Chương 10.1: Điện ảnh nghệ thuật

4 giờ sáng.

Thư ký Tùng và tài xế đã đúng giờ đến đợi ở trang viên Hoàn Hồ, tài xế nhận lấy chiếc vali do quản gia đưa cho.

Qua cửa sổ hạ xuống một nửa của hàng ghế sau, có thể mơ hồ nhìn thấy góc nghiêng sườn mặt đẹp trai của Hạ Linh Tễ, đôi mắt lạnh lùng không chút ấm áp, cho đến khi ánh mắt anh lướt qua ban công đóng kín trên tầng hai.

Trước khi xe khởi động, anh thế vậy mà lại hỏi về việc Tần Mang hút thuốc.

Quản gia đang đứng đợi ngoài cửa cũng không ngờ, dừng lại nửa giây, sau đó cung kính nói: “Phu nhân đang luyện tập cho vai diễn của bộ phim tiếp theo.”

Hạ Linh Tễ thờ ơ đáp một tiếng, tựa như chỉ tùy ý nhắc đến, môi mỏng của anh lại nói ba chữ: “Đi sân bay.”

Lái xe ra khỏi cổng trang viên.

Sắc trời vẫn còn chưa sáng, ánh sáng bên trong xe cũng khá mờ mịt.

Thư ký Tùng vô tình ngước mắt lên, vừa vặn nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của sếp mình từ gương chiếu hậu, lúc này vẻ mặt lãnh đạm, lông mày đen trầm mà lạnh nhạt khiến người ta cảm thấy sợ hãi.

Đây là vẻ mặt thường ngày của anh, nhưng lúc này lại có chút khó giải thích được.

Nghĩ đến vấn đề mà Hạ tổng vừa hỏi ở cửa.

Thư ký Tùng hồi thần lại, sau một lúc suy nghĩ mới ngập ngừng đề cập: “Nếu chỉ là luyện tập, có thể thử nghiên cứu cho phu nhân một loại thuốc lá không có hại đối với cơ thể.”

Hạ Linh Tễ chậm rãi ngước mắt lên.

Ánh mắt anh lạnh lùng và nghiêm nghị, nhưng cũng không ngăn lời nói của anh ta.

Thư ký Tùng yên tâm hơn, tiếp tục to gan nói: “Tôi đã đọc kịch bản [Kinh Hoa Cựu Mộng], đúng là có rất nhiều phân cảnh cần hút thuốc, lúc đó loại thuốc lá đặc biệt này có thể sử dụng để quay phim.”

Dù sao cũng là Hạ tổng đầu tư, phu nhân diễn vai chính, Tùng Trăn dù bận đến mấy cũng phải xem qua kịch bản này.

Thấy Hạ Linh Tễ không trả lời, chỉ cong ngón tay gõ nhẹ nhàng như có như không vào tay vịn.

Bên trong xe yên tĩnh, chỉ có thể nghe được thanh âm hô hấp trầm nhẹ.

Hít vào, lại thở ra, rất có quy luật.

“…..”

Thư ký Tùng phản ứng lại, nghiêm túc nói: “Dù sao đây cũng là bộ phim điện ảnh đầu tiên ngài đầu tư, quan tâm tới sức khỏe diễn viên cũng là việc nhà đầu tư nên làm ạ.”

Người đàn ông từ đầu tới giờ chưa lên tiếng, cuối cùng cũng phát ra một thanh âm lãnh đạm: “Tùng Trăn, anh có biết tự tiện đoán ý cấp trên, là điều cấm kỵ nơi làm việc không.”

Không phải một câu hỏi.

Tùng Trăn: “….”

Trên trán lập tức toát ra mồ hôi lạnh.

Là anh ta đã đánh giá quá cao vị trí của phu nhân ở trong lòng Hạ tổng, đồng thời cũng quên mất điều cấm kỵ nhất của Hạ tổng là bị người khác tự tiện đoán ý, nhất là anh ta còn đoán sai ý.

Nghĩ tới những thủ đoạn của Hạ Linh Tễ, ngày thường trong mắt Hạ tổng không chứa nổi hạt cát nào.

Sắc mặt của Tùng Trăn tái mét lại.

Toang rồi.

Ai ngờ—–

Giây tiếp theo.

Hạ Linh Tễ bình tĩnh phân phó: “Anh phụ trách theo dõi.”

Chỉ trong vài giây, Tùng Trăn dường như từ địa ngục trở về thiên đường.

Cảm ơn trời, cảm ơn đất, cảm ơn phu nhân!

Không phải anh đánh giá cao, mà rõ ràng là đánh giá quá thấp!

…….

Bình minh sắp ló dạng, những tia sáng le lói từ từ hiện lên ở phía chân trời, một lúc sau, mây mù hoàn hoàn tan đi.

Tần Mang vẫn còn trong giấc mơ.

Trong mơ có sương mù, sương khói ngưng tụ thành một bông hoa bỉ ngạn huyền bí, những cánh hoa mỏng manh uốn lượn, kéo ra xa, nhìn thấy nó đang bồng bềnh trên bức tranh trắng tông màu lạnh, dần dần, bức tranh lại xuất hiện trên tấm lưng người đàn ông với những đường nét tinh tế, những giọt nước rơi xuống, đóa hoa văn màu đen ướt đẫm ngậm nước, như thể sống lại, toát lên vẻ lười biếng mà nguy hiểm.

Tạch tạch tạch—-

Những giọt nước từ trên rơi xuống ngày càng nhiều hơn.

Bắn tung tóe như những hạt châu vương vãi khắp nơi.

