Chương 9.1

Weibo chính thức của “Mộng xưa Kinh Hoa” đã công bố nữ chính vào cùng ngày.

Những bức ảnh công bố chính thức được chụp trong buổi thử vai.

Người phụ nữ xinh đẹp với vẻ lạnh lùng thần bí mặc một bộ sườn xám thêu màu đen đơn giản nhưng lại tôn lên vẻ đẹp từ trong xương cốt, không thể bắt bẻ được, chỉ nhìn ánh mắt của cô cũng có thể tưởng tượng nên một câu chuyện xưa hoàn chỉnh.

Khác với hot search vừa qua chỉ nhận xét về nhan sắc của cô khi mặc sườn xám, lần này lại có nhiều lời khen ngợi chân thành hơn về khả năng diễn xuất cũng như kỳ vọng vào vai diễn của cô.

“Quả nhiên, người duy nhất có thể đánh bại Tần Mang chính là Tần Mang tiếp theo.”

“Cậu đừng nói, cậu thật sự đừng nói. Ấnh mắt Tần Mang rất có linh khí, lập tức cảm giác được chính mình ở nơi đó.”

“Ai lại không thích một nữ diễn viên xinh đẹp và chăm chỉ chứ.”

“...”

Trong thẩm mỹ viện, sau khi Tần Mang thử vai ở chỗ đạo diễn Chu, hiếm khi được thả lỏng, thế là cô hẹn với Ô Vũ Tây cùng nhau đi làm đẹp.

Vừa xong việc, trên người cô quấn chiếc váy ngủ lỏng lẻo bằng lụa, đang ngồi uể oải trong phòng khách.

Nghe cạn nhỏ nhiều chuyện, phóng khoáng lạc quan Ô Vũ Tây cười mê mẩn đọc bình luận của cư dân mạng bên tai cô.

Đột nhiên biểu cảm của cô ấy thay đổi.

“Tên ngốc này từ đâu tới vậy, lại còn nói cậu không dựa vào thực lực mà dựa vào chỗ dựa vững chắc để gia nhập đoàn phim.”

Nghe được Ô Vũ Tây nói, Tần Mang miễn cưỡng mở mắt, trong đôi mắt đen nhánh ánh lên tia rực rỡ. Cô chậm rãi mở điện thoại ra: “Thật sao?”

Chỗ dựa vững chắc?

Người nào?

Người “tạt qua” kia sao?

“Cái này sắp xếp lên bình luận hot trên weibo của cậu rồi, có muốn xóa đi không?”

“Xóa cái gì mà xóa?”

Tần Mang cười khẩy, trực tiếp lớn tiếng đáp trả:

“Nói thêm một chút, tôi dựa vào ngọn núi nào?”

Câu trả lời này vừa được gửi đi.

Tần Mang đếm đến ba.

“Một”

“Hai.”

“Ba—”

Nhạc chuông điện thoại đột nhiên vang lên.

Mạnh Đình kêu rên: “Tổ tông à, đội ngũ quan hệ công chúng của chúng ta sắp bị em làm cho vô dụng rồi!”

Tần Mang nhẹ nhàng nói vài câu có lệ.

“Vốn đã vô dụng rồi, nếu không thì tại sao lại bị Trầm Uyển Âm đánh lén suốt hai năm.”

Thấy Tần Mang cúp điện thoại, Ô Vũ Tây hít sâu một hơi: “Tại sao lúc đó cậu lại ký hợp đồng với một công ty đang sa sút như vậy, tài nguyên không theo kịp, quan hệ công chúng cũng tầm thường.”

Tần Mang gần như quên mất tại sao lúc trước cô lại ký hợp đồng với công ty này.

Đại khái là từ khi bắt đầu ký hợp đồng, Mạnh Đình đã hứa sẽ cho cô sự tự do lớn nhất, không ép cô làm điều cô không thích, hai năm qua anh ta cũng đã làm được điều này.

