Chương 19.2: Thể chất bếp lò nhỏ

Tuy nhiên, đối với Hạ Linh Tễ, thể chất bếp lò nhỏ của Tần Mang cũng không tính là gì, chỉ là….thói quen nửa đêm vì nóng quá mà cởϊ qυầи áo của cô mới chính là địa ngục.

Lại một lần nữa bị bếp lò nhỏ trong lòng nóng đến tỉnh lại.

Hạ Linh Tễ đã quen với điều này, nên cũng đủ bình tĩnh.

Ngón tay thon dài dọc theo cánh tay mảnh khảnh của Tần Mang, rất nhanh đã tìm được chiếc váy ngủ treo ở đầu giường, sắc mặt vô cảm mà quấn quanh người cô, thuận tay thắt một cái nút.

Sau một hồi vật lộn, anh cũng không còn ý nghĩ buồn ngủ nữa.

Nhìn đồng hồ treo tường — 1 giờ sáng.

Khi Hạ Linh Tễ tắm nước lạnh đi ra, liền phát hiện Tần Mang đã mơ màng, ngơ ngác ngồi dậy, đang lôi kéo sợi dây thắt nút quanh eo cô.

Nhìn thấy anh, vẻ mặt ủy khuất, khóe miệng xị xuống lẩm bẩm: “Em cởi không ra.”

Hạ Linh Tễ vừa mới bình tĩnh lại, lại nhịn không được đỡ trán cười ra tiếng: “Đêm nay cố ý trêu chọc anh, đúng không?”

Tần Mang không nghe hiểu những nguy hiểm trong tiếng cười này.

Chờ khi Tần Mang hoàn toàn tỉnh táo lại——

Đã là 30 phút sau, ban đầu vẫn còn có chút sững sờ.

“Vì sao anh lại nhận phỏng vấn của vị phóng viên đó?”

Lúc tinh thần cô còn đang mơ hồ, Tần Mang cũng hỏi một câu tương tự như vị phóng viên đó, một câu hỏi mà ngay ban ngày cô cũng không dám hỏi.

Hạ Linh Tễ nhắm mắt lại, phát hiện ra phu nhân nhà mình luôn thích tâm sự với anh vào thời điểm này, địa điểm này.

Nếu không phải 5 phút trước cô còn mềm nhũn như vũng nước, thì Hạ Linh Tễ thật sự sẽ hoài nghi chính mình.

Đôi mắt xanh xams của Hạ Linh Tễ lướt qua khuôn mặt xinh đẹp của cô, mơ hồ nói: “Hạ mỗ trước nay đều thích làm việc tốt tích đức.”

Một nhà tư bản máu lạnh như anh, thì làm việc tốt tích đức ở đâu?

Lời nói mỉa mai của Tần Mang đã tới bên miệng, nhưng bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, đôi mắt cong cong: “Nếu như Hạ tổng thích làm việc tốt tích đức như thế, vậy…..chúng ta với tư cách là hai người có quan hệ thân thiết nhất trên thế giới này, em sẽ cho anh một cơ hội làm việc tốt để tích đức.”

Hạ Linh Tễ lại nhìn thấy cô đang hừng hực khí thế muốn đứng dậy chạy đi tìm kịch bản, cứ như vậy vài lần, sớm muộn gì cũng bị cô chơi chết.

Duỗi tay kéo Tần Mang lại, người đàn ông nhẹ nhàng thở dài: “Hôm nay anh không muốn làm việc tốt.”

“Không muốn làm việc tốt thì làm gì?”

Tần Mang ngẩng đầu, lọt vào tầm mắt là đôi mắt xanh xám sâu thẳm vô cùng quen thuộc đó.

Như nghĩ tới điều gì đó, đột nhiên có một đôi tay trắng nõn thon dài ôm lấy mặt anh, mãnh liệt buộc anh phải nhìn về phía mình.

Đối diễn ánh mắt, đối diễn ánh mắt, đối diễn ánh mắt!

Cái này cũng được tính là đối diễn đúng không?

Cô đúng là một cô gái lanh lợi thông minh.

Lòng bàn tay của Tần Mang luôn nóng hơn người bình thường, lần này cũng không ngoại lệ.

Hạ Linh Tễ đặt ngón tay dài của mình vào giữa lông mày cô.

Tần Mang bị ép ngã ngửa xuống ghế sofa, ghế sofa da thật có tính đàn hồi nên cô hơi nẩy người lại, đầu óc có chút choáng váng.

Vừa mới chuẩn bị có một chút cảm xúc——

Ngay sau đó.

Cô nghe thấy bốn chữ lời ít ý nhiều của Hạ Linh Tễ vang lên: “Anh muốn làm—–”

Giọng nói dừng lại một giây.

Chữ “tình” cuối cùng vang lên chậm rãi và rõ ràng rành mạch bên tai.

Màn đêm đen như mực, tiếng mưa lớn ngoài cửa cũng vô thức dừng lại.

*

Ngày hôm sau trời lại nắng, dường như đêm qua mưa gió bão bùng ấy không hề tồn tại, bầu trời trong xanh như được gột rửa vậy.

Văn phòng chủ tịch tập đoàn Hạ thị.

9 giờ sáng, Hạ Linh Tễ vừa họp xong, tựa lưng vào chiếc ghế da tổng thống, sắc mặt lạnh lùng, nghiêm túc, còn thêm một chút mệt mỏi.

