Chương 13.3: Điên đảo chúng sinh

“Tổng giám đốc Chu, chúng ta nên làm gì bây giờ?”

“Còn có thể làm gì nữa, kẹp chặt cái đuôi đi. Mấy ngày tới, hãy loại bỏ toàn bộ tài nguyên thương hiệu ít quan trọng của Trầm Uyển Âm đi, tạm thời cũng đừng đóng phim tiếp nữa. Sau khi quay xong “Mộng xưa King Hoa” thì nhanh chóng trở về. Về phần chị, trở về dẫn theo người mới!”

Nói xong.

“Bíp—”

Chu Duyên cúp điện thoại, không cho đám người Trầm Uyển Âm có cơ hội thương lượng.

Vệ Thẩm mở loa ngoài, Trầm Uyển Âm cắn môi dưới.

Đây là tổng giám đốc Chu… từ bỏ cô ta sao?

Dù sao bọn họ cũng đã làm việc cùng nhau hơn ba năm, Vệ Thấm không muốn cứ như vậy từ bỏ Trầm Uyển Âm. Sau một hồi im lặng, chị ta đột nhiên nói: “Có phải tổng giám đốc Chu của điện ảnh Phi Quân rất coi trọng em không?”

“Đây là một trong những ông chủ số một số hai trong giới giải trí. Nếu ông ta đến làm chỗ dựa vững chắc cho em…”

Lời nói đột ngột dừng lại, chị ta vỗ nhẹ vào vai Trầm Uyển Âm: “Em nên suy nghĩ kỹ đi.”

Những năm gần đây, Trầm Uyển Âm tự đề cao bản thân, vả lại còn Chu Duyên Studio bảo vệ, mặc dù chỉ dựa vào việc sao tác scandal và sắc đẹp để áp lưu lượng nhưng chưa từng có người chống lưng.

Tổng giám đốc Chu đã gần bảy mươi, hơn nữa, nghe nói cũng có sở thích trong phương diện kia.

Những ngôi sao nữ từng theo ông ta, mặc dù tài nguyên tăng cao nhưng thỉnh thoảng vẫn bị chụp ảnh với những vết thương không thể che giấu trên người.

Mọi người trong giới đều biết điều đó.

Không hiểu sao trong đầu Trầm Uyển Âm xuất hiện một hình ảnh khác.

Từ đầu đến cuối, cô ta vẫn cảm thấy cái liếc mắt ngẫu nhiên trong buổi thử vai kia chứng tỏ người đó đối xử với cô khác với những người khác.

*

Câu lạc bộ tư nhân riêng tư nhất ở Thanh thành.

Đây là thiết kế của một tòa nhà bắt chước kiểu cổ điển, từ các bức tường bên ngoài đến các phòng riêng bên trong đều là bầu không khí tuyệt vời, lịch sự và trang nhã, những chiếc đèn l*иg tinh xảo được treo trên những thanh xà gỗ chắc chắn.

Trong phòng VIP, ánh sáng mờ ảo khiến khuôn mặt lạnh lùng của Hạ Linh Tễ có chút thần bí.

Lúc này, những ngón tay thon dài màu trắng lạnh của anh đang nghịch điếu thuốc lá mỏng.

Mấy ông chủ vùng này hơi bất an, bọn họ biết Hạ Linh Tễ đã đến Thanh thành, còn chưa rời đi nên cố ý tụ họp lại

Hạ Linh Tễ lại rất nể mặt đến đây, nhưng vẫn không làm sao mở miệng.

Bên cạnh là tổng giám đốc Từ, người nắm giữ cổ phần lớn nhất trong thành phố điện ảnh và truyền hình, ông ta thấy Hạ Linh Tễ chỉ chơi chứ không châm thuốc nên đích thân châm thuốc cho anh: “Tổng giám đốc Hạ, mời anh.”

Hạ Linh Tễ ngước mắt lên. Đôi mắt lạnh lùng và sâu thẳm liếc ông ta.

Đầu lọc màu cam, mùi trái cây bạc hà thoang thoảng tràn ngập không khí.

Tổng giám đốc Từ ngạc nhiên. Những người khác cũng khá ngạc nhiên. Không ngờ Hạ Linh Tễ lại có sở thích độc đáo như vậy, lại hút… thứ này?

Nó không được gọi là thuốc lá.

Bầu không khí ngưng đọng trong giây lát, đột nhiên phòng riêng có tiếng gõ cửa, một người phụ nữ quyến rũ mặc sườn xám thướt tha, tóc xoăn môi đỏ, bước vào với một chai rượu vang đỏ đã mở.

Mọi người có mặt đều đã nhìn quen nhưng vẫn bị thu hút bởi vẻ đẹp rực rỡ của người đẹp.

