Chương 12.1: Trời quang mây tạnh

Ánh sáng bên trong mập mờ tăm tối.

Màng nhĩ của Tần Mang phát ra tiếng động, khiến nhịp tim bắt đầu loạn nhịp.

Cô không biết đó là tác dụng của rượu hay lời nói mạnh mẽ và lẫm liệt của Hạ Linh Tễ.

Cô nghi ngờ có phải mình nghe nhầm hay không, hoàn toàn không giống phong cách làm việc của Hạ Linh Tễ.

Cô gái loạng choạng đỡ lấy đôi chân dài thẳng tắp của người đàn ông, cố gắng đứng dậy nhìn thẳng anh.

Theo động tác, quai áo trên đôi vai nhỏ bé rơi xuống, lộ ra một vùng lớn da thịt trắng tuyết, non mịn. Cô lại hồn nhiên không nhận ra mà nhìn chằm chằm vào người đối diện.

Giữa hơi thở còn phảng phất mùi rượu, quấn lấy từng dây thần kinh.

“Anh thật sự là— Hạ Linh Tễ?”

Hạ Linh Tễ chờ cô chuẩn bị một lúc lâu, không ngờ tới đối phương lại nói ra một câu như vậy.

Anh còn chưa kịp nói thì đột nhiên, một bên má bị một đầu ngón tay trắng xanh chọc vào.

Ngay sau đó, con ngươi màu xanh xám lóe lên những dao động kỳ lạ.

Tần Mang uống rượu xong, thân thể vốn dễ bị nóng lúc này lại càng nóng bừng như bếp lò nhỏ. Lúc này, đầu ngón tay chạm vào làn da lạnh buốt của người đàn ông, đôi môi không khỏi nỉ non vài tiếng thoải mái.

“Mát quá.”

Giây tiếp theo, cô lại sờ cằm, đánh giá từ trên xuống dưới người đàn ông bị cô chọc, trịnh trọng gật đầu: “Quả nhiên là giả.”

Nói xong, cô lại thử chạm vào mặt anh, nói thần: “Giả giống như thật vậy.”

Hạ Linh Tễ liếc nhìn nửa chai whisky còn sót lại trên bàn trà, nhếch lên đôi môi mỏng và nói ngắn gọn:

“Em say rồi.”

Những lời này đã chạm vào điểm nhạy cảm của chú sư tử nhỏ.

Tần Mang đột nhiên mở to hai mắt, trong đôi mắt mơ màng đưa tình tràn đầy trách cứ: “Ai say? Bổn tiểu thư ngàn chén không say!”

Nói xong, cô buông tay đang chống đỡ Hạ Linh Tễ, lại ngồi xuống, cầm nửa chai whisky còn lại lên, chuẩn bị rót vào miệng—

Cố gắng làm cho “búp bê giả” đang nghi ngờ mình này nhìn cho rõ.

Cô— Tần Mang, có phải là thần rượu ngàn chén không say không!

Loại “rượu phàm tục” này hoàn toàn không thể khiến cô say được.

Động tác của cô rất nhanh, may mà Hạ Linh Tễ đã kịp nắm lấy cái chai trước khi cô dốc vào miệng.

“Rào.”

Rượu mạnh từ miệng chai bị nghiêng rót cả vào người Tần Mang.

Người đàn ông luôn bình tĩnh và kiềm chế, vẻ mặt cũng hiếm khi nứt toát ra trong nháy mắt.

Chiếc váy ngủ vốn đã mỏng và trong suốt, lúc này ướt sũng dính chặt vào thân hình kiều diễm, tuyệt mỹ của cô, chu sa trong tuyết, đẹp đẽ vô cùng.

Chất lỏng trong suốt của rượu chảy xuống đôi chân trắng nõn như tuyết, để lại vết nước dài.

Thân hình quyến rũ và yêu kiều, cùng với biểu cảm mơ màng, ngây thơ của cô gái. Sự ngây thơ tột độ và lẳиɠ ɭơ đỉnh cao, tạo nên bức chân dung vẻ đẹp ướŧ áŧ lay động tâm hồn.