Ô Vũ Tây cái hiểu cái không, đổi chủ đề:

“Đúng rồi, không phải tổng giám đốc Hạ muốn bước chân vào lĩnh vực sản xuất điện ảnh và truyền hình sao? Hay nhờ anh ấy sắp xếp một đội ngũ hàng đầu cho cậu đi?”

“Anh ấy á?”

Tần Mang nghĩ đến phong cách thường ngày của Hạ Linh Tễ, nhịn không được tặc lưỡi: “Tổng giám đốc Hạ cũng không làm từ thiện.”

Ô Vũ Tây liếc nhìn dấu hôn không thể che giấu dưới váy ngủ của Tần Mang, đôi mắt hoa đào cong thành hình trăng khuyết. Cô ấy chống cằm giả vờ vô tội, giơ tay ám chỉ chọc chọc xương quai xanh của cô: “Tình cảm của hai người không tốt sao?”

Tần Mang nhấp một ngụm rượu đỏ do kỹ thuật viên đưa đến, suy nghĩ một chút, đôi môi ướŧ áŧ như cánh hoa nhếch lên một độ cong cười như không cười: “Bạn tình… hợp pháp?”

“...”

Tần Mang dừng lại một chút mới bình luận một câu: “Thắt lưng của tổng giám đốc Hạ không tệ.”

“Thỉnh thoảng có thể giải trí được.”

Ô Vũ Tây: Không hổ là cậu.

Dám xem tổng giám đốc Hạ như món đồ chơi giải trí.

*

Vị “đồ chơi giải trí” nào đó gần đây đi sớm về muộn, bận rộn hơn nhiều so với nữ chính sắp vào đoàn phim Tần Mang.

Cùng sinh sống dưới một mái nhà.

Ngẩn ngơ hai ba ngày không gặp nhau.

Nhưng Tần Mang cũng không nhàn rỗi.

Là nữ chính được công bố của bộ phim điện ảnh đầu tư lớn cấp s+, rất nhiều lời mời như tuyết bay đến với Mạnh Đình.

Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, cuối cùng Mạnh Đình đã chọn lễ khai mạc liên hoan phim lớn làm lần xuất hiện đầu tiên của Tần Mang sau khi công bố.

Anh ta nhiều lần nhấn mạnh: “Nhất định phải đẹp bùng nổ!”

Làm mù mắt chó của đám anti fan!

Để rửa sạch nỗi nhục trước đây.

Bộ váy nàng tiên cá màu trắng bạc được thay đổi từ từ, tôn lên dáng người mảnh khảnh và duyên dáng, nhìn có vẻ khiêm tốn nhưng thật ra toàn là tua rua công nghiệp nặng nề, khi bước đi, chiếc váy lên xuống tạo ra những gợn sóng tràn đầy màu sắc. Phong thái yểu điệu, một sự thay đổi so với bộ sườn xám cổ điển trước đó, tựa như tiên nữ bước xuống từ tế đàn khiến cho mọi người thấy được khả năng vô hạn ở Tần Mang.

Có thể nói kỹ năng diễn xuất của cô không tốt, nhưng không ai có thể chê dáng vẻ cô không xinh đẹp. Dáng đi uyển chuyển, vững vàng quen thuộc của cô đã dần thu hút sự chú ý của hầu hết các phương tiện truyền thông trên thảm đỏ.

Không còn nghi ngờ gì nữa, sự xinh đẹp đã đè ép toàn bộ.

Đối mặt với nhiều ánh mắt như vậy, Tần Mang thẳng thắn ngồi xuống hàng ghế thứ ba. Cô không có tác phẩm nào lọt vào danh sách đề cử, đây chính là vị trí mà Mạnh Đình đã cố gắng hết sức để giành được.

Theo lời của Mạnh Đình mà nói chính là nhìn nhiều quen mắt.

Lần sau lọt vào danh sách nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, còn có kinh nghiệm.

Tần Mang khắc sâu điều này.

Dù sao tương lai cô cũng muốn giành được giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất.