ngài một tiếng đại thiện nhân? (Quý ngài tốt bụng Công Lược Thất Bại - Chương 2)

Mắt tôi trợn trắng ngược lên tận trời.

Cũng không muốn nghe nữa.

Đầu nghiêng một bên.

Nhắm chặt mắt lại, ngả người ra sau, để tâm trí tự trôi đi.

Trạng thái hiện tại của tôi vẫn có thể ngủ được.

Chỉ có điều chỉ ngủ được có hai tiếng.

Thời Quyện hiệu suất rất cao.

Sau khi lấy đơn rồi kê đơn thuốc, liền quay lại bệnh viện đưa đồ vật cho bác sĩ điều trị:

“Còn kịp không?”

Anh ta có chút lo lắng hỏi: “Còn chưa tới mười hai giờ, bây giờ chuẩn bào chế dược uống, bệnh tình của Nghiên Nghiên chắc sẽ thuyên giảm phải không?”.

"Cái gì mà mười hai giờ hay không phải mười hai giờ?"

Bác sĩ trợn mắt nhìn anh ta:

“Cũng không phải làm bài kiểm tra hoặc chạy đua, cần gì phải bị kẹt về thời gian?”

“Tôi chỉ bảo mấy người nắm bắt xem xem chỗ nào có thể mua được thuốc, cũng không nói hôm nay nhất định phải lấy được thuốc, bệnh của cô ấy bị lâu như vậy rồi, chẳng lẽ chỉ vì một ngày không dùng thuốc mà xảy ra chuyện được à?”.

Ngữ khí của bác sĩ nghe như đang nói chuyện với kẻ mù chữ.

Tôi vốn dĩ đang đứng ở phía sau ngáp dài.

Trong giây lát liền tỉnh táo lại.

Một tiếng phì cười vang lên.

Đúng a, chỉ nghe nói bệnh nhân nguy kịch phải giành giật từng phút từng giây trong phòng cấp cứu.

Chưa nghe qua mua chút thuốc cũng cần nắm chặt thời gian đi mua.

Thời Quyện từ nhỏ được nuông chiều từ bé, cơ hồ chưa thế nào bị chỉ trích qua.

Sau khi nghe xong lời bác sỹ nói, sắc mặt anh ta có chút u ám.

Không hề dễ coi chút nào.

Qua một lúc sau, mới di chuyển về phía khu nội trú, nhẹ nhàng mở cửa phòng bệnh.

Nghe thấy tiếng động.

Cô gái ngồi trên giường bệnh ngẩng đầu lên.

Cô ta mặc bộ đồ bệnh viện màu xanh nhạt, mái tóc màu nâu uốn xoăn, khi cười lông mày cong lên:

"Tiểu Thời, anh cuối cùng đã trở lại rồi!"