Hạ Linh Tễ vô thức nắm lấy cổ tay nhỏ bé yếu ớt và không xương của cô.

Tần Mang mất trọng tâm ngã vào vòng tay của anh.

Những ngón tay thon dài như được chạm khắc bởi nghệ thuật gia của người đàn ông cũng dính đầy rượu mạnh, lại bị cô gái đang giãy dụa trong lòng quệt khắp cả người.

Mùi thơm nồng nàn của con gái bị bao bọc bởi mùi rượu mạnh nồng nặc như gió táp, hô hấp của Hạ Linh Tễ hơi nghẹn lại, người mắc bệnh sạch sẽ như anh muốn đẩy ra theo lý trí nhưng ngón tay lại siết chặt hơn.

Ánh mắt anh từ từ dừng lại ở nốt ruồi son nhỏ đa tình, mê người kia.

Môi mỏng của Hạ Linh Tễ thốt ra hai chữ nhạt nhẽo mà nặng nề: “Tần Mang.”

Tần Mang đang nghi ngờ cuộc đời, bởi vì cô phát hiện bóng đèn biến thành một hàng, lông mi chớp chớp rồi lại chớp chớp.

Cô không hề hay biết kéo dài giọng nói của mình: “Làm sao?”

Hạ Linh Tễ: “Em làm tôi bị ướt rồi.”

Tần Mang nghiêng đầu, còn dùng đôi chân tuyết trắng sờ soạng rượu chưa kịp bốc hơi lên, ngây thơ ngáp một cái: “Tôi cũng bị ướt mà.”

Động tác không kiêng nể gì.

Hạ Linh Tễ liếc nhìn đầu ngón tay sáng bóng của cô, cuối cùng nhìn vào đôi mắt đen tuyền đó. Anh nghi ngờ cô cố tình làm vậy.

Giây tiếp theo.

Đại tiểu thư vươn tay về phía anh, cả người treo trên người anh giống như con gấu túi, hùng hồn ra lệnh: “Anh làm ướt, anh rửa cho tôi!”



Lúc này, bên ngoài hành lang của phòng tổng thống, ánh đèn sáng rực chiếu lên tấm thảm lộng lẫy và cầu kỳ. Bên cạnh bức tranh tường lớn sặc sỡ, hai chân Mạnh Đình đều tê rần, anh ta nhìn chằm chằm thư ký Tùng đang đứng bất động ở cửa. Bên cạnh thư ký Tùng là một chiếc vali màu đen trông rất đắt tiền.

Đôi mắt Mạnh Đình hơi xót, cuối cùng anh ta cũng nhắm lại, nghĩ đến cảnh tượng một giờ trước nhìn thấy nhân vật lớn trong truyền thuyết ở đây, anh ta không nhịn được mà nuốt nước miếng.

Do dự hồi lâu, cuối cùng anh ta ngập ngừng hỏi: “Thư ký Tùng, tối nay tổng giám đốc Hạ ở đâu?”

Ngay sau đó, cánh cửa đóng kín đã được mở ra.

Mạnh Thính vô thức ngước mắt lên, thứ anh nhìn thấy là một người đàn ông tùy tiện mặc áo ngủ màu trắng của khách sạn, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng, kiêu ngạo. Anh nhẹ nhàng quét qua: “Mang vào.”

Mạnh Đình sửng sốt!!!

Là ý mà anh đang nghĩ kia sao!

Vậy vậy vậy—

Chuyện hot search!

Sau khi thư ký Tùng xách vali vào, anh ta vỗ vai Mạnh Đình đầy ẩn ý: “Đương nhiên, cô Tần ở đâu thì tổng giám đốc Hạ của chúng tôi sẽ ngủ chỗ đó.”

Xưa nay, tổng giám đốc Hạ luôn tự ràng buộc và có kỷ luật, làm việc gì cũng có quy tắc riêng, có rất ít hành trình nằm ngoài tầm kiểm soát của anh. Lẽ ra hành trình lần này anh phải ở lại Lăng thành để xử lý công việc quan trọng, nhưng anh lại đến cơ sở điện ảnh và truyền hình Thanh thành.

