Chương 9.2

So với các ngôi sao nữ ngồi ngay ngắn khác ở bên cạnh, sợ một chút tư thế không tốt bị máy ảnh bắt được tạo thành khoảnh khắc xấu, Tần Mang vốn không có gánh nặng tâm lý nên trông tự nhiên hơn rất nhiều.

Tuy nhiên, dáng vẻ đã khắc sâu vào trong xương không thể thay đổi được, thêm vài phần tự do.

Cô vô cùng thích thú thưởng thức màn trình diễn vũ đạo của nhóm thần tượng trên sân khấu.

Mỗi người đều có vòng eo thon và đôi chân dài, chuyển động lưu loát, tràn đầy năng lượng.

Tại sao lúc đó cô có thể nhận nhầm Hạ Linh Tễ thành người khác được chứ.

Hoàn toàn không cùng một cấp bậc.

Chẳng trách người họ Hạ nào đó có thể dựa vào một video phỏng vấn có thể thể khiến vô số cư dân mạng mê mẩn đến giờ vẫn còn nhớ đến.

Ánh mắt Tần Mang hơi lơ đãng.

Đến khi gần kết thúc, cô đột nhiên cảm giác bên cạnh có người ngồi xuống, cảm giác hiện diện rất mạnh mẽ.

Cô chậm rãi nhìn sang một bên, lọt vào tầm mắt là một người đàn ông trẻ tuổi mặc vest, đi giày da, mái tóc đen dài được buộc tùy ý rất dễ nhận biết.

Trong mắt Tần Mang hiện lên kinh ngạc: “Đạo diễn Lâm?”

Lâm Trần Huyên có vẻ ngoài lịch lãm, xuất sắc, khiến người ta không ngờ anh ta sẽ để tóc dài nữ tính.

Sau khi nhận được kịch bản “Hồn đêm”, Mạnh Đình đã phổ cập cho Tần Mang về cuộc đời của vị đạo diễn này, khó có thể tưởng tượng được anh ta lại trẻ tuổi như vậy.

Lâm Trần Huyên nhìn kỹ khuôn mặt của Tần Mang.

Đây là một khuôn mặt có chuyện xưa, giống như vai diễn được thiết kế riêng cho anh ta.

“Cô đã cân nhắc về kịch bản lần trước tôi đưa cho cô chưa?”

“Nếu thời gian trùng với “Mộng xưa Kinh Hoa”, tôi có thể lùi lại cho cô. Vai diễn đó rất thử thách.”

Anh ta không thích hỏi han mà nói thẳng.

Tần Mang nghĩ tới nội dung kịch bản, uyển chuyển nói: “Về vấn đề chừng mực, có thể tôi không có kinh nghiệm.”

Một số người đã dần dần chú ý đến họ.

Thấy Tần Mang khó xử, hiếm khi Lâm Trần Huyên có một chút EQ, lấy điện thoại di động của mình ra đưa cho cô: “Nơi này không tiện, lần sau chúng ta liên lạc nhé.”



Thật ra Tần Mang cũng không coi trọng phương thức liên lạc mà cô đưa cho Lâm Trần Huyên, dù sao một đạo diễn lớn như vậy sao có thể thiếu diễn viên. Cô cảm thấy đây là khách sáo mà thôi.

Sau khi trở về nhà thì trời đã gần sáng.

Nói chung càng mệt thì càng không ngủ được.

Tần Mang nằm trên giường trằn trọc mãi mà không ngủ được. Cô đột nhiên ngồi dậy, định ra ngoài cho khuây khỏa, dễ buồn ngủ.

Khi đi ngang qua bàn trà, ánh mắt cô vô tình rơi vào hai tập kịch bản cô đặt trên bàn, mũi chân dẫm trên sàn hơi khựng lại.

Vài giây sau, cô cúi xuống và nhét kịch bản “Hồn đêm” vào trong ngăn kéo, rồi cầm lấy một kịch bản khác.

Nửa tháng sau cô sẽ gia nhập đoàn làm phim, còn một số kỹ năng cô chưa đủ nhuần nhuyễn, ví dụ như— làm thế nào để hút thuốc thật duyên dáng và quyến rũ.

Trên tầng cao nhất của trang viên có một sân thượng ngắm cảnh rộng lớn, chất liệu đặc biệt của mái vòm là kết quả nghiên cứu của tập đoàn Hạ thị, đỉnh nhà đầy sao trời có thể thay đổi hiện đã mở ra.

Sắc trời đêm nay rất đẹp, bầu trời như được khảm những viên đá quý rực rỡ, trong trẻo như những vệt sao có thể nhìn thấy rất gần.

Tần Mang lơ đãng nghĩ, đã lâu rồi cô không có thêm bạn mới vào phòng sưu tầm đá quý.

Ngày mai cô phải nhờ người ta nghe ngóng hỏi thăm xem có chỗ nào bán đấu giá đá quý không.

Mười phút sau, cô đang ngồi trên một chiếc ghế lớn màu đen, chiếc váy cực ngắn đỏ rực như lửa cháy. Cô bắt chước tư thế mà nữ chính thường thích, hai chân bắt chéo, đôi chân thon dài trắng như tuyết nhẹ nhàng đung đưa, lộ ra một mảng lớn da thịt nhẵn nhụi, mịn màng.

Mái nhà này.

Trong phòng khách, Hạ Linh Tễ lại về muộn nhìn thấy vẻ mặt do dự của quản gia.

Giọng nói nhàn nhạt: “Có chuyện gì à?”

Quản gia suy xét nói: “Bây giờ bà chủ vẫn chưa nghỉ ngơi, đang hóng gió trên sân thượng bân kia.”

“Hóng gió?”

Hạ Linh Tễ liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay.

Đã một giờ sáng, cô hóng lạnh cái gì.

Người đàn ông vốn định đi thẳng lên phòng ngủ chính trên tầng hai vừa cởi cúc cổ áo sơ mi, vừa quay người đi lên tầng trên cùng.

Anh không đi thang máy mà trực tiếp đi thang bộ lên, đẩy cánh cửa nặng nề ra liền nhìn thấy là—

Dưới ngân hà áp sát cực gần, đầu ngón tay thon thả trắng như sứ của cô gái kẹp một điếu thuốc lá, cô nhìn chằm chằm vào ánh sáng đỏ cam một lúc lâu mới quyết tâm đưa nó lên môi.

Hàm răng ngậm lấy điếu thuốc, đôi môi căng mọng xinh đẹp. Trong bóng tối, khói thuốc bay lượn, kỳ ảo mê hoặc.

Có thể dễ dàng chiếm được trái tim của con người.

Cô vừa hít một hơi, đột nhiên, một bàn tay như ngọc được chạm trổ vươn ra, ngón tay thon dài tưởng chừng như đang cầm hờ điếu thuốc nhưng lại dễ dàng rút ra khỏi môi cô.

“Khụ khụ khụ…”

Động tác đột ngột khiến Tần Mang còn chưa kịp hít khói thuốc vào đã bị sặc ra ngoài.

“Mẹ nói, anh… muốn tôi sặc chết à?”

Cổ họng Tần Mang khàn đặc vì ho.

Cô tức giận trừng mắt nhìn thủ phạm gây nên chuyện này.

Đồ chó này luôn mặc kệ sự đời!

Người đàn ông thản nhiên nghịch điếu thuốc mỏng manh trên tay, cảm giác ẩm ướt của môi cô vẫn còn đọng lại trên đầu ngón tay anh, đột nhiên cười nghiền ngẫm: “Em lén lút trốn ở đây hút thuốc à?”