Chương 4

9.

“Anh là Thời Quyện phải không?” Cảnh sát đứng ở bên ngoài lấy giấy tờ tùy thân ra nói:

"Tối qua anh đã phóng quá tốc độ, tông vào một phụ nữ trẻ, gây chuyện liền bỏ chạy, đối phương đã không còn dấu hiệu của sự sống."

Ah, cuối cùng cũng đợi đến rồi!

Tôi liếc nhìn thời gian.

Bây giờ mới khoảng bảy giờ. Tôi phải nói rằng tốc độ điều tra lẫn hành động của cảnh sát chúng ta vẫn rất nhanh.

Thời Quyện lắc lắc đầu, sắc mặt đột nhiên tối sầm xuống:

"Gây chuyện rồi bỏ chạy, dẫn đến tử vong? Rõ ràng là tôi đã gọi điện nhờ người đến hỗ trợ xử lý rồi!"

Anh ta tiến lên một bước, thái độ chất vấn.

"Đó chính là đồng phạm." Ngay sau đó, cảnh sát nắm lấy cổ tay anh ta: "Anh có thắc mắc à? Vừa đúng lúc, chúng tôi cũng cần anh đến nhận diện thi hài."

Thời Quyện phớt lờ lý do tại sao cảnh sát lại cần anh ta, một thủ phạm đến để xác định thi hài của người quá cố.

Anh ta chỉ phẫn nộ, oán giận và không ngừng đổ lỗi.

Cho đến khi bước vào nhà xác của đồn công an, anh ta mới hỏi:

"Không thể hòa giải được sao? Xin hãy cho tôi thông tin liên lạc của gia đình đối phương. Tôi nghĩ họ sẽ không từ chối số tiền này."

Viên cảnh sát hừ lạnh:

“Đáng tiếc, theo điều tra của chúng tôi, cha mẹ cô gái đó mất từ rất sớm, cô ấy có rất nhiều bạn bè, lại còn có một vị hôn phu sắp cưới.”

“Chỉ là hôn phu hôm đó lại đi tìm một cô gái khác rồi biến mất.”

Thời Quyện nhăn mặt, như thể anh ta nghĩ đến điều gì đó.

Mở mở miệng cuối cùng không nói gì cả.

Liền có vài bước chân liền đi đến chiếc bàn dài đặt trong góc.

Dường như vào lúc này, anh ta cuối cùng cũng nghĩ ra điều gì đó.

Anh ta ngẩng đầu lên nhìn viên cảnh sát:

"Yêu cầu tôi nhận dạng thi thể để làm gì? Lúc đó tôi không nhìn thấy rõ. Cho dù có nhìn thấy thì tôi cũng không nhận ra."

“Sao lại không nhận ra được?”.

Viên cảnh sát trợn trắng mắt: “Anh mấy ngày trước không phải còn định cầu hôn sao?”

17.

Tôi trốn thật xa phía sau, xem trò hề lố bịch này.

Trên giá kim loại màu trắng bạc chính là thi thể của tôi.

Tổng thể chỉ hiện ra hình thái.

"Là ý gì?"

Hầu kết của Thời Quyện lăn đi lăn lại hai lần, giọng nói khô khốc, như bị cố ép ra tiếng: "Lời của anh, là ý gì?"

Tay anh ta vốn đặt ở tấm vải trắng bên ngoài, bây giờ bắt đầu run rẩy, chỉ cứng đờ trong không khí, không dám mở ra.

Cảnh sát nguyên bản đang ghi chép điều gì đó.

Một lúc sau, ngẩng đầu lên thấy anh ta vẫn giữ nguyên tư thế, cuối cùng cũng mất kiên nhẫn.

Anh ta đưa tay ra nhấc nó lên.

"Thời Quyện, đây là người mà anh đã tông phải khi phóng quá tốc độ ở ngã ba trạm gác. Xin hỏi anh nhìn qua chưa? Nhận ra không? Biết là ai không?”.

Nhìn Thường Tuyết nằm đó bất động, không có chút máu.

Đây là lần đầu tiên tôi thực sự cảm thấy mình đã chết.

Toàn thân có nhiều vết thương, chết một cách thảm thương.

Hơn chục tiếng trôi qua cũng là nhờ hệ thống cho mượn.

Tôi liếc nhìn Thời Quyện.

"Không thể nào!"

Anh ta hét lên, che mặt tựa hồ nhìn một cái cũng không dám nhìn:

"Sao có thể, sao có thể là Thường Tuyết được?

"Anh là muốn nói, ngày hôm đó tôi đυ.ng phải... đυ.ng phải."

Nửa câu cuối thanh âm Thời Quyện càng ngày càng nhỏ, cuối cùng vẫn chưa nói xong.

“Có video giám sát ở ngã ba, nhân chứng cũng đã liên lạc với chúng tôi.”

"Chính anh là người đã cán qua cô gái được cho là vợ anh bằng chiếc xe thể thao của anh với tốc độ vượt xa tốc độ bình thường."

18

Tất nhiên là Triệu Thụy cũng bị bắt.

Rốt cuộc, lúc đó tôi thực sự vẫn còn đang thở.

Anh ta tóm lấy cổ họng tôi, cuối cùng ném tôi vào một đồng cỏ hoang vắng, rồi khiến tôi cứ thế chết dần chết mòn…

Khi biết chuyện này, Thời Quyện loạng choạng hai bước.

Anh ta dường như đã mất hết sức lực, đưa tay định bám vào mép bàn nhưng bị trượt ra ngoài.

Đột nhiên anh ấy quỳ xuống bên cạnh cơ thể tôi.

Đúng ah.

Tôi vốn dĩ có thể được cứu.

Chỉ cần lúc đó anh ta dừng xe đưa tôi đến bệnh viện ngay.

Nhưng anh ta đã làm gì?

Anh ta gọi cho một tên côn đồ rồi vội vàng đi lấy thuốc thanh mai của mình.

Chỉ là cái thuốc kia, dù không dùng cũng không thành vấn đề.

"A Tuyết..."

Thật nực cười, đến giờ anh ta vẫn gọi tôi là A Tuyết.

Thời Quyện giơ tay lên, như muốn chạm vào mặt tôi:

“Anh thật sự không biết, sao anh có thể đối với em làm ra chuyện như vậy được…”

Anh ta muốn xin lỗi.

Nhưng tôi chỉ cảm thấy bẩn thỉu, không muốn liên quan gì đến anh ta cả.

May mắn thay, vào lúc này, cửa bị đá rầm một cái.

Bạn bè của tôi đến rồi.

19.

Đứng ngay phía trước là Lâm Lâm.

Tôi và cô ấy quen nhau đã nhiều năm, cách đây không lâu chúng tôi còn đăng một bài viết trên mạng.

Đúng như dự đoán, cảnh sát cũng đã thông báo cho cô ấy.

"Thời Quyện!" Cô ấy hét lên, lao tới gạt lấy tay anh ta: "Anh có ghê tởm không, có thể đừng đυ.ng vào cậu ấy được không?".

Thông thường khi hai người này gặp nhau, không khí luôn luôn trong tình trạng giương cung bạt kiếm.”

Không phải lạnh mặt thì là cãi vã.

Lần này Lâm Lâm dùng hết sức lực, vươn tay ra tát anh ta một cái thật mạnh.

Một cái một cái

Rồi lại một cái khác!

Cho đến khi cảnh sát kéo cô ấy lại.

Còn Thời Quyện vẫn bất động, chỉ đứng đó.

"Đồ khốn nạn, vô liêm sỉ, tên sát nhân đáng chết!”

“Cái con tiểu tam cùng đức tính với anh, không gặp được anh liền sẽ chết à?”

"Nhưng Trường Tuyết của tôi vì anh mà chết!”

"Anh còn có lương tâm không? Anh đáng ra hiện tại nên xuống 18 tầng địa ngục!”.

Khi nói đến phần sau, giọng Lâm Lâm nghẹn ngào nức nở.

Cô ấy thậm chí còn phớt lờ cảnh sát đang giữ mình từ phía sau muốn lao tới bóp cổ Thời Quyện.

Thời Quyện cúi đầu.

Anh ta thấp giọng nói: “Đúng vậy, tôi đáng ra nên đền mạng cho cô ấy.”

"Đền mạng?"

Bàn tay đang lơ lửng trên không của Lâm Lâm từ từ hạ xuống.

Cô ấy chăm chú nhìn vào anh ta: "Anh làm sao có thể chết dễ dàng như vậy được?”.

"Tôi sẽ tìm một đội luật sư giỏi nhất để tống anh vào tù đến hết đời.”

"Tôi sẽ sắp xếp cho anh một bạn tù cực kỳ hung ác tàn bạo, người không có điểm mấu chốt giống như anh, anh sẽ bị tra tấn đến hết cuộc đời."

Ngoại truyện:

1.

Sau khi sự việc kết thúc, hệ thống và tôi lại có một cuộc trò chuyện dài nữa.

Cậu ta hỏi tôi có muốn quay trở lại thế giới ban đầu không.

Tôi đối với thế giới hiện thực không có cảm thụ tốt.

Mặc dù có bố có mẹ, nhưng bố tôi lại nghiện rượu, cờ bạc và thường xuyên bạo hành ở nhà, còn mẹ tôi thì chỉ biết thỏa hiệp.

Có lần, bố tôi nợ một ông chủ một số tiền rất lớn.

Đối phương đến đòi nợ, cầm rìu to muốn chặt xác bố tôi.

Lúc đó mẹ tôi quỳ xuống:

"Đừng... các người đừng chạm vào người đàn ông của tôi, tiền chúng tôi không có, thực sự không được, đem con gái tôi đi đi.”

Tôi ngơ ngác nhìn mẹ, cảm giác hình như hôm nay mới vừa gặp được vậy.

Khi bà ấy đến kéo tôi, tôi hất tay bà ấy ra.

Nhảy xuống từ tầng thứ bảy.

Tôi không nhớ mình cảm thấy thế nào trước khi mất đi ý thức, có lẽ là rất đau đớn.

Vì vậy nếu muốn cầu tôi quay lại lần nữa, tôi thực sự không muốn.

“Vậy…” Hệ thống tạm dừng một chút, tựa hồ đang tìm kiếm dữ liệu.

Tôi nghiêng đầu:

"Có thể đổi thân phận cho tôi được không?”.

"Trong thế giới nhiệm vụ này, ngoại trừ Thời Quyện, những người bạn khác, tôi không nỡ chia xa."

2.

Sau rất nhiều lần theo dõi, hệ thống làm đơn với cấp trên, thật sự đã thiết kế ra một danh tính mới cho tôi.

Có thể lưu tại địa phương ban đầu Thường Tuyết sinh sống.

Bởi vì ban đầu tôi học chuyên ngành báo chí.

Nên nghề nghiệp lần này của nhân vật này cũng là phóng viên..

Ngày đầu tiên tôi đến tòa báo đưa tin, một nhóm người cầm lấy ly nước lắc lư trước mặt tôi.

Ngay khi tôi nghĩ bản thân mình không có việc gì, thì tổ trưởng bước đến chỗ tôi.

Ném vài tờ báo lên bàn:

"Ngươi mới tới, hiện tại không biết tin tức nóng nhất lúc này sao? Cô xem kỹ tài liệu đi, mấy ngày tới sẽ bận rộn đấy."

Tôi cầm tờ báo lên.

Những dòng chữ in đậm phía trên đặc biệt bắt mắt:

“Thời Quyện có thể bị kết án chung thân!”.

“iệc trốn thuế của Thời thị có liên quan đến hoạt động kinh doanh rửa tiền, cổ phiếu bị đình chỉ giao dịch.”

“Thời phụ khiển trách con trai cả trước giới truyền thông, nói rằng người thừa kế từ đầu đến cuối đều là con trai út của ông.”

Tôi cau mày, xem đi xem lại từng chút một.

Sau đó, tôi mới phát hiện sở dĩ Triệu Thụy ghét tôi đến vậy là vì chi nhánh nhỏ mà anh ta phụ trách lúc đó lại phải phụ trách một số hoạt động không sạch sẽ dưới quyền Thời Quyện.

Tuy nhiên chỉ trong sáu tháng liền đã kiếm được lợi nhuận gấp hơn 10 lần thu nhập bình thường.

Nhưng cuối cùng lại bị tôi quấy nhiễu.

Bị đuổi ra ngoài.

Còn tình hình của Nhan Nghiên cũng không ổn.

Chi phí điều trị trước đây của cô ta luôn chiếm một phần lớn trong nguồn hỗ trợ tài chính của Thời gia.

Bây giờ Thời Quyện đang ở trong tù, Thời gia còn không thể tự bảo vệ mình.

Nghe nói cuộc phẫu thuật lẫn tiền thuốc men của cô ta bị trì hoãn, khiến tình trạng của cô ta hiện thực sự nghiêm trọng.

Hiện tại, không chỉ báo chí.

Trên mạng cũng có rất nhiều lời chỉ trích đối với Thời gia.

Không chỉ muốn anh ta phá sản, bồi tiền, mà còn muốn đền mạng:

“Tên cặn bã này đang làm gì vậy? Thật lãng phí không khí!”

“Gϊếŧ chính vị hôn thê của mình, lại còn trốn thuế!”.

“Có thể trừng phạt nhiều tội ác cùng một lúc không?”.

Tôi lướt weibo một lúc mà đầu óc rối bời.

Đúng lúc đó, tổ trưởng đi tới, liếc nhìn tôi: “Thông tin gần như xem xong rồi?”

Tôi ậm ừ.

Tôi chợt nghĩ ra điều gì đó và hỏi: “Luật sư đã truy tố Thời Quyện là ai?”

“Cô vẫn còn nghĩ đến cái này à.” Tổ trưởng hiếm thấy mỉm cười “Loại vụ án công tố này thường chỉ định luật sư, nhưng tôi nghe nói bạn của người quá cố đã tìm được người, đội tố tụng cũng khá mạnh.”

“Bên ngoài có người nói anh ta sẽ phải ngồi tù suốt đời, đoán là khá khó. Chỉ sợ có người muốn trừng phạt anh ta ở trong tù.”

Chắc là Lâm Lâm.

Tôi cúi đầu xuống không trả lời.

Tổ trưởng liếc nhìn tôi, đặt chiếc cốc lên bàn rồi đột nhiên nói:

“Vài ngày sau tờ báo của chúng ta có một cơ hội phỏng vấn Thời Quyện”.

"Cô đi cùng với tôi."

3.

Vào ngày phỏng vấn, tổ trưởng đã đến muộn vì điều gì đó.

Tôi vào trước một mình.

Đợi một lúc, nhân viên quản lý đã đưa Thời Quyện ra ngoài.

Nhìn qua lan can, anh ta gầy đi rất nhiều, khuôn mặt có phần hóp lại, quầng thâm dày đặc hiện lên:

“Nhất định phải thu thập tin tức à?”

Thời Quyện ngồi xuống, giọng điệu mệt mỏi nói: "Ngay cả chút quyền lợi nhỏ này cũng cướp đoạt đi?”.

"Cậu không có quyền."

Người bên cạnh ngữ khí khá lạnh lùng.

Tôi mở tập phỏng vấn do tổ trưởng chuẩn bị, trong đó có một số câu hỏi anh ấy đã viết sẵn:

“Là cố ý gϊếŧ người à?”

“Trước ngày đó anh có cãi nhau gì với Thường Tuyết không?”

“Mối quan hệ giữa hai người là gì?”

Thời Quyện cúi đầu không nói một lời.

Anh ta có vẻ mệt mỏi với những cuộc phỏng vấn như thế này.

Anh ta cũng đã quyết định giữ im lặng.

Hệ thống đã cho tôi khuôn mặt khác.

Tôi biến thành một người chuyên nghiệp cao ráo, sắc sảo, Thời Quyện không thể nào nhận ra tôi.

Thế nên tôi chỉ cần đặt cuốn sổ đã chuẩn bị sẵn xuống, nói bất cứ điều gì tôi muốn:

“Tôi biết đây không phải là một vụ cố ý gϊếŧ người. Thường Tuyết đang cố gắng cứu một cô bé. Ngày cảnh sát bắt giữ anh, gia đình cô bé cũng đến.”

Về sự việc của cô bé, cảnh sát cũng không tiết lộ.

Sau khi ôm đứa bé trên rời đi, đến bệnh viện để kiểm tra toàn diện. Cuộc gọi báo cảnh cũng được thực hiện sau đó.

Vẫn không có âm thanh nào từ phía bên kia.

Nhưng Thời Quyện cuối cùng cũng ngẩng đầu lên.

Anh ta nhìn tôi ngập ngừng, có lẽ nghĩ tôi là phóng viên nào đó có quan hệ với cảnh sát và có nhiều thông tin nội bộ.

Tôi tiếp tục:

"Cãi nhau? Cái này cũng không có. Dù sao thì do anh không nói một lời liền đi tìm người tên Nhan Nghiên.”

Thời Quyện nắm chặt tay, nhìn tôi thật kỹ.

"Câu hỏi cuối cùng."

Tôi cầm cây bút.

Nhưng câu hỏi cuối cùng tôi cũng không biết nên đáp thế nào:

"Thời Quyện, tôi cuối cùng vẫn không nhìn thấu được anh.”

"Nhưng tôi biết Thường Tuyết đã từng thực sự yêu anh.”

“Đêm cầu hôn cô ấy ở một mình, sau khi mọi người về hết, cô ấy một mình đợi anh cho đến giây cuối cùng của 12 giờ đêm.”

"Cô ấy sẽ viết xuống nhật ký về những mộng tưởng tương lai giữa mình và anh.”

“Còn có rất nhiều rất nhiều những thứ mà anh không hề biết chút nào..”

"Đáng tiếc anh không đáng, chính là anh gϊếŧ chết người yêu thương anh nhất."

Tôi nói những lời này trong một hơi.

Liền cảm thấy chẳng có cái gì để ở lại đây nữa.

Khép cuốn sổ lại, muốn rời đi liền lại nghe thấy một tiếng vang.

Thời Quyện nắm chặt lan can, đột nhiên đứng dậy nhìn tôi một lúc.

Hốc mắt gần như đỏ ngầu.

Anh ta mở miệng, giọng khàn khàn run rẩy:

"A Tuyết, em về rồi phải không? Về rồi phải không?"

Tôi mỉm cười quay lại:

“Anh cần ngồi tù cho tốt vào, ngày ngày chìm trong sự sám hối đó!