Nếu bản thân anh lên hot search, dựa vào cách làm đơn giản và thô thiển của tổng giám đốc Hạ ngày xưa, có lẽ sẽ bị chặn toàn bộ, giống như diễn đàn lần trước.

Chuyện lần này liên quan đến bà chủ, khó có thể cân nhắc được.

Ý nghĩa sâu xa trong đó, không cần nhiều lời.

*

Tám giờ tối, các chủ đề liên quan đến Tần Mang vẫn tràn ngập trên Internet.

Thêm mấy giờ nữa, cho dù là weibo của Tần Mang hay weibo chính thức của công ty đều không có hành động gì, cư dân mạng cho rằng họ đang cố gắng giả chết.

Tất cả các weibo chính thức của các thương hiệu hợp tác của Tần Mang đều bị cư dân mạng tấn công, yêu cầu họ chấm dứt hợp đồng với Tần Mang. Một số thương hiệu không chịu được áp lực đã công khai tuyên bố hợp đồng với cô đã sớm hết hạn.

Dư luận trên mạng đều sôi trào. Khi mọi người cảm thấy tiếc cho Diêu Đinh, người liên quan bị đánh trên du thuyền, thì cô ta bắt đầu phát sóng trực tiếp, trang điểm nhẹ, sắc mặt lâu không thấy trông hơi xanh xao và hốc hác khiến cư dân mạng không khỏi xót xa.

Bình luận rào rào:

“Tần Mang có xin lỗi cô không?”

Ánh mắt Diêu Đinh như bị đâm, ngoảnh xung quanh nói với anh ta: “Tôi vừa nhìn thấy tin nhắn riêng tư của những người hâm mộ và cư dân mạng quan tâm đến tôi nên xuất hiện để thông báo với mọi người tôi vẫn bình an.”

Tất cả mọi người đều nghi ngờ cô ta bị Tần Mang dọa sợ, lại gửi một loạt quà tặng để an ủi.

“Diêu Diêu đừng sợ, về sau chúng ta sẽ bảo vệ cô!”

“Đừng sợ, hãy mạnh mẽ lên.”

“An toàn là tốt rồi.”

“Như thế nào là tốt rồi, Diêu Diêu bị hoảng sợ, oan ức nên cứ thế quên đi sao?”

“Dựa vào cái gì mà người bị hại không đi được, nhưng người hãm hại vẫn rực rỡ tươi đẹp, nắm giữ tài nguyên hàng đầu trong giới giải trí, để tiểu hoa làm phụ.”

Diêu Đinh giả vờ như không nhìn thấy.

Sau khi phát video được vài phút, cô ta lợi dụng sức khỏe không tốt để xuống live.

Nhưng—

Không bao lâu, chủ đề #Mời nghệ sĩ thất đức Tần Mang công khai giải thích# lại bùng nổ.

|Tần Mang đã xin lỗi Diêu Đình chưa? Chưa.|

“Tần Mang đã xin lỗi nhân viên công tác bị cô ta bắt nạt chưa? Chưa.”

“Xin lỗi! Xin lỗi! Xin lỗi!|

“@Weibo chính thức “Mộng xưa Kinh Hoa”, loại nghệ sĩ thất đức như này mà các người còn không chạy nhanh đi? Giữ lại cho lễ mừng năm mới à?”

“Mộng xưa Kinh Hoa thay đổi nữ chính, nếu không ngay cả các người cũng bị tẩy chay!”

“Cười chết mất, loại không có phẩm hạnh, chỉ có bình hoa xinh đẹp như này tại sao lại được chọn làm nữ chính?”

“Muốn tác phẩm không có tác phẩm, muốn diễn xuất không có diễn xuất, ngày nào cũng dựa vào khuôn mặt, xinh đẹp áp cái này cái kia. Loại con sâu làm rầu nồi canh trong giới diễn viên này có thể cút đi được không?”

“Hàng ngàn bức thư máu xin mời nghệ sĩ thất đức tuyên bố rời khỏi giới giải trí.”

“...”

Không chỉ hot search tràn ngập các chủ đề như vậy mà ngay cả weibo của Tần Mang cũng bị ánh đèn trong phòng “xin lỗi” làm mờ đi.