Chương 20.1: Người mẫu nam

“Under the Night” là địa điểm giải trí lớn nhất ở Thâm Thành, đồng thời cũng là nơi ẩn giấu nhiều điều bí ẩn nhất, bên ngoài thì sang trọng lộng lẫy, những tòa nhà khổng lồ đứng yên lặng một mình trong đêm, khiến người ta mơ mộng về một mộng cảnh tràn đầy hơi thở phàm nhân thế tục.

Một tuần chỉ mở cửa kinh doanh hai đêm, còn bình thường thì không một ai có thể ra vào.

Vào mỗi tối thứ 5 và thứ 7, đúng lúc 12 giờ 10 sẽ được mở cửa, những vị khách sẽ phải trải qua một loạt những sự thẩm tra khắt khe thì mới có thể đi vào.

Loại tiêu chuẩn khắt khe này càng khiến những người khác háo hức muốn tìm hiểu đến tận cùng.

Tần Mang từ nhỏ đã được bảo vệ cực kỳ tốt, cũng bị chú nhỏ quản lý rất nghiêm ngặt, vậy nên cô rất ít khi đến những địa điểm giải trí như thế này.

Vũ trường rộng lớn, tràn ngập những bữa tiệc tùng sa đọa, trụy lạc, lúc này mọi người đang bị mê mẩn ngợp trong sự vàng son hoa lệ này, còn có người lắc lư, tay cầm theo ly rượu, những vòng khói thuốc mờ mờ ảo ào làm người không thể thoát khỏi.

“Anh trai cậu trang trí quán bar lộng lẫy sa hoa như này, đáng giá nha~”

Lúc Tần Mang đi theo Ổ Vũ Tây vào cửa, liền nhìn thấy một màn như vậy.

Nơi này là sản nghiệp trên danh nghĩa của Ổ Uyên, anh trai ruột Ổ Vũ Tây, như vậy cô ấy mới có thể đưa Tần Mang đến đây chơi vào bằng cửa sau.

“Hì hì, chủ đề lần này là vũ hội mặt nạ hóa trang, nếu không mình cũng không dám mang cậu tới đây. Mau đeo mặt nạ vào trước đi, mặc dù ở đây không cho chụp ảnh, nhưng cũng có rất nhiều người không biết giữ miệng. Dù sao thì hiện tại cậu cũng là một nữ minh tinh nổi tiếng đấy!” Ổ Vũ Tây cầm một mặt nạ khổng tước đen tự mình đeo lên cho Tần Mang.

Tần Mang chậm rãi bước vào vũ hội với bộ sườn xám xinh đẹp ôm sát lấy thân hình yểu điệu thướt tha.

Cô giống như một tia nắng chói chang rơi vào chiếc ly rực rỡ đầy màu sắc.

Khuôn mặt xinh đẹp của cô gái lúc này chỉ để lộ chiếc cằm tinh xảo như sứ, khóe môi đỏ mọng hơi nhếch lên, vẻ mặt tự nhiên lại điềm tĩnh, giống như một vị khách đã quen với khung cảnh này.

Ổ Vũ Tây há hốc miệng ngạc nhiên.

Tần Mang thản nhiên nhìn xung quanh: “Các em trai tiểu thịt tươi mới ra lò mà

cậu đã nói đâu?”

“Không phải cậu nói tối nay sẽ có buổi biểu diễn của các tiểu thịt tươi đó sao?”

Biểu diễn cái gì mà biểu diễn.

Rõ ràng chỉ vì người mẫu nam nên mới tới.

So với sự thản nhiên của Tần Mang, sự hưng phấn ban đầu của Ổ Vũ Tây đã tiêu tan đi phần nào, lý trí của cô bắt đầu quay trở về.

Nhất là khi nghe Tần Mang vừa bước vào đã muốn tìm các em trai thịt tươi.

Trong đầu lại hiện lại khuôn mặt vừa tuấn tú vừa lạnh lẽo của chồng Tần Mang, cô không khỏi run cầm cập, luôn có cảm giác mang cô gái đã có chồng đến đây tìm trai có chút vô đạo đức.

“Cậu không sợ Hạ tổng….”

“Nghe đồn rằng, tính tình của vị kia cũng không tốt lắm đâu…..”

Thực tế, Ổ Vũ Tây chỉ mới tiếp xúc với Hạ Linh Tễ khi cô làm phù dâu trong đám cưới của Tần Mang.

Lúc đó cô đã sợ đến mức không dám nói với đối phương một câu nào.

Những gì cô biết chỉ giới hạn ở tin đồn và lời nói của Tần Mang.

“Mình sợ anh ấy?”

Tần Mang tùy tiện tìm một quầy bar gọi đồ uống, khóe môi đỏ mọng nhếch lên một nụ cười nhạo, đôi mắt quyến rũ câu nhân dưới chiếc mặt nạ lúc này mới chậm rãi ngước lên, lý do chính đáng nói: “Anh ấy không đối diễn với mình, mình chỉ có thể đi tìm người khác thôi.”

Nếu không làm sao cô có thể lấy được giải ảnh hậu?

Còn về việc đi khám bác sĩ.

Cô lại không có bệnh, khám bác sĩ cái mọe gì!

Nghĩ tới lời giải thích của Đào Đàm lúc đó, nụ cười lạnh của Tần Mang càng trở nên rõ ràng hơn.

Hạ Linh Tễ trông thì lịch thiệp lãnh đạm, nhưng thực chất lại độc đoán chuyên quyền từ trong xương cốt, anh sẽ không bao giờ hỏi cô có muốn không, mà anh mặc nhiên cảm thấy đó là những điều cô muốn.

Chẳng trách tối qua lại dễ dàng đáp ứng cô một cách nhanh chóng như vậy.

Hóa ra đó lại là một giao dịch.

“Có lẽ Hạ tổng chỉ đang lo lắng cho sức khỏe của cậu thôi?”

Tần Mang duỗi tay ra sờ lên trán cô ấy: “Tiểu dưa hấu, cậu không sao chứ? Đang mơ ngủ à?”

“Hạ tổng nhà chúng ta ấy, mỗi ngày phải đảm bảo ngủ đủ 6,49 tiếng, nửa đêm bị mình đánh thức, lại “bận rộn” thêm hai tiếng đồng hồ, thời gian ngủ cực kỳ không đủ nha!”

Lo lắng cho cô?

Làm gì có chuyện đó.

Rõ ràng là sợ cô nửa đêm quấy nhiễu giấc ngủ của anh mà thôi!

Từ “bận rộn” ngụ ý cực kỳ sâu sắc.

Là đệ nhất tiểu sắc nữ thâm niên nhiều năm, Ổ Vũ Tây nháy mắt đã hiểu ra: “Oa.”

“Không hổ danh là Hạ tổng, quá đỉnh, một lần tận hai tiếng!!”

Tần Mang đang chuẩn bị uống ly cocktail đã được pha chế xong, khi nghe được những lời này, suýt chút nữa sặc: “……”

Đem ra so với 5 phút của cô, Hạ Linh Tễ tận 2 tiếng.

Thật là quá đáng.

Không, phải là quá quá đáng!

Mọi phương diện đều bị anh áp chế.

Càng nghĩ thì càng tức giận.

Ngay cả những tiểu thịt tươi đẹp trai mềm mại cũng không thấy đâu!

Ổ Vũ Tây họ nhẹ một tiếng: “Đợi thêm tí nữa.”

*

Tầng 5 có một phòng riêng đang được hé cửa.

Từ đây có thể nhìn thấy toàn bộ khung cảnh ở đại sảnh tầng dưới.

Nhưng từ đại sảnh nhìn lên, chỉ có thể nhìn thấy những lan can cổ điển và tinh xảo, chứ hoàn toàn không nhìn thấy gì ở bên trong. Dường như hai không gian được ngăn cách, tầng dưới tràn đầy sức sống, ngợp trong vàng son hoa lệ, còn tầng trên thì tĩnh lặng và bình yên.

Nơi này là nơi ở của chủ nhân quán bar.

Lúc này, có hai người đàn ông với phong cách khác nhau đang ngồi đối diện nhau.

Trước mặt họ đang bày một ván cờ Tây Dương.

So với cờ vây, tất cả các bước đi đều phải được lên chiến lược và mục tiêu rõ ràng, nhưng Tây Dương lại có tính săn mồi công kích cao hơn.

Đây là trò tiêu khiển yêu thích nhất của Ổ Uyên.

Lúc này.

Có người đi lên lầu nói nhỏ vào tai Ổ Uyên điều gì đó.

Sau đó anh ta không dám nhìn, ngay lập tức liền rời đi.

Bầu không khí liền yên tĩnh trở lại.

Vài giây sau.

“Sao cậu lại đắc tội tiểu sư tử nóng tính kia rồi? Lại còn nhất định phải gọi cái gì mà người mẫu nam tiểu thịt tươi đẹp trai non mềm nữa chứ. Thần tiên các người đánh nhau, có thể buông tha cho phàm nhân nhỏ bé là mình được không?” Ổ Uyên cầm ly rượu lên, dáng vẻ trêu chọc nhìn về người đối diện.

Cái gì mà “phàm nhân nhỏ bé” trong miệng anh ta, hoàn toàn là khiêm tốn.

Xét cho cùng, Ổ Uyên được mệnh danh là vua của thế giới ngầm ở Thâm Thành, địa vị của anh ta ở trong giới kinh doanh cũng chỉ đứng sau Hạ Linh Tễ mà thôi.

Cái “phàm nhân” này, không biết có bao nhiêu thế lực khắp nơi đang nhìn chằm chằm anh ta, nhưng vẫn có thể như không có việc gì mà đứng vững ở khu vực thịnh vượng nhất Thâm Thành nhiều năm như vậy.

Hạ Linh Tễ được Ổ Uyên gọi tới.

Dù sao Ổ Uyên cũng không giống Ổ Vũ Tây, trơ mắt nhìn Tần Mang gây chuyện ở chỗ này.

Tần Mang bây giờ không giống như trước nữa, cô…hiện tại đang được che chở bảo vệ dưới đôi cánh của người trước mặt, nếu ở đây xảy ra chuyện gì, thì họ Ổ nhà anh cũng không thể gánh chịu được.

Vì vậy, Ổ Uyên chân trước vừa đồng ý với em gái sẽ giúp Tần Mang tìm các người mẫu nam, chân sau liền đá người mẫu nam đi mà gọi chính thất tới.

Bên cạnh bình phong đính đá lộng lẫy, ánh sáng trắng rực rỡ phác thảo khuôn mặt thuần khiết của người đàn ông, khớp xương thon dài đang cầm một quân King, dường như thờ ơ mà chơi đùa với nó.

Tiểu sư tử nóng tính?

Nhớ đến vẻ mặt giận dữ thường ngày của cô.

Thật sự là danh xứng với thực.

“Người mẫu nam?”

Hạ Linh Tễ khẽ mở môi mỏng, chậm rãi nói ra ba chữ, thanh âm cuối còn đọng lại một chút ý vị thâm trường.

Ổ Uyên vuốt ve bật lửa, bật lên bật xuống hai cái cũng không mở hẳn ra, sau đó thuận tay ném lên bàn: “Mình mở cửa đón khách, không phân biệt giới tính, tất nhiên…..”

“Người chơi cũng tất nhiên cũng có cả nam cả nữ.”

“Nhìn thời gian…..chắc cũng sắp tới rồi đó.”

Vừa nói, anh ta vừa đẩy cánh cửa kính cách âm ra.

Căn phòng yên tĩnh ban đầu ngay lập tức tràn ngập tiếng reo hò ầm ĩ bên dưới.

Nói xong, anh ta đặt một chiếc mặt nạ khổng tước trắng lên bàn cờ.

Làm ngơ những quân cờ màu sắc rực rỡ trên mặt bàn, người đàn ông đặt đầu ngón tay lên phía mặt nạ trắng, chậm rãi đẩy về phía Hạ Linh Tễ: “Giữa vợ chồng, không có chuyện gì mà không giải quyết được.”

“Đặc biệt là đối với bạn nhỏ như tiểu sư tử Tần Mang nhà chúng ta.”

“Cực kỳ thích sự phấn kích.”

“Rầm—-”

Cùng với âm thanh giọng nói của Ổ Uyên là tiếng các quân cờ lần lượt rơi xuống.

Nghe thấy ngữ khí của Ổ Uyên khi nhắc đến Tần Mang.

Hạ Linh Tễ cuối cùng cũng lạnh nhạt mà ngước mắt lên: “Bạn nhỏ nhà cậu?”

“Nhà cậu, nhà cậu.” Ổ Uyên cạn lời.

Một chút bí ẩn trầm thấp trong bầu không khí liền bị đập tan.

Chẳng trách Tần Mang lại nháo nhào muốn tìm các em người mẫu tiểu thịt tươi non mềm.

Người trẻ tuổi thì thích vui đùa tình thú, cái loại người lạnh lùng cao cao tại thượng như Hạ Linh Tễ, có thể chơi cùng Tần Mang cái gì mà tình thú được thì mới lạ đó.

Cũng không trách được vì sao Ổ Uyên không coi trọng cuộc liên hôn của bọn họ.

Dựa theo tính cách và tuổi tác của Tần Mang, nếu sau này thực sự gặp được người đàn ông mà cô thích, có thể cô sẽ hối hận vì quyết định kết hôn vội vàng này của mình.

Nhưng mà.

Ổ Uyên lắc ly rượu trong tay, nhìn thấy Hạ Linh Tễ cầm chiếc mặt nạ lên.

Nếu như bông hoa cao lãnh này thật sự có ý với tiểu sư tử kia, vậy thì sau này……

Hạ Linh Tễ đeo mặt nạ lên, huyết quản nổi rõ trên mu bàn tay, khắp nơi đều như đang viết sự lạnh lùng, cấm dục cùng bạc tình, những điều này khiến cho chiếc mặt nạ khổng tước kia cũng có chút khí chất thần tiên không thể chạm tới.

……

Tần Mang đã uống ba ly rượu.

Mặc dù tửu lượng của cô khá tốt, nhưng đôi mắt đen trong suốt lại chứa từng đợt sương mù nhè nhẹ: “Người đâu?”

Ổ Vũ Tây quay đầu nhìn trợ lý mà anh cô phái tới, thúc giục nói: “Người đâu?”

Trợ lý Dương vừa nhận được tin tức, lập tức nói: “Người đang đợi ở tầng 5 rồi ạ.”

Tầng 5?

Ổ Vũ Tây có chút hoang mang, đó không phải là địa bàn của anh cô sao?”

Trợ lý Dương: “Cô Tần không phải tìm người đến đối diễn sao, ở đây quá ồn nên không tiện. Vậy nên Ổ tổng đặc biệt để trống tầng 5 dành cho ngài.”

Có một số người đã chơi rất high rồi.

Nhảy nhót làm nóng người ở trung tâm sân khấu.

Đặc biệt chủ đề lần này là mặt nạ hóa trang, không ai nhận ra ai, mọi người lại càng chơi càng high.

Cô đã đến đây chơi được hơn tiếng rồi, nếu dựa theo mức độ nổi tiếng thường ngày của mình, có khả năng cao cô đã nhận được một chồng danh thϊếp rồi.

Nhưng mà lần này, không có một cái nào.

Vị trí mà hai người ngồi trên quầy bar, khoảng cách ba mét, đừng nói có người đến bắt chuyện, một người đi qua lại cũng không có.

Tần Mang như suy nghĩ gì đó mà nhấp một ngụm Cocktail do bartender đặc biệt pha cho cô, hương vị tuyệt vời của brandy táo pha trộn với thảo mộc liền bùng nổ trong miệng.

Đầu óc lúc này đã tỉnh táo hơn một chút.

Đúng lúc này, trợ lý Dương ung dung duỗi tay ra: “ Lúc này “người mẫu nam” đã ở tầng 5 chờ rồi ạ.”

“Cô Tần, mời đi bên này.”

Khi nhắc đến “người mẫu nam”, trợ lý Dương có khả năng quản lý biểu cảm rất xuất sắc, nhưng cũng khó có chút run rẩy.

Tần Mang không để ý đến anh ta, cúi đầu nhìn ly Cocktail vừa mới uống một ngụm, không nỡ bỏ đi.

Suy nghĩ vài giây.

Cô dứt khoát cầm ly rượu bước vào trong thang máy, chất lỏng màu hổ phách lay động dưới ánh đèn, bên trong mơ hồ có thể nhìn thấy một quả anh đào đen nhỏ nhắn xinh đẹp, đang phát ra ánh sáng kỳ ảo.

Thang máy đi thẳng lên tầng 5.

Tần Mang giẫm lên giày cao gót, thân hình lắc lư mà đẩy cửa kính hé mở, bóng dáng mảnh khảnh bị ánh đèn kéo dài ra.

Ổ Vũ Tây đang định đi cùng.