Chương 14.1: Biến hóa khôn lường

Tần Mang vừa nói ra hai chữ ngắn ngủi này, trong phòng riêng lập tức yên tĩnh.

Gần như tất cả các ông lớn có mặt ở đây đều thuộc giới giàu có hàng đầu, hiếm khi để ý đến tin tức giải trí, chỉ một số ít trong đó.

Đặc biệt là vẻ đẹp thuộc hệ nồng nhan cực kỳ công kích của Tần Mang kia rất dễ nhận biết, dễ dàng khiến cho Trầm Uyển Âm có cùng hình tượng chìm nghỉm làm nền.

Đối mặt với sự chú ý của rất nhiều ông lớn, Tần Mang bình tĩnh lướt qua Trầm Uyển Âm đang cản đường, đôi mắt xinh đẹp liếc xung quanh thấy không còn chỗ nữa.

Ánh mắt lại nhìn Hạ Linh Tễ.

Ánh sáng đèn l*иg kiểu cổ mờ ảo, người đàn ông ngồi lặng lẽ, dáng vẻ tự nhiên, cao quý nhưng lại có cảm giác áp bức sẵn có, khiến người ta không dám đến gần.

Đây cũng là lý do tại sao Trầm Uyển Âm lại cúi người nửa quỳ xuống.

Trong tiềm thức, cô ta sợ rằng mình sẽ không tôn trọng thần linh.

Nhìn nhau nửa giây, Tần Mang không chút do dự nhanh chóng ngồi lên đầu gối Hà Linh Tễ. Cánh tay mảnh khảnh như ngó sen quấn quanh chiếc cổ thon dài, trắng trẻo và lạnh lùng của người đàn ông.

Cái gì mà thần linh với không phải thần linh? Cô đến câu lạc bộ ăn tối với đoàn làm phim cũng có thể đυ.ng phải tên chó má không tuân thủ nam đức này ở cách vách trêu mèo chọc chó.

Trầm Uyển Âm lập tức phản ứng lại, trơ mắt nhìn hành động ngang ngược của Tần Mang, đầu gối cứng ngắc của cô ta cũng từ từ đứng thẳng dậy, nhìn cô chất vấn: “Tần Mang… tại sao cô lại từ chối thay tổng giám đốc Hạ?”

Người phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần trong bộ sườn xám ngồi trên đùi một người đàn ông kiêu ngạo như thần linh, động tác giơ tay nhấc chân ung dung, thoải mái, với vẻ quyến rũ, dụ dỗ lòng người khó có thể bắt chước.

Tần Mang như nghe được cái gì đó rất buồn cười, cô khẽ cười, giống như một chiếc lông vũ lướt qua đầu quả tim.

Đôi mắt ngấn nước, cô liếc nhìn một bên khuôn mặt của người đàn ông bị cô dùng làm đệm, thở dài đầy quyến rũ: “Tổng giám đốc Hạ, không phải anh đã đồng ý với em, nếu muốn dùng quy tắc ngầm thì sẽ cân nhắc đến em trước sao?”

Mọi người đều há hốc mồm: Nói thế thì quá táo bạo!

Dùng sắc đẹp để hành hung sao?

Nghe đồn những năm gần đây, có rất nhiều ngôi sao nữ, thậm chí cả những tiểu thư nhà giàu tự nhận mình xinh đẹp, hạ mình để theo đuổi hoặc dụ dỗ người này, nhưng anh lại có vẻ không có nhu cầu trên phương diện này.

Đến tận hôm nay, chưa có người phụ nữ nào thành công trong việc đến gần anh. Anh không có tình cảm, không có nhu cầu, tu tâm dưỡng tĩnh, người không biết còn tưởng anh đã đắc đạo thành tiên, khám phá cốt cách hồng nhan.

Nhưng bây giờ, người này lại để cho một ngôi áo nữ có vẻ ngoài khiêu gợi ngồi lên đầu gối của mình một cách bừa bãi như vậy.

Có phải hay không chứng tỏ—

Mọi người đang chờ đợi câu trả lời của tổng giám đốc Hạ, ai ngờ—

Vài giây sau, hạ Linh Tễ lạnh lùng “ồ” một tiếng, rồi sau đó giống như đang cân nhắc.

“Tôi đã đồng ý chưa?”

Trầm Uyển Âm giống như nghe thấy âm thanh của thánh, trong mắt lại nhen nhóm hy vọng : “Tổng giám đốc Hạ chưa từng nói.”

Lời nói vội vàng thốt ra, không khí lãnh đạm trong phòng riêng lập tức như thủy tinh.

Nụ cười trên khuôn mặt xinh đẹp của Tần Mang lập tức tắt ngấm.

Anh lại không hợp tác với cô!

Chẳng lẽ thật sự coi trọng Trầm Uyển Âm?

Cô liếc nhìn Trầm Uyển Âm, đột nhiên tập trung vào mái tóc xoăn dài đen mượt của cô ta—

Nó trông hơi quen quen.

Càng nhìn càng thấy giống kiểu tóc hàng ngày mà cô thích nhất, ngay cả phần uốn cong cũng giống hệt.

Nghĩ đến lời cô ta nói trước khi cô vào cửa, đôi lông mày mỏng của Tần Mang chậm rãi nhíu lại.

Cánh tay quấn hờ quanh tay anh từ từ siết chặt, đuôi mắt màu hồng xinh đẹp hơi nhướng lên: “Tại sao lại chưa từng nói ?”

Lập tức, cô ghé sát vào tai anh, nói từng chữ với âm lượng chỉ có hai người họ mới nghe được: “Tôi chính là bà Hạ được bổ nhiệm.”

“Giải Ngữ hoa đầu tiên.”

Đến từ bà Hạ được bổ nhiệm.

Cho nên—

Hạ Linh Tễ nhẹ nhàng dựa lưng vào ghế, đôi mắt xanh xám quét qua đám người, giọng nói lạnh lùng không lẫn vào đâu được: “"Mọi người cứ tự nhiên.”

Ý tứ đuổi người rõ ràng.

“Hạ…”

Trầm Uyển Âm vẫn không bỏ cuộc, cô cũng không thua kém Tần Mang bao nhiêu, dựa vào cái gì mà cơ hội cuối cùng của cô ta lại bị Tần Mang phá hỏng.

Rõ ràng.

Rõ ràng người đầu tiên tổng giám đốc Hạ nhìn thấy chính là cô ta!

Thư ký Tùng và đám vệ sĩ đang đợi ngoài cửa bước vào với thái độ cung kính nhưng rất uy nghiêm: “Mọi người xin mời.”

Chủ yếu là đề phòng Trầm Uyển Âm.

Tùng Trăn phát hiện ánh mắt cô ta nhìn bà chủ không thích hợp.

Khi bị buộc phải “tiễn” ra khỏi cửa, Trầm Uyển Âm liếc nhìn hai bóng người dưới ánh đèn trông giống đôi tình nhân, lòng đầy oán hận không có nơi nào để trút giận, đột nhiên hỏi: “Tổng giám đốc Hạ, nếu anh không có ý định với tôi, tại sao lúc trước lại nhìn tôi như vậy?”

“Khiến tôi… ảo tưởng về anh.”

Ý cô ta là gì?

Ý là tổng giám đốc Hạ gợi ý với cô ta trước?

Thậm chí thư ký Tùng không dám nhìn vẻ mặt của bà chủ nhà mình.

Nếu không phải anh ta ghi nhớ tác phong quân tử không chạm vào phụ nữ thì anh ta thật sự muốn bịt mồm người phụ nữ này lại.

Ăn nói bậy bạ.

“Cô Trầm, đây không phải là nơi để cô ăn nói lung tung.”

Thư ký Tùng chắn tầm nhìn của cô ta, yêu cầu vệ sĩ đuổi người này ra ngoài.