Nửa tháng?
Học cách yêu đương?
Học cách yêu lần đầu?
Cô đã 22 tuổi cũng chưa học được.
Mạnh Đình hiếm khi thể hiện phong cách quản lý của mình: “Em đang nhìn cái gì vậy? Còn muốn ở lại phim trường hết lần này đến lần khác lãng phí phim nhựa sao? Lãng phí tiền của chồng em chẳng phải là lãng phí tiền của em sao?”
Những lời cuối cùng của anh ta rất thấm thía: “Anh làm cái này cũng vì tốt cho em.”
Đương nhiên, Mạnh Đình đã xin phép Tần Mang, ngoài việc để cô học tập nghiệp vụ ở ngoài cũng nhân tiện chụp ảnh bìa số tháng chín đã sắp xếp trước đó.
Lúc trước Tần Mang bị toàn bộ cư dân mạng bôi đen, hầu hết các thương hiệu hợp tác đều liên tiếp cắt đứt quan hệ, chỉ có tạp chí EG vẫn chắc chắn. Nếu không, người ta không thể trở thành thương hiệu quốc tế được.
Trong khi Mạnh Đình vừa đưa tất cả các thương hiệu bỏ đá xuống giếng vào danh sách đen, vừa nói tiếp: “Nếu bây giờ em chưa kết hôn thì còn có thể tiếp xúc với nhiều người khác phái khác, nhưng bây giờ em chỉ có một lựa chọn.”
“Để chồng em đối diễn với em.”
Bên cạnh, A Đồng đang cầm bộ trang phục mà Mạnh Đình lấy từ đoàn làm phim ra, vẻ mặt mơ màng: “Tổng giám đốc Hạ rất phù hợp với trang phục quân phiệt! Hình tượng sĩ quan cấp cao kiêu ngạo, thần bí không thể bắt bẻ rất hoàn hảo.”
Cô ấy chống má, nhỏ giọng lép bép: “Hơn nữa, em cảm thấy chị Mang Mang và thầy Giang không có cảm giác CP là bởi vì hào quang không áp chế được.”
“Nếu tổng giám đốc Hạ mặc bộ này xuất hiện, chắc chắn chị có thể nhập vai được.”
“Chị và Hạ Linh Tễ có cảm giác CP?”
“Không phải hai bọn chị được diễn đàn CP nào đó công nhận không có khả năng thành một đôi nhất sao?”
Tần Mang nhớ đến bài post trên diễn đàn kia, thuận miệng bóc phốt một câu.
Cô nhấp một ngụm nước đá, lông mi rũ xuống, không còn sức lực ngồi phịch xuống ghế da, nghiêng mặt nhìn những cây liễu rậm rạp lướt qua ngoài cửa sổ.
Thật ra cô cũng cảm thấy rất thất bại.
Rõ ràng cô đã làm việc rất chăm chỉ để trau dồi kỹ năng diễn xuất của mình, nhưng ở phương diện đối diễn hình như không hiểu rõ.
Đối với những bộ phim khác, cô xem kịch bản một cái là sẽ biết diễn như thế nào, chỉ một giây là nhập vai.
Nhưng dựa theo tính tình kiêu ngạo của Tần Mang, không thể nói cho đám người Mạnh Đình biết được.
Trong khoảng thời gian này, mỗi đêm cô đều thức đến sáng sớm, nghiên cứu các cảnh diễn đôi, xem các thể loại phim khác nhau, cuối cùng còn xem lại những tâm đắc trong diễn xuất của mẹ lần nữa.
Nhưng dù kiến
thức lý thuyết có phong phú đến đâu thì khi bắt đầu bấm máy thực sự, đầu óc cô bỗng trở nên trống rỗng, không biết nên dùng biểu cảm gì, ánh mắt thế nào.
Hơn nữa, Hạ Linh Tế có thể hợp tác đối diễn với cô sao?
Tần Mang nghĩ đến người với giọng điệu nhất quán này, như không có chuyện gì xảy ra nói: “Em không mời nổi tổng giám đốc Hạ.”
Mạnh Đình do dự một giây: “Nếu không em chịu nhục một lần van xin tổng giám đốc Hạ đi?”
Nhìn thấy ánh mắt đưa tình của Tần Mang nhìn lên, Mạnh Đình không dám nhìn thẳng. Anh giả vờ như không nhìn thấy, ho nhẹ một tiếng, nghiêm túc nói: “Ôi chao, không có quần xã động vật nào không có gánh nặng tiến về phía trước, tất cả đều không dễ dàng. Làm sao ước mơ có thể dễ dàng như thế được?”
“Em hãy coi nó như một thứ rác rưởi trên con đường trở thành nữ chính của em đi, chờ qua rồi sẽ giành được thắng lợi!”
“Muốn đến Tây Thiên thỉnh kinh còn phải trải qua chín chín tám mươi mốt kiếp nạn, lúc này em mới đến được chứ.”
Cuối cùng, anh ta dùng phép khích tướng: “Chẳng lẽ em sợ mình sẽ thật sự nhập vai, yêu tổng giám đốc Hạ không thể dừng lại được?”
“Ha ha?”
“Em sợ anh ấy sẽ yêu bổn tiểu thư này đến mức không thể dừng được!”
Tần Mang thật sự đã ăn phải chiêu này.
Mạnh Đình vui mừng khôn xiết, nhưng vẫn không tỏ vẻ gì: “Vậy chúng ta hãy chờ xem.”
Cuối cùng, anh ta còn nhấn mạnh: “Tổng giám đốc Hạ chính là sông băng ăn chay dưỡng tính, kiềm chế ham muốn tìиɧ ɖu͙©. Nếu thật sự bị em làm tàn chảy thì nhất định phải nói với anh đầu tiên để anh chuẩn bị vật tư.”
“Dù sao—”
A Đồng nói thêm: “Sông băng tan chảy, tận thế sắp đến.”
Tần Mang hừ cười nghe bọn họ kẻ xướng người họa.
Thật sự khơi dậy mong muốn hơn thua của cô.
Sông băng tan chảy?
Cô thật sự muốn nhìn xem, rốt cuộc tận thế có đến hay không.
Vốn dĩ cô gái bởi vì đối diễn mà gặp vướng mắc, cảm xúc không tốt đã lấy lại tinh thần sau khi có mục tiêu mới.
Trong đầu cô đã bắt đầu lên kế hoạch cho một loạt các hành động cụ thể.
Đêm đó, Hạ Linh Tễ trở lại trang viên Hoàn Hồ, nhìn thấy một người đã lâu không gặp.
Dưới ánh đèn mờ ảo, một người phụ nữ uyển chuyển mặc bộ sườn xám lụa mỏng đứng ở cửa, như thể yêu quái trong rừng chuyên quyến rũ đàn ông, moi tin moi ruột, một khi bị sắc đẹp mê hoặc sẽ muôn đời muôn kiếp không trở lại được, rơi vào vực sâu.
Hạ Linh Tễ mặc một bộ vest vô cùng đứng đắn, trang nghiêm, toàn thân đều mặc kín đáo, trên sống mũi còn đeo một chiếc kính gọng mỏng tinh xảo, nhìn nhã nhặn nhưng lại đầy xa cách.
Lúc này, ngược sáng, anh nhìn về hướng này—
Nhìn bộ quần áo màu xanh quân đội treo trên cánh tay Tần Mang, rõ ràng là cho đàn ông mặc, đôi mắt hơi nheo lại.
Giống như một ngọn núi lửa ẩn dưới sông băng.
Tiềm ẩn những mối nguy hiểm chưa biết.
Ngay sau đó, cánh tay thon dài mềm mại của Tần Mang đã ôm lấy anh. Đôi môi đỏ mọng hơi hé mở, cô dùng răng cởi khuy cổ áo được cài cúc tỉ mỉ của anh, thỉnh thoảng lại vô tình sượt qua yết hầu của Hạ Linh Tễ.
Giọng nói nhẹ nhàng và mờ nhạt kéo dài một chút:
“Tổng giám đốc Hạ ~”
“Đóng vai nhân vật ~”
“Chơi không?”