Chương 11.3

Lời nói: “Học nghệ thuật trước tiên phải có đạo đức” đã làm dấy lên những cuộc thảo luận sôi nổi trên Internet.

Vấn đề là, rất nhiều diễn viên hạng nhất và hạng hai cùng nhau đăng bài trên weibo để tẩy chay những nghệ sĩ vô đạo đức—

[Học nghệ thuật trước tiên phải có đạo đức]

Câu này đứng đầu danh sách hot search.

Tần Mang trực tiếp bị đóng đinh vào cột ô danh vì là “nghệ sĩ vô đạo đức”.

Tần Mang lướt qua các hot search như đang tự hành hạ mình, những ác ý này giống như những con thú hung dữ, lao qua màn hình nhào về phía cô.

#Tần Mang điên rồi#

#Tần Mang cút khỏi giới giải trí#

#Tần Mang Nghệ sĩ vô đạo đức #

#Tần Mang xúc phạm diễn viên#

Cùng với đó, những tin nhắn riêng tư đã từng là của fan hâm mộ dễ thương cũng tràn ngập những lời mắng nhiếc, xỉ vả.

Loại ác ý đó giống như Tần Mang đã gϊếŧ chết cả gia đình họ, ước gì cô có thể chết đi.

Tần Mang đã đánh giá thấp bản chất xấu xa của con người.

Từ nhỏ cô đã được bảo vệ rất tốt, tuy ba mẹ đã đi xa nhưng người chú duy nhất lại đối xử với cô như con ruột, ngoại trừ kịch liệt phản đối việc cô muốn vào giới giải trí, còn lại mọi thứ khác đều được chiều chuộng, nâng trước ngó sau, lớn lên trong gấm vóc và trăm ngàn sự cưng chiều.

Chưa bao giờ để cô biết thế giới này có một mặt đen tối như thế.

Dưới ánh sáng trắng rực rỡ của ngọn đèn, một bên khuôn mặt của cô gái có những đường nét thanh tú, đôi môi lúc này hơi mím lại, giống như một con búp bê sứ cực kỳ tinh xảo, thiếu đi một chút sức sống.

Sau khi Mạnh Đình gọi điện xong, thấy Tần Mang tự ngược lướt weibo, anh ta nghiêng người rút điện thoại của cô ra: “Đừng đọc nữa.”

“Công ty đã sắp xếp quan hệ công chúng rồi.”

Nhưng cảnh đó trên du thuyền là thật, không thể làm sáng tỏ được.

Đây là cuộc khủng hoảng quan hệ công chúng nghiêm trọng nhất trong từ trước tới nay!

Mạnh Đình lấy trong túi ra một điếu thuốc, châm lửa rồi hít một hơi thật sâu, vẻ mặt nghiêm túc.

Rõ ràng lúc sáng bọn họ còn đang tha hồ tưởng tượng Tần Mang sẽ quay tốt bộ phim này, có thể được đề cử nữ diễn viên chính xuất sắc nhất trong liên hoan phim, cũng là một khởi đầu mới.

Ai ngờ.

Chỉ trong vài giờ ngắn ngủi, mọi thứ đã đảo lộn.

Liệu cô có thể tiếp tục ở lại giới giải trí hay không vẫn là một câu hỏi.

Tần Mang không có cướp lại.

Cô nằm ngửa trên ghế sô pha, ánh sáng chói lóa làm nhức mắt, cô giơ cổ tay mảnh khảnh yếu ớt lên để che mắt.

Rất lâu không nói chuyện.

Một lúc lâu sau, cô mới chậm rãi nói: “Em buồn ngủ.”

Đại tiểu thư vốn luôn kiêu ngạo, tùy hứng bỗng nhiên im lặng, đừng nói là A Đồng, ngay cả Mạnh Đình hút thuốc cũng không có mùi vị gì.



Khi màn đêm dần dần buông xuống, đám người bên ngoài khách sạn nán lại rất lâu không tản đi.

Lúc này, trong căn phòng sang trọng ở tầng trên cùng, trong không gian khép kín chỉ có hai chiếc đèn tường bật sáng, ánh sáng mờ ảo.

Cổ tay trắng như tuyết cầm chiếc ly thủy tinh lắc nhẹ, ánh sáng vỡ vụn phản chiếu vô cùng đẹp mắt. Tần Mang hài lòng nhấp một ngụm, lại uống thêm một ngụm. Rượu mạnh trôi xuống cổ họng hóa thành từng sợi tơ quấn quanh phía trên cơ thể.

Đầu óc vốn tỉnh táo dần dần trở nên mơ màng.

Vốn dĩ Tần Mang nằm trên giường nhưng không ngủ được nên mới đứng dậy muốn uống một ly cho dễ ngủ, không ngờ càng uống càng nhiều, một mình cô uống hết gần nửa chai whisky mới khui.

Mới đầu là cay, về sau càng uống càng nghiện.

“Bịch.”

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, ly rượu mạnh vừa rót đầy suýt rơi khỏi tay cô, may mắn là cô kịp thời đỡ lấy.

Một nửa ly đã bị đổ. Tấm thảm lông dài ướt sũng. Trong không khí yên tĩnh, mùi rượu mạnh như muốn nổ tung, dần dần lan ra toàn bộ căn phòng, gần như bao trùm mùi hương nhẹ nhàng vốn có.

Gần như cùng một lúc.

Ngoài cửa truyền đến tiếng “Tít—”

Trong không gian yên tĩnh, âm thanh đặc biệt rõ ràng.

Hạ Linh Tễ cụp mắt xuống, nhìn về phía bên trái của chiếc ghế sofa da dày màu đen.

Tần Mang mặc váy ngủ màu trắng lạnh lẽo ngồi trên mặt đất, lộ ra một vùng lớn da thịt trơn bóng, bắp chân thon dài vướng vào tấm thảm, trải ra một đường cong tuyệt đẹp.

Mí mắt đỏ lựng thấm đẫm rượu từ từ nâng lên, đối diện với ánh đèn mờ ảo, giống như một đóa hồng rực rỡ cô đơn nhưng rực cháy, ngay cả bóng dáng phản chiếu trên tường cũng phác họa nên sự mỹ lệ chấn động lòng người.

Khi ánh mắt cô nhìn đến Hạ Linh Tễ, đôi mắt lóe lên—

Có vẻ người đàn ông vội vàng từ một nơi quan trọng đến đây, âu phục giày da, chiếc quần tây phẳng phiu tràn đầy cảm giác cấm dục, chiếc kẹp cà vạt bằng kim loại màu vàng nhạt được thiết kế đặc biệt giống như một tác phẩm nghệ thuật cao cấp. Khắp nơi đều tràn đầy sự đứng đắn, lịch sự, cực kỳ cao quý.

Nhưng khuôn mặt tuấn tú lại lạnh lùng đến tận xương tủy.

Nhìn nhau, anh dùng ngón tay thon dài kéo chiếc cà vạt tỉ mỉ, động tác tùy ý, không chú ý chuyện vặt vãnh, thậm chí anh còn không quan tâm đến mấy chiếc cúc trên cổ áo đã bị đứt.

“Lạch cạch.”

Trong đó có hai chiếc lăn tới đầu gối đang áp trên thảm của Tần Mang.

Khác hoàn toàn với dáng vẻ lịch lãm, phép tắc ngày xưa, giống như hai người khác nhau.

Không hiểu sao, cảnh tượng anh lái trực thăng lại hiện lên trong đầu Tần Mang.

Cũng là kiểu này đi.

Cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông đột nhiên từ trên trời rơi xuống, đôi mắt xinh đẹp hiện lên vẻ bối rối, đôi môi ẩm ướt mở ra, thật lâu mới phát ra một từ:

“Anh…”

Còn chưa dứt lời, người đàn ông đã nhận lấy nửa ly rượu mạnh còn lại từ tay cô, khẽ hé đôi môi mỏng rồi uống hết trong một ngụm.

Trên chiếc cổ thon dài, yết hầu gợi cảm lên xuống tạo thành độ cong mê người khi anh nuốt xuống, khiến người ta không thể rời mắt.

Hạ Linh Tễ cúi đầu nhìn cô, đôi mắt xanh xám thần bí và lạnh lùng, giống như một vị thần băng giá xa cách và thống trị mọi thứ.

Dưới đôi mắt mơ hồ của Tần Mang, anh chậm rãi nghiêng người tới, hơi thở thiêu đốt từ từ lan rộng giống như dung nham thiêu đốt dưới sông băng.

Vài giây sau, giọng nói xa xăm và lặng lẽ của thần linh vang lên bên tai cô:

“Bị bắt nạt.”

“Vô dụng mượn rượu tiêu sầu.”

“Có ích gì?”

Giọng nói lạnh lùng, gằn từng chữ một: “Đương nhiên là bắt nạt lại gấp trăm gấp ngàn lần.”