Chương 17.1: Cơ địa có sẹo 1

Mười giây.

Hai mươi giây.

Ba mươi giây.

Đầu ngón tay của Tần Mang vô thức bò lên trên vai người đàn ông, Nốt ruồi nhỏ màu đỏ đầy mê hoặc trên chóp mũi, không biết vô tình hay cố ý cọ nhẹ lên quai hàm hoàn mỹ, rõ nét của người đàn ông từng chút một.

Đôi môi vốn trơn bóng và xinh đẹp của cô bắt đầu đỏ rực do ma sát với vải.

Điểm mấu chốt là—

Cô cắn rất lâu nhưng nút cúc vẫn không sứt mẻ chút nào.

“...”

Thật xấu hổ.

Tần Mang nhướng mi, lặng lẽ liếc nhìn—

Qua cặp kính mỏng, bắt gặp đôi mắt tươi cười của người đàn ông.

“Đóng vai nhân vật?”

Những ngón tay thon dài của người đàn ông dường như vô tình lướt qua khóe môi cô, cởi cúc áo của mình rồi cuối cùng cũng lên tiếng.

Giọng nói lành lạnh tràn ngập không gian yên tĩnh và ẩm ướt với tiếng cười đùa như sương mù: “Chà, chẳng lẽ bà Hạ đang đóng vai... một chú chó con có hàm răng không tốt?”

Thân thể Tần Mang vốn mềm mại gợi cảm như một con rắn xinh đẹp, suýt nữa vì những lời này mà suy sụp trong giây lát.

“Anh…” Chết tiệt.

Vất vả lắm cô mới học được một từ rất tục tĩu nhưng lại không nói ra được.

Chỉ mới thốt ra hai chữ mà trong đầu cô đã vang lên tiếng chuông cảnh báo, câu nói đầy ám ảnh của Mạnh Đình: “Quần xã động vật nào mà không có gánh nặng tiến về phía trước” vang lên, cùng với cảnh quay đối diễn lặp đi lặp lại trên trường quay, mỗi lần không nhập vai sẽ gây chậm trễ đến tiến độ của đoàn làm phim.

Tần Mang vẫn luôn kiêu ngạo, không chịu nổi “sự kém cỏi của chính mình”.

Tóm lại, tất cả đều vì nhập vai, vì sự nghiệp diễn xuất mà nói, chút khó khăn nho nhỏ này có là gì!

Cô nhẹ nhàng thở ra, cảm xúc nhỏ bé trong đôi mắt đẹp dần dần nhạt đi, trở lại đôi mắt đen trong suốt và - cố chấp.

Chịu đựng nữa, cùng lắm thì quay đầu gõ mõ vài cái.

Cài cúc hay mở cúc.

Đầu ngón tay Tần Mang lướt quá bộ quân phục có vải cứng treo trên cánh tay.

Nó không hợp với chiếc áo sơ mi nghiêm túc của Hạ Linh Tễ.

Ngay sau đó, cô đột nhiên duỗi ra móng vuốt sói nhỏ của mình và dùng lực kéo chiếc cúc áo lủng lẳng sắp rớt ra.

Vẻ mặt ngây thơ: “Cúc áo... hơi chật.”

“Bây giờ không phải mở được rồi sao.”

Động tác bất ngờ, Hạ Linh Tễ bất ngờ.

Chiếc áo sơ mi tỉ mỉ hơi mở ra, xương quai xanh thấp thoáng trên làn da tái xanh, càng tăng thêm chút phóng khoáng cho khí chất vốn đã lạnh lùng và quý phái.

Hào quang hoang dã kiêu ngạo lập tức mở rộng.

Đúng đúng đúng!

Chính là cảm giác này!

Tần Mang nghĩ tới mục đích của mình, nhanh chóng mặc cho anh bộ quân phục cổ điển đã cầm cả đêm. Cô cũng tháo chiếc kính gọng mỏng trên chiếc mũi cao của anh.

Tần Mang sờ cằm, hài lòng gật đầu:

“Cuối cùng cũng có chút cảm giác rồi.”

“Chút cảm giác gì?”

Tần Mang thuận theo: “Đương nhiên là lão đại quân phiệt cùng cô vợ nhỏ xinh đẹp của mình á.”

Cô tuyên bố: “Đây chính là nội dung đóng vai nhân vật của chúng ta.”

Ban đêm ở Thâm thành, bên ngoài trời oi bức.

Đặc biệt là bây giờ đang gần đến tháng Tám.

Lúc Tần Mang cởi bộ quân phục nặng nề ra, dù thể chất của Hạ Linh Tễ không sợ nóng cũng thấy hơi nặng nề.

“Còn có kịch bản.”

“Tôi lấy…” cho anh.

Lời còn chưa dứt, bộ quần áo vốn khoác trên vai Hạ Linh Tễ nhẹ nhàng phủ lên đầu Tần Mang.

Trong nháy mắt, tầm mắt bị che khuất.

Hạ Linh Tễ thoải mái hơn một chút, đi ngang qua cô vào thẳng trong phòng, để lại một câu không rõ ý nghĩa: “Cô vợ nhỏ, ở bên ngoài không nóng sao?”

Tất nhiên là nóng!

Tần Mang gần như sắp chết vì nóng.

Cô lại phải trở thành một “hòn vọng phu” đủ tiêu chuẩn, thậm chí cô còn không mang theo chiếc quạt sư tử nhỏ của mình vì sợ bỏ lỡ anh.

Tần Mang cởi trang phục che mặt mình, hiếm khi không thấy tức giận. Cô giống như cái đuôi nhỏ, ôm quần áo đuổi theo Hạ Linh Tễ vào trong.

Vòng eo thon gọn và khung xương gầy của người phụ nữ tạo ra một bóng dáng dài duyên dáng, từ từ hòa quyện với thân hình cao thẳng như ngọc của người đàn ông.

“Tổng giám đốc Hạ?”

“Có muốn chơi không ~”

Cùng với tiếng mở cửa là giọng nói trầm khàn của Hạ Linh Tễ: “Bà Hạ có lòng yêu cầu.”

Anh gằn từng chữ: “Đương nhiên phải chơi.”

Từ “chơi” gần như được người đàn ông cân nhắc còn đọng lại bên tai, như có thể xuyên thấu vào lòng người.

...

Ban công tầng thượng khác hẳn lần trước, mái vòm công nghệ cao khép kín tạo thành một không gian khép kín với thiết kế mái bầu trời đầy sao đặc biệt.

Không gian đan xen và hiệu ứng hình ảnh mạnh đến mức khi Tần Mang ngẩng đầu lên, cô luôn lo lắng những ngôi sao lấp lánh sắp rơi xuống.

Nó giống như đặt mình giữa các vì sao trong vũ trụ, nằm xuống màn trời.

Mí mắt mỏng của Tần Mang ửng hồng, càng ngày càng đậm, càng ngày càng đậm..

Trong tâm trí đều là những hoài nghi về cuộc đời—

“Đây có phải là kiểu chơi mà tôi đang nói đến không?”

Trong không gian chật hẹp chỉ có những ngôi sao lấp lánh như ánh đèn.

Thân hình thơm ngát của người phụ nữ được thân hình rắn rỏi của người đàn ông và màn đêm che lấp, trông vô cùng mảnh khảnh, như thể chỉ cần chạm nhẹ là sẽ vỡ thành từng mảnh

Hạ Linh Tễ bình tĩnh, ôm cô vào lòng: “Ồ, không phải sao?”

Tần Mang giãy dụa: “Tôi muốn chơi đóng vai nhân vật”

“Là diễn xuất!”

Trò chơi diễn xuất!

Không phải “chơi”!

Hạ Linh Tễ dễ dàng nắm lấy cổ tay đang vung vẩy của cô, nói: “Thì ra việc bà Hạ muốn chơi là muốn chơi cường thủ đoạt hào*...”

(*) Cường thủ đoạt hào: Dùng sức mạnh hoặc quyền thế để cướp lấy hoặc giành lấy thứ mình muốn.

“Tôi không có, tôi không có!”

“Đừng nói nhảm!”

Tần Mang phủ nhận ba lần.

Người đàn ông cụp mắt xuống, dáng vẻ nhìn từ trên cao xuống.

Đôi mắt xanh xám giữa ánh sáng và bóng tối đan xen vào nhau giống như những viên đá quý màu xanh lam đẹp đẽ, quý giá nhưng lạnh như băng, khi lặng lẽ nhìn sẽ khiến người ta vô thức rơi vào vòng xoáy đá quý.

Tần Mang không hiểu sao lại bị đôi mắt đẹp này hấp dẫn.

Phần lớn cảnh đối diễn trong “Mộng xưa Kinh Hoa” đều là cảnh diễn bằng ánh mắt, mà mỗi lần cô đứng đối diện với nam chính Giang Hành Duyên, cô đều không nhập tâm vào cảm xúc được, càng đừng nói đến cảm giác “đắm chìm vào ánh mắt anh ta” mà đạo diễn nói.

Không hề có cảm giác nhập tâm.

Mà lúc này—

Chỉ là một cái nhìn thoáng qua thôi mà cô đã thất thần rồi.

Tần Mang cảm thấy từng đợt mát lạnh ở phía sau, đầu óc cũng trở nên tỉnh táo hơn. Nghĩ đến mục đích của mình, cô chậm rãi đỡ vai anh ngồi dậy, đầu ngón tay trắng nõn mảnh khảnh chậm rãi lướt qua khóe mắt anh: “Tiện thể...đối diễn?”

“Đôi mắt của anh đẹp như vậy, không dùng để diễn bằng ánh mắt thì thật lãng phí.”

Động tác đột ngột của Tần Mang khiến hai mắt Hạ Linh Tễ tối sầm lại, giống như mặt biển sâu cuồn cuộn, hô hấp cũng trở nên nặng nề hơn.

Đầu ngón tay kéo ra sợi ruy băng sa-tanh mỏng mà cô gái dùng để buộc tóc.

Mái tóc dài của cô chợt xõa xuống như thác nước, che mất tấm lưng gầy xinh đẹp.

“Anh…”

Còn chưa dứt lời, tầm mắt liền tối sầm. Hạ Linh Tễ dùng dải ruy băng đỏ thẫm che đi đôi mắt đen láy, quyến rũ, gợϊ ȶìиᏂ của cô gái.

Cô chỉ nói rằng đôi mắt anh rất đẹp mà không biết, với anh mà nói, đôi mắt ngây thơ và gợϊ ȶìиᏂ của cô mới giống như thuốc kí©h thí©ɧ tìиɧ ɖu͙©.

Lần này cũng không cho phép cô cởi nó ra.

Mười ngón tay đan vào nhau, hơi ấm của lòng bàn tay hòa quyện vào nhau, như truyền qua da thịt đến trái tim.

“Tập trung chút.”

Tần Mang: “...”

Chưa học thành nghề đã xả thân chết trước.

Đồ chó Hạ Linh Tễ này, lại còn dám nói cô không tập trung, cô thật sự tập trung muốn đối diễn mà!!!