Trượt xuống dọc theo những đường nét cơ thể như được điêu khắc hoàn hảo, ngày càng thấp hơn, thấp hơn nữa và cuối cùng……

Tần Mang đột nhiên từ trên giường bật dậy, ngơ ngác nhìn bức tường, còn chưa kịp xỏ dép vào mà đã dùng chân trần lao thẳng vào phòng tắm.

Trong gương phản chiếu khuôn mặt đỏ bừng của cô, đôi mắt ngấn nước tràn đầy ánh xuân.

Vẻ mặt Tần Mang một lời khó nói hết.

Aaaaaaaa!!!

Cô dục cầu bất mãn nhiều thế nào, mà….mà… lại mơ thấy loại giấc mơ này!

Tất cả đều do Hạ Linh Tễ, cái đồ chó này!

Quản nhiên, con người vẫn là nên chăm chỉ làm việc, quá rảnh rỗi thì sẽ có thể mơ loại giấc mơ lung tung thế này.

Vì vậy, Tần Mang mặt không đổi sắc liền yêu cầu Mạnh Thính lập tức sắp xếp kín lịch trình trước khi cô vào đoàn.

Làm cho Mạnh Thính tưởng rằng gia đình đại tiểu thư phá sản, không có khả năng nuôi nổi cô nên mới đột nhiên có tinh thần phấn đấu như vậy.

Nhưng đại tiểu thư phấn đấu không quá hai ngày.

Liền nghỉ xả hơi.

Tiên nữ quá mỏi mệt.

Mỗi ngày chạy đi chạy lại giữa các lịch trình, thật sự quá vất vả, vì vậy cô liền tức giận, chỉ vào một số show, cuộc phỏng vấn linh tinh không quá cần thiết, và nói: “Anh có phải xem bà đây là cây rụng tiền đúng không, mà loại sự kiện nào cũng nhận?”

Mạnh Thính: “…..”

Mỗi ngày anh ta đều gõ mõ online để cầu nguyện cho [Kinh Hoa Cựu Mộng] nhanh chóng khai máy, đem tiểu tổ tông này vào đó “cải tạo” lại.

*

Vốn Tần Mang cho rằng Lâm Trần Huyên bên kia sẽ không liên hệ với cô nữa, nên cho qua luôn.

Nào ngờ—–

Một tuần sau.

Tần Mang vừa học xong lớp hình thể, liền nhìn thấy Mạnh Thính từ ngoài cửa đi tới cầm điện thoại trên tay.

Ánh mắt đánh giá cô từ trên xuống dưới.

Tần Mang cầm lấy khăn lông mềm trong tay Tiểu Đồng lau mồ hôi trên trán, bình tĩnh nhìn anh ta: “Nhìn cái gì?”

Người trước mặt đang mặc một bộ sườn xám màu đen, sau khi trải qua khoảng thời gian dày công luyện tập, dáng người càng trở nên thon thả yểu điệu. Ngoài khí chất uyển chuyển, quý phái được nuôi dưỡng từ nhỏ, còn có thêm một chút thành thục, nữ tính, quyến rũ, mê hoặc của người phụ nữ trưởng thành.

“Xem em gần đây có phải đi tìm cao nhân đổi vận sau lưng anh không.”

Tần Mang: “…..”

Đôi môi đỏ khẽ mở.

Muốn chửi, mà không có từ để chửi.

Ai bảo khi còn nhỏ cô đã học tất cả các môn học, nhưng không hề có môn nào dạy chửi người cơ chứ!

“Nói tiếng người.”

Mạnh Thính đưa cho Tần Mang một lá thư mời màu bạch kim: “Anh chính là không hiểu, sao hai năm vừa qua đến một kịch bản vai nữ chính nghiêm túc mà em cũng không có, nhưng sao lần này đạo diễn lớn như Lâm Trần Huyên lại nhất định phải phải chờ em bằng được. Thật sự không có đi lên chùa thắp hương hay tìm cao nhân đổi vận sau lưng anh?”

Tần Mang: “Bớt truyền bá mê tín dị đoan lại.”

Mạnh Thính: “….”

Đầu ngón tay thon dài của Tần Mang tinh tế như sứ đang chơi đùa với lá thư mời tinh xảo được in mạ vàng, nhưng không hề có ý định mở ra.

Mạnh Thính nhìn thấy vẻ mặt của cô, trong lòng liền run lên, vội vàng nhắc nhở: “Nếu em muốn lăn lộn trong giới điện ảnh, thì cho dù chúng ta không có ý định nhận bộ phim này của Lâʍ đa͙σ, thì chúng ta cũng phải uyển chuyển từ chối. Chắc em cũng hiểu uyển chuyển từ chối là gì rồi đúng không?”

Huống chi thái độ của Lâm Trần Huyên bên kia cũng thật sự hạ xuống rất thấp, tất cả đều là vì kịch bản.

Tần Mang lạnh lùng nói: “Không hiểu.”

Với cô mà nói, xem hay không xem, đều là sựa quyết định đã lựa chọn từ trước, không cần phải lãng phí thời gian cho việc này.

Kịch bản của Lâm Trần Huyên là một kịch bản hay, nhưng cô không thể quay được. Nếu cô dám nhận, chú nhỏ cô nhất định sẽ dám đánh gãy chân cô ngay lập tức.

Mạnh Thính tận tình khuyên nhủ: “Sự nghiệp của chúng ta hiện tại vừa mới khởi sắc, không thể đắc tội người ta, đi xem một bộ phim thôi mