Chương 19.1: Thể chất bếp lò nhỏ

Trong phòng ngủ chính tràn ngập ánh sáng.

Hạ Linh Tễ cầm quần áo ngủ chuẩn bị đi vào phòng tắm.

Nghĩ tới cảnh tượng vừa rồi ở phòng khách, lại đảo mắt sang nhìn Tần Mang đang khoanh chân ngồi trên ghế sofa đọc kịch bản: “Sau này đừng ngủ ở ngoài.”

Tần Mang lúc đầu còn đang tức giận, nghe được câu nói này, lông mi cong liền ngước lên, ẩn ý nhìn anh: “Anh quản được sao, còn anh, anh ngủ ở đâu?”

“Em cứ thích ngủ đấy!”

Khuôn mặt xinh đẹp như đang viết: Thiếu nữ phản nghịch.

4 chữ viết hoa in đậm.

Hạ Linh Tễ đẩy cánh cửa kính nhà tắm ra, bờ môi mỏng thản nhiên thốt ra: “Được thôi.”

Được thôi?

Tần Mang sững người một chút, anh dễ dàng thỏa hiệp như vậy từ khi nào?

Không quản thêm hai câu nữa sao?

Không phù hợp với tính khí cổ hủ thường ngày của đồ chó này nha!

Quả nhiên, giây sau đó, Hạ Linh Tễ vân đạm phong khinh bổ sung một câu: “Nếu bà Hạ muốn lên trang nhất tin tức về những việc mất mặt ít người biết thì cứ tự nhiên, Hạ mỗ cũng không ngăn cản được.”

Việc mất mặt ít người biết là cái mọe gì?

Tần Mang lập tức hiểu được ý tứ trong lời nói của Hạ Linh Tễ: “Anh không thể nói chuyện tử tế được sao!!!”

Trước khi Hạ Linh Tễ bước vào phòng tắm, cô còn nhỏ giọng hỏi: “Thật sự là tự em làm sao?”

“Anh giúp em kéo lên à?”

Tay áo sơ mi của Hạ Linh Tễ được xắn lên một cách tùy tiện, lộ ra vài phần lười biếng khi ở nhà, thiếu đi sự lãnh đạm cao cao tại thượng thường ngày.

Anh bình thường đều rất nghiêm túc, hiếm khi nào xắn tay áo lên.

Tần Mang nghĩ tới khăn lau khử trùng đã qua sử dụng trên bàn trà, đầu ngón tay thoang thoảng mùi cồn, cô đoán có lẽ đã được sử dụng để kéo mảnh vải nhỏ kia của cô lên.

Chậc.

Còn rất tuân thủ vệ sinh đấy.

Thôi cũng coi như là lùi một bước.

Tần Mang dựa vào trên ghế sofa, ngẩng đầu nhìn thân ảnh phía sau ánh đèn, càng có cảm giác áp lực hơn.

Hạ Linh Tễ mím môi.

Khẽ mỉm cười: “Không, là anh làm.”

“Anh thèm muốn sắc đẹp của cô Tần.”

Tần Mang: “…..”

Cầm chiếc gối bên cạnh lên, ném về phía anh.

Đồ thù dai!!

“Bang….”

Chiếc gối ôm trượt xuống dọc theo cửa kính.

Vốn dĩ muốn hỏi anh về đoạn video trên diễn đàn kinh doanh, nhưng cô sợ bây giờ mà hỏi, không khác gì tự rước lấy nhục.

Hạ Linh Tễ còn lâu mới thực sự làm điều đó vì cô.

Làm không tốt thì chắc chắn anh sẽ thuận miệng lấy cớ.

Chắc chắn là cô sẽ thua!!!

Đầu ngón tay trắng nõn tinh tế chỉ chỉ vào kịch bản.

Một chút lại một chút.

Những tình tiết được khoanh tròn đỏ đều là những cảnh cần diễn chung.

Từ cảnh diễn ánh mắt, đến cảnh ái muội với bạn diễn, cho đến cảnh cảm xúc mãnh liệt khi chia tay, càng lúc càng khó khăn hơn.

Đôi môi đỏ Tần Mang khẽ phồng lên tức giận: Thôi quên đi, không cần nghĩ ngợi linh tinh nữa, thời gian của cô có hạn, mức độ nhiệm vụ lại khó, quan trọng là Hạ Linh Tễ cũng rất bận, ai biết được khi nào thì anh sẽ chạy đi công tác chứ.

Càng nghĩ càng cảm thấy mình không thể ngồi yên chờ chết được.

Tầm mắt liếc sang nhìn bộ trang phục quân phiệt được quản gia gấp gọn gàng chỉnh tề bên kia, Tần Mang chống cằm thở dài.

Khi Hạ Linh Tễ bước ra khỏi phòng tắm, lọt vào tầm mắt là cái đầu nhỏ đang thở ngắn than dài.

Mái tóc ngắn được tùy tiện sấy khô, màu tóc đen khác biệt rõ ràng với làn da trắng lạnh, lúc này thân hình cao ráo thẳng tắp khoác lên mình một bộ quần áo ngủ màu xanh lam, gần giống màu với miếng vải xanh nhạt của Tần Mang.

Nhưng mang lại một cảm giác hoàn toàn khác.

Tần Mang mặc màu sắc này thì phong tình, quyến rũ lại ngây thơ, trong sáng.

Còn bộ quần áo ngủ không có hoa văn gì trên người Hạ Linh Tễ thì lại mang cảm giác lãnh đạm hơn.

Theo từng bước chân, những đường cong cơ bắp như ẩn như hiện, cơ bụng tám múi hoàn hảo và gợi cảm, vẫn còn những giọt nước chưa lau khô chảy xuống dọc theo cần cổ.

Thân hình vừa khỏe khoắn vừa hoang dã.

Trái ngược hoàn toàn với khuôn mặt lạnh lùng, đẹp trai của anh.

Tần Mang cảm thấy tình tình cùa Hạ Linh Tễ cũng giống như vậy, như là bị tâm thần phân liệt vậy.

Tuy nhiên, nếu anh cũng đối xử với cô như những người ngoài kia, thì có lẽ cô cũng không dám cùng anh ở chung thân thiết như vậy.

Sớm đã “tương kính như tân” rồi.

Hạ Linh Tễ cũng không vội rời đi, ngược lại rất hào phóng mà đứng yên một chỗ, để Tần Mang tùy ý thưởng thức: “Đẹp sao?”

Tần Mang không thèm chớp mắt, tiếp tục xem: “Cũng được, làm sao, muốn thu phí à?”

“Không, anh xấu hổ.”

Hạ Linh Tễ nhẹ nhàng nói một câu: “Ngắm đến mức anh đỏ mặt.”

Dướng ánh sáng trắng rực rỡ, màu da như tác phẩm nghệ thuật gốm men trắng, làm gì có dấu hiệu ửng hồng.

Trợn mắt cũng nói dối được.

Trong đầu Tần Mang lại hiện lên cảnh tượng ở câu lạc bộ ngày đó.

Đầu ngón tay thon dài nhéo cằm, đôi môi đỏ mọng tràn ra nụ cười, tầm mắt di chuyển quanh 8 múi cơ bụng, cố ý kéo dài thanh âm: “Ồ ~~”

“Chắc chắn không phải nhìn tới cứng—–”

“Phản ứng tự nhiên của con người.”

Hạ Linh Tễ bị trêu chọc, cũng không có một chút dấu hiệu xấu hổ nào, ngược lại rất bình tĩnh, hoàn toàn không cảm thấy thẹn thùng.

“Đồ mặt dày!”

Tần Mang xị mặt xuống, tức giận nói.

…….

Vì vậy, Hạ Linh Tễ chống lại phản ứng tự nhiên của con người, nằm trên giường thả lỏng cả thể xác và tinh thần, thật sự quyết định đi ngủ.

Khó trách anh có thể thành công, xem sự tự chủ mạnh đến mức nào kìa!! Tần Mang bắt đầu hoài nghi sức hấp dẫn của mình.

“Mới 11 giờ, ngủ cái gì mà ngủ, anh sống theo lịch trình của người già à?”

“Thời gian ngủ của đàn ông trưởng thành không thể ít hơn 6,49. Bà Hạ, sáng mai 6 giờ anh phải dậy rồi.”

Cộng thêm thời gian lúc mới đi vào giấc ngủ nữa, Hạ Linh Tễ tính toán đến không sai một ly.

Sự kỷ luật đáng kinh người.

Tần Mang chỉ là tính tình không tốt, chứ không phải phẩm hạnh không tốt, Hạ Linh Tễ có lý do chính đáng, cô là một cô gái xinh đẹp có thể ngủ đến 11 giờ trưa, thật sự xấu hổ khi kéo anh thức đêm cùng mình.

Nghe thấy âm thanh rục rịch của cô, Hạ Linh Tễ dùng ngón tay xoa xoa lông mày, đột nhiên nói: “Lên đây ngủ đi.”

“Ngày mai có thời gian rảnh thì sẽ giúp em.”

Khi Tần Mang đang định rón rén chuẩn bị sang phòng sách bên cạnh để thức đêm, vừa mới đi được một bước thì bỗng nhiên nghe được giọng nói trầm thấp đầy từ tính của người đàn ông.

Tần Mang kinh ngạc quay đầu lại.

Bước nhanh hai ba bước liền nhảy lên giường, nhìn người đàn ông đang nằm yên như đang ngủ, hỏi đi hỏi lại ở bên tai anh: “Thật sao? Thật sao? Thật sao?”

Hạ Linh Tễ bị tiếng ồn của cô làm cho đau đầu: “Yên lặng.”

Bất kể anh có nhìn thấy hay không, Tần Mang liền đưa tay làm động tác khóa miệng lại: “Ngủ ngay đây!!”

Trước khi đi ngủ.

Tần Mang hai tay chống lên mặt, nằm nghiêng người, khi ánh mắt thích ứng được với bóng tối, mơ hồ cơ thể nhìn thấy đường nét khuôn mặt hoàn mỹ như tạc của người đàn ông.

Cảm thán chân thành nói: “Chồng ơi, hôm nay anh cực kỳ cực kỳ đẹp trai!”

Hạ Linh Tễ: “……”

Người đàn ông trước nay vẫn quân tử, điềm tĩnh thì nay cũng không nhịn được, duỗi tay lên bịt miệng nhỏ của cô lại: “Ngủ.”

Nép vào vòng tay lạnh lẽo của anh, Tần Mang thở phào một hơi.

Ôi.

Vòng tay cùa Hạ Linh Tễ chính là thiên đường cho những người có thể chất sợ nóng như cô.