Hiếm khi đang trong giờ làm việc, lại đột nhiên nghĩ đến việc cá nhân.

Nhưng một khi không cẩn thận ngủ quên mất, liền mất khống chế mà đi giải nhiệt.

Ở nhà thì còn được, nhưng nếu như ở bên ngoài.

Tần Mang lại thường xuyên đi ra ngoài.

Xương ngón tay mảnh khảnh của người đàn ông như đang tùy ý gõ lên mặt bàn, nhưng lại khiến lòng người run lên vì sợ hãi.

Hạ Linh Tễ nâng đôi mắt có sự áp bức lên, bình tĩnh mà nhìn về phía Đào Đàm – nữ thư ký duy nhất trong tổ thư ký: “Đi tìm những chuyên gia về giấc ngủ hàng đầu, không quan trọng là trong hay ngoài nước.”

Đào Đàm tuy cấp bậc thấp hơn Tùng Trăn, nhưng năng lực chuyên môn ngang tài ngang sức, chỉ là mỗi người giỏi ở những phương diện khác nhau.

Chỉ là Hạ Linh Tễ thích sử dụng Tùng Trăn hơn.

Khó có lần anh giao cho cô ta một nhiệm vụ quan trọng như vậy.

Rất nhanh, Đào Đàm đã biết nguyên nhân.

Hóa ra là vì Hạ phu nhân.

Thật trùng hợp, lúc này ở Thâm Thành cũng có một chuyên gia về giấc ngủ rất lợi hại, đã từng phục vị các sĩ quan quân đội đã về hưu, năng lực chuyên môn cực kỳ mạnh.

Bây giờ cũng đang ở Thâm Thành dưỡng lão.

Càng trùng hợp hơn nữa, bà ấy cũng đang dưỡng lão ở khu nhà giàu có giàn tử đằng kia, cách nhà cũ Hạ gia cũng không quá xa, hiện đang được khoa Tâm lý của Bệnh viện số 1 Thâm Thanh mời về làm việc.

…..

Tần Mang ngủ thẳng đến trưa, cho đến khi bị quản gia gõ cửa, cô mới lười biếng mà đi ra mở cửa: “Hôm nay tôi không muốn….” ăn trưa.

Nào ngờ, chưa kịp nói xong đã nhìn thấy Đào Đàm với mái tóc chải chuốt gọn gàng và trang phục chỉnh tề chuyên nghiệp.

Tần Mang biết cô ta.

Là thư ký của Hạ Linh Tễ.

“Thư ký Đào, có chuyện gì sao?”

Đào Đàm rất nghiêm túc chào: “Chào buổi chiều, phu nhân.”

“Hạ tổng muốn tôi đưa ngài đi một nơi.”

Lúc đầu Tần Mang còn tưởng Hạ Linh Tễ cuối cùng cũng có thời gian rảnh rỗi, muốn tìm một nơi để đối diễn cùng cô, thì hai mắt liền sáng lên, nhanh chóng hay một bộ sườn xám xinh đẹp tinh tế, tiện tay cầm lấy túi giấy đựng trang phục quân phiệt bên canh. Như nghĩ tới cái gì đó, cô lại lấy chiếc nhẫn cưới đã bị quên từ lâu vào túi được.

“Việc này không thể chậm trễ, chúng ta mau đi thôi!”

Lời nói này ngược lại làm Đào Đàm sững người lại.

Thư ký Tùng không phải đã nhắc nhở cô ta là phu nhân ghét nhất là đến bệnh viện sao??

Sao lại có thể giống như rất gấp không thể chờ nổi được nữa vậy.

Cho đến khi chiếc xe hơi sang trọng riêng lái thẳng từ trang viên Hoàn Hồ đến bệnh viện đệ nhất Thâm Thành thì dừng lại.

Khuôn mặt xinh đẹp đang hứng thú bừng bừng của Tần Mang xị xuống ngay lập tức: “Anh ấy bị bệnh à?”

“Hay là bị thương?”

“Hay tai nạn xe cộ?”

Sau một loạt những câu hỏi.

Đào Đàm hơi bất ngờ, nhưng cô là thư ký có tác phong chuyên nghiệp nhất nên đã nhanh chóng nhận ra người phu nhân đang nhắc tới là Hạ tổng, liền cung kính nói: “Là đưa ngài đến gặp bác sĩ.”

“!!!!1”

“!!!!!”

Tần Mang liền cầm điện thoại lên trực tiếp gọi cho Hạ Linh Tễ, bất kể anh đang ở đâu, cao giọng nói: “Hạ Linh Tễ!”

“Anh mới có bệnh!”

Người đàn ông nói ngắn gọn và đi thẳng vào vấn đề: “Không cần giấu bệnh sợ thầy, sau khi khám xong với bác sĩ, anh sẽ đối diễn với em.”

Tần Mang cực kỳ có khí chất: “Khám cái quỷ!”

“Bổn tiểu thư rất khỏe mạnh.”

“Tuyệt đối có thể sống tung tăng nhảy múa đến ngày có thể kế thừa toàn bộ tài sản của anh!”

“Anh không đối diễn thì cũng được thôi, em sẽ đi tìm những tiểu thịt tươi đẹp trai để đối diễn. Nhất định sẽ dễ nhập vai nhanh hơn là đối diễn với người cổ hủ như anh!”