Chương 14.2: Biến hóa khôn lường

Về phần anh ta thì ở bên cạnh chờ đợi, để lỡ cho bà chủ và tổng giám đốc Hạ cãi nhau còn có thể giải thích giúp tổng giám đốc Hạ.

Không ngờ hai người này không thèm để ý đến câu khıêυ khí©h cuối cùng kia của Trầm Uyển Âm. Thậm chí còn không nói chuyện, giống như một người râu ria không quan trọng.

Hạ Linh Tễ vừa định động đậy đầu gối một chút: “Bà Hạ…”

Lời đã thốt ra nhưng Tần Mang còn đang nghiêm túc suy nghĩ tại sao mái tóc của Trầm Uyển Âm lại thế, nghĩ đến Hạ Linh Tễ lại muốn đào lại nợ cũ nên phản xạ có điều kiện tiếp lời anh: “Bà Hạ, tôi là người làm ăn nghiêm túc, không dùng quy tắc ngầm, không phù hợp với quy tắc làm việc của Hạ mỗ.”

Tần Mang bắt chước theo giọng điệu trước kia của Hạ Linh Tễ, nói từng câu kỳ lạ trước mặt anh.

“Thế nào, bắt chước có giống không?”

“Có phải muốn nhắc tới điều này không?”

Khì khì.

Thư ký Tùng đang nghiêm mặt đứng cạnh làm bức tranh treo tường đã lướt qua tất cả những chuyện đau buồn của kiếp này trong đầu.

Anh ta không dám cười, nhưng! Thật sự quá giống!

Bà chủ thật sự là thiên tài số một trong việc bắt chước.

Đối diện với ánh mắt ngây thơ mà tinh quái của Tần Mang, Hạ Linh Tễ duỗi ra những đốt ngón tay như ngọc ra, từ từ cong lại nới lỏng cà vạt. Khuôn mặt vốn luôn tiết chế, lạnh lùng bây giờ lại cười như không cười: “Không.”

“Hạ mỗ muốn nói chính là…”

Giọng nói trầm thấp, quyến rũ của Hạ Linh Tễ dừng lại một giây rồi mới thì thầm bên tai cô nửa câu chưa nói hết:

“Tôi—”

Trong đầu Tần Mang toàn là giọng nói lạnh nhạt mà trắng trợn của Hạ Linh Tễ.

A a a!

Tên chó không biết xấu hổ!

Làm thế quái nào mà anh có thể nói những lời như vậy với khuôn mặt lạnh lùng, bạc bẽo như vậy!

Ngay sau đó, anh bình tĩnh bổ sung: “Là em ngồi quá lâu rồi.”

Lập tức, người Tần Mang cứng đờ một giây, mới nhận ra anh quả thực không hề nói dối.

Vừa rồi cô đang suy nghĩ chuyện nghiêm túc nên không quan tâm chuyện gì đang xảy ra với anh!

Nói xong, Hạ Linh Tễ lịch sự dịch cô ra: “Xúc phạm đến tôi rồi, cho nên em có thể xuống được không?”

Tần Mang đột nhiên đứng dậy: muốn chửi người nhưng lại bị câu cuối cùng của anh làm cho nghẹn lại.

Cô càng nghĩ càng cảm thấy không thể thua như vậy được!

Sẽ không xúc phạm khi không phản ứng lại với câu nói nửa chừng của anh sao?!

“Thật xin lỗi, tôi đã xúc phạm đến tổng giám đốc Hạ trong trắng thuần khiết.”

Cuối cùng, đại tiểu thư hít một hơi thật sâu, ép mình bình tĩnh lại. Cô khoanh đôi cánh tay thon dài, trịch thượng liếc nhìn anh, kỳ lạ nói: “Còn không phải bởi vì cảm giác tồn tại của anh không mạnh sao.”

“...”

Hạ Linh Tễ mỉm cười.

Khuôn mặt đẹp như tranh giãn ra, giống như bông hoa ăn thịt người xinh đẹp như lại vô cùng nguy hiểm, chỗ nào cũng tràn đầy sự nguy hiểm biến hóa khôn lường.

Sau một lúc lâu, đôi môi mỏng khẽ nói ra hai chữ: “Tốt lắm.”

Thư ký Tùng khóc rồi, anh ta ước gì mình có thể thu nhỏ lại và bị điếc trong một giây!

Anh ta thật sự có thể sống sót rời khỏi phòng riêng này được sao?

*

Bà Hạ vì sự kỳ lạ của mình mà phải trả giá đắt.

Ngày đầu tiên quay phim, Tần Mang không bị kịch bản đánh bại mà bị Hạ Linh Tễ đánh bại.

Lúc đầu, cô còn cố gắng vặn lại: “Hạ Linh Tễ, tên chó này!”

Sau lại dùng kế hoãn binh: “Chồng ơi~ em thật sự biết sai rồi…”

“Làm sao bà Hạ có thể sai được, lại lỗi của Hạ mỗ.”

“Anh nói đúng… Làm sao mà tổng giám đốc Hạ của chúng ta có thể sai được? Rõ ràng là tôi sai!” Lần đầu tiên Tầng Mang vội vàng nhận sai, vả lại còn rất thành khẩn.

“Không, là lỗi của Hạ mỗ khiến cho bà Hạ không hiểu sâu sắc Hạ mỗ.”

“Rất, rất sâu sắc rồi!”

Trình tự từ ngữ của người đàn ông không nhanh không chậm: “Ồ?”

“Sâu sắc ở đâu?”

Bà Hạ vốn là người mồm mép, lần này lại không nói nên lời: “…”

Cô có nên viết tay một bài luận ngắn với chủ đề “sâu sắc” và trình bày tỉ mỉ mới có thể qua bài kiểm tra không?

Tổng giám đốc Hạ tỏ vẻ tán thành: “Có thể.”

Anh còn đề xuất đúng lúc: “Luận văn thông thường yêu cầu 3000 chữ, vậy…”

Mặt Tần Mang không chút thay đổi: “Nằm mơ!”

Sáng hôm sau, ánh nắng xuyên qua rèm voan mỏng chiếu vào phòng ngủ chính rộng rãi, những vệt nắng li ti chiếu xuống tấm vải nhung đen lộng lẫy nơi cuối giường. Nhiệt độ trong phòng rất cao, Tần Mang như thường lệ bị đánh thức bởi thể chất như bếp lò nhỏ. Cổ tay thon dài vô thức mò mẫm sang một bên, theo thói quen muốn tìm một chiếc điều hòa hạ nhiệt bằng người, ai ngờ lại sờ phải khoảng không.

Cô cố gắng mở đôi mắt ngái ngủ của mình, mơ màng phát hiện người đàn ông ngủ cạnh mình đã biến mất không thấy đâu, kèm theo chiếc vali vẫn luôn đứng ở trước cửa.

Ơ.

Đến không nói một lời, đi không nói một câu.

Điều này khiến Tần Mang có cảm giác như mình đã bị bỏ phiếu trắng.