Cô ta còn là một tiểu hoa đán rất nổi tiếng.

Mọi người đều liếc mắt ra hiệu cho tổng giám đốc Từ, người đã đề nghị trò chơi này. Thằng cha này cũng rất biết chọn người.

Trầm Uyển Âm hơi nghiêng người về phía trước rót rượu cho người đàn ông tôn quý nhất đang được vây quanh ở ghế chính.

“Tổng giám đốc Hạ~”

Khi rót rượu, mái tóc đen xoăn của Trầm Uyển Âm xõa xuống, từng đường cong đều hoàn mỹ, lọn tóc xõa xuống cánh tay trắng nõn, bất giác làm xiêu lòng người.

Hạ Linh Tễ thờ ơ nhìn điếu thuốc lá hoa quả đặc biệt đang cháy trên đầu ngón tay, không nhúc nhích.

Trầm Uyển Âm nhắm mắt lại ý bảo cô ta phải bình tĩnh, đây là cơ hội cuối cùng của cô ta. Vất vả lắm cô ta mới từ chỗ tổng giám đốc Từ có cơ hội gặp anh.

Sau đó, đôi môi đỏ mọng lại nhếch lên lần nữa, nghiêng người rót rượu cho những ông chủ khác.

Thư ký Tùng nhận ra Trầm Uyển Âm, nói thầm vài câu bên tai Hạ Linh Tễ.

Lúc này thuốc lá hoa quả đã cháy hết.

Cuối cùng Hạ Linh Tễ cũng hờ hững ngước mắt lên, ánh mắt lại một lần nữa dán chặt vào mái tóc đen hơi xoăn của Trầm Uyển Âm, mỗi một centimet độ dài, thậm chí cả độ cong cũng giống Tần Mang.

Đúng lúc đó Trầm Uyển Âm quay người lại, tầm mắt lập tức bị thu hút bởi đôi mắt xanh xám mê người, sâu thẳm như biển sâu của người đàn ông.

Tim đập thình thịch không ngừng.

Anh lại nhìn cô ta. Lần này bị cô ta bắt được rồi.

Trầm Uyển Âm nở một nụ cười vừa ngượng ngùng vừa quyến rũ, lặng lẽ bước tới, bộ sườn xám bó sát làm nổi bật nét duyên dáng thướt tha của cô ta. Cô ta nửa quỳ trên sàn, mái tóc xoăn buông xuống thành hình vòng cung tuyệt đẹp, nhìn lên người đàn ông ngồi trên ghế sô pha đơn cao không với tới.

“Anh cũng nhìn em với ánh mắt này khi chúng ta gặp nhau lần đầu.”

Cô nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của mình: “Anh có thích tóc của em không?”

Vẻ mặt Hạ Linh Tễ lạnh lùng, không có cắt ngang lời nói của cô, tầm mắt đột nhiên rơi vào một nơi.

Môi mỏng khẽ cười.

Nụ cười này lại khích lệ Trầm Uyển Âm, đôi mắt cô ta phát sáng, đưa tay muốn chạm vào cổ tay sắc nét kiêu ngạo đang gác hờ lên đầu gối của người đàn ông, đồng thời nói: “Vậy hãy để em ở bên cạnh anh, làm một bông Giải Ngữ hoa* không cần danh phận, được không?"

*Giải Ngữ hoa: ám chỉ một loài hoa ân cần và là ẩn dụ cho một người phụ nữ xinh đẹp, ân cần và thông minh.

“Không bằng cô hỏi cô ấy xem sao?”

Hạ Linh Tễ không cho cô ta chạm vào mình, cánh tay rắn chắc đặt lên tay vịn, giống như thuận miệng nói.

Hỏi ai???

Mọi người nhìn theo ánh mắt của tổng giám đốc Hạ, sau đó hít một hơi lạnh.

Trong tầm mắt là một người phụ nữ đang mặc một bộ sườn xám thêu hoa sen đỏ rực, màu sắc tươi sáng. Những hoa văn phức tạp và lộng lẫy chạy dọc theo vòng eo thon thả, mái tóc đen được tết bằng một chuỗi hạt san hô đỏ một cách lịch sự tao nhã.

Dưới ánh sáng mờ ảo của cánh cửa, màu sắc vẫn như thiêu đốt, đôi lông mày thanh tú nhuộm vẻ lười biếng, cô từ từ đi tới.

Căn phòng tràn ngập ánh sáng rực rỡ.

Giây tiếp theo.

Tần Mang chậm rãi đến gần, cúi đầu nhìn người phụ nữ đang quỳ trên mặt đất.

Đôi môi đỏ mọng cong lên, giọng nói chậm rãi như nghiến răng:

“Không tốt!”