Chương 12.2: Trời quang mây tạnh

Nhóm fan hâm mộ của Tần Mang vẫn luôn cố gắng nói với mọi người: Hãy cho Tần Mang một cơ hội lên tiếng, cho dù là kẻ gϊếŧ người cũng có cơ hội kháng cáo. Tần Mang không phải loại người này, nhất định có hiểu lầm.

Đáng tiếc, đối mặt với sự ác ý đến từ khắp nơi trên thế giới đập vào mặt, số lượng người hâm mộ quá ít, nhanh chóng chìm trong những bình luận không hay.

“Kỹ năng diễn xuất của Diêu Đình lúc này khá tốt.”

Trong phòng thay đồ của đoàn làm phim, Trầm Uyển Âm đang tẩy trang sau khi vừa quay xong phân cảnh của nữ hai. Nhìn khuôn mặt nhạt nhẽo phản chiếu trong gương, cô ta dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào.

Vệ Thấm cười nói: “Mấy ngày nữa em sẽ là nữ chính.”

“Nữ hai này sẽ được trao cho Diêu Đinh để tạ ơn.”

Nói xong, chị ta nhân tiện đưa máy tính bảng trong tay qua: “Tính cách này của Tần Mang, bảo cô ta mở buổi họp báo để xin lỗi còn khó hơn bị róc xương.”

Trầm Uyển Âm liếc nhìn hot search.

Cô ta tùy ý lướt qua, phát hiện có fan hâm mộ nói chuyện thay Tần Mang, cô ta cau mày nói: “Mua thêm thủy quân đè xuống bình luận của fan cô ta đi.”

“Có thể.”

Phòng làm việc của họ đã nuôi một số lượng lớn thủy quân, Vệ Thấm vui vẻ đồng ý.

Đuổi tận gϊếŧ tuyệt thật dứt khoát.

Nhưng mà…

Vệ Thấm cảm thấy hơi kỳ là: tại sao công ty của Tần Mang không làm gì cả, tốt xấu gì cũng nên làm sáng tỏ chứ.

Đây là ngay cả giãy dụa cũng không đấu tranh?

*

Lúc này, tại phòng tiếp khách ngoài cùng của phòng tổng thống khách sạn.

Tùng Trăn mở đoạn video hoàn chỉnh được biên tập từ quá trình giám sát du thuyền đêm đó.

Người đàn ông ngồi thẳng trên ghế sofa màu đen, dáng vẻ tự nhiên kiêu ngạo, khuôn mặt bình tĩnh nhìn màn hình máy tính—

Chỉ thấy cô gái thường ngày xinh đẹp sáng sủa, huênh hoang im lặng ngồi một góc, đó là một khung cảnh chói mắt, thu hút sự chú ý và thậm chí theo đuổi của hầu hết mọi người trong phòng bữa tiệc.

Đầu ngón tay trắng bóc mân mê những tấm danh thϊếp, có chút lười biếng bất cần nhưng lại khiến người ta đổ xô đến.

Tầm mắt Hạ Linh Tễ nhìn vào mười mấy tấm danh thϊếp giữa những ngón tay tinh tế của cô gái.

Tùng Trăn ho nhẹ một tiếng: “Để đảm bảo an toàn cho khách, ngoại trừ toilet, du thuyền đều có camera giám sát, đồng thời còn thuê chuyên gia đọc khẩu hình môi để giải thích cuộc trò chuyện, rất… Lúc đó, xem như cô Tần đang phòng vệ chính đáng, hơn nữa thực tế cũng không hề gây tổn hại gì cho đối phương. Ngược lại, vì ghen tị mà cô Diêu và bạn bè đã tung tin đồn nhảm, thậm chí là có đe dọa.”

“Các video khác lan truyền tin đồn về việc cô Tần hống hách cũng đã có bằng chứng xác thực.”

Thấy Hạ Linh Tễ vẫn im lặng, Tùng Trăn tiếp tục: “Có một số ông chủ trong giới truyền thông muốn đích thân ở trước mặt anh xin lỗi.”

Hạ Linh Tễ chậm rãi uống một ngụm cà phê, trong miệng đắng chát lạnh buốt nhưng dường như anh không chú ý tới. Dưới ánh đèn, ngũ quan lạnh lùng đến mức giống như một pho tượng bị chìm trong biển sâu ngàn năm, vạn năm. Đường nét trên mặt lộ rõ sự sắc bén hoàn mỹ, chỉ có đôi môi mỏng nhạt màu, ẩm ướt là có thêm vài phần khói lửa nhân gian.

Mang máng nghe thấy một âm thanh yếu ớt phát ra từ phòng ngủ chính. Hạ Linh Tễ bình tĩnh đặt cốc xuống, đứng dậy, thản nhiên nói một câu: “Không gặp, đưa video cho họ.”

Nên làm thế nào, bọn họ biết rõ.

Tần Mang tỉnh lại vì nóng. Cô ngây ngốc ôm chăn ngồi dậy, xung quanh tối om.

Giấc ngủ này không hề yên bình.

Cảnh tượng trong mơ như một hố đen, suýt nữa thì nuốt chửng cô. Sau đó, hố đen này biến thành chữ viết dày đặc, tạo thành một câu hỏi, miệt thị, lên án mạnh mẽ—

Tần Mang, vì sao cô muốn tiến vào giới giải trí?

Tần Mang, vì sao cô không rời khỏi giới giải trí?

Tần Mang, ở đây không có ai chào đón cô.

Bình hoa, bệnh tâm thần, không có tác phẩm, chiếm đoạt tài nguyên!



Từng câu từng câu dễ dàng đâm thủng phòng tuyến của cô, chui vào trong thần kinh.

Cứ như thế trong nháy mắt, Tần Mang cũng hoảng hốt, vì sao cô lại muốn tiến vào giới giải trí?

Đại tiểu thư vô lo tốt lành, làm gì muốn đến đây chịu đựng những cơn tức giận này?

Tại sao?

Cuối cùng, trong đầu óc hỗn loạn của Tần Mang ngưng tụ ra một hình dáng nho nhỏ.

Như đang nghĩ tới điều gì đó, Tần Mang đi chân trần xuống giường, khi bắp chân chạm xuống đất thì đung đưa.

Sau đó cô loạng choạng bước về phía tủ quần áo nhưng xác định mục tiêu rõ ràng, chiếc hộp nhỏ tinh xảo dưới đáy quần áo là thứ cô chắc chắn sẽ mang theo khi đi du lịch xa, một thứ còn quý hơn những viên ngọc quý trong phòng sưu tập ở nhà.

Cô cẩn thận mở hộp, bên trong là một cuốn sổ trang nhã, mang lại cảm giác những năm trước nhưng được bảo vệ rất tốt.

Mở nút thắt bằng da ra, trên trang tiêu đề có vẽ một chiếc “chiếc cúp” nho nhỏ, họa sĩ không phải xuất sắc nhưng có cảm giác vui tươi. Trên chiếc cúp có viết một dòng chữ nhỏ xinh, trang nghiêm: Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất - Quan Nguyệt Yên.

Năm ấy, khi Tần Mang bảy tuổi, sau khi Quan Nguyệt Yên lâm bệnh qua đời, ngoại trừ cuốn nhật ký bà ấy để lại, còn lại đều bị người ba hiểu rõ về cuộc đời của cô đưa đi, cũng không để lại cho cô thứ gì.

Tần Mang cũng vô tình tìm thấy cuốn nhật ký này trong ngôi nhà cũ của mình hai năm trước.

Thay vì nói đây là nhật ký, không bằng nói đây là những ghi chép diễn viên của Quan Nguyệt Yên, ghi lại một số trải nghiệm cũng như ước mơ cả đời của bà ấy là giành được cúp nữ diễn viên chính xuất sắc nhất.

Lúc trước, khi Tần Mang chuẩn bị tốt nghiệp, giáo viên hướng dẫn hỏi cô: Ước mơ tương lai của em là gì?

Khi đó cô chỉ là một đại tiểu thư giàu có, sinh ra đã nắm giữ khối tài sản hàng tỷ đồng, ngoại trừ thường xuyên phải tham gia các lớp kỹ năng ngoại khóa khác nhau, cô không có sở thích khác chứ đừng nói đến ước mơ.

Ừm, ngoại trừ việc thu thập đá quý từ khắp nơi trên thế giới, tiêu tiền và lãng phí tiền bạc ra.

Giáo viên hướng dẫn nhìn cô mỉm cười và hỏi câu hỏi thứ hai: Vậy em có muốn làm việc trong ngành tài chính không?

Lúc trước lựa chọn chuyên ngành này là do chú nhỏ sắp xếp.

Tần Mang có thể có có thể không, đương nhiên cô không muốn gắn bó với tài chính khi còn trẻ.

Tần Mang nhìn thẳng vào ánh mắt thăm dò của đối phương, vẻ mặt mờ mịt: “Người ta nhất định phải có ước mơ sao?”

Câu hỏi này khiến cô băn khoăn rất lâu.

Cho đến khi xuất hiện cuốn sổ ghi lại tình yêu của mẹ cô với nghề diễn xuất, dường như còn sống chỉ vì đốt cháy sinh mạng mình vì diễn xuất.

Đáng tiếc, sức khỏe Quan Nguyệt Yên không tốt, hoàn toàn không thể ở lại trường quay lâu để thực hiện công việc diễn xuất cường độ cao, cho nên, cho đến khi qua đời bà ấy cũng không giành được cúp diễn viên cho riêng mình.

Quyết định gia nhập làng giải trí của Tần Mang vào thời điểm đó là một quyết định đột ngột.

Cô muốn mang về nhà chiếc cúp nữ diễn viên chính xuất sắc nhất mà mẹ cô không có cơ hội giành được.

“Két—”

Tần Mang nghe được tiếng mở cửa, không nhúc nhích.

Cô không hề mất trí, cô nhớ tới Hạ Linh Tễ cũng ở đây.

“Đứng dậy.”

Hạ Linh Tễ thấy cô ngồi trên sàn, cầm cuốn nhật ký đờ người, giọng nói trầm thấp, từ tính của anh vang lên trong bóng tối.

Vài giây sau, Tần Mang mới giống như nhận được tín hiệu của anh, từ từ đứng lên. Ánh mắt đen láy quen thuộc dễ dàng thấy rõ đôi mắt cực kỳ bình tĩnh của người đàn ông kia, như thể nhìn thấu tất cả mọi thứ trên đời.

Đôi môi đỏ mọng hé mở, giọng nói mềm mại lúc này có chút bối rối: “Hạ Linh Tễ.”

“Anh nói xem, có phải tôi không nên làm diễn viên không?”

Thân hình cao gầy của người đàn ông có vẻ không tập trung dựa vào tủ quần áo, bình tĩnh hỏi: “Tại sao?”

Tần Mang rầu rĩ nói: “Có vẻ tôi không thích hợp ở trong cái vòng luẩn quẩn này.”

Có vẻ như sự xuất hiện của cô đã phá vỡ một số quy tắc đã được ước định nào đó, nên mới bị toàn bộ giới giải trí nhắm vào, càng không có ai chào đón cô.

“Vậy thì sao, rời khỏi giới giải trí?”

“Tôi…”

Tần Mang nghẹn lời, không ngờ người đàn ông này lại thẳng thắn như vậy. Cô chưa nghĩ ra lời nào để phản bác.

Khuôn mặt nhỏ nhắn bị đè nén đến mức đỏ bừng.

Hà Linh Tễ cũng không an ủi cô mà lại lạnh lùng nói: “Ồ, cô Tần trong lòng có tình thương bao la, lúc này đến để phổ độ chúng sinh.”

“???”

“Khi nào thì tôi…”

Đợi đã, anh đến đây làm cái quái gì thế?

Cố ý chọc tức cô?

Tại sao còn quái gở như vậy?

Tần Mang ngâm trong rượu quá lâu, đầu óc tạm thời có chút không phản ứng kịp. Hai người cách nhau rất gần, đến mức chỉ cần một bước chân là có thể hôn nhau.

Mà đôi mắt xanh xám luôn sâu thẳm như biển sâu của anh, không hề giễu cợt chút nào, giống như mặt nước tĩnh lặng và huyền bí, có thể bao dung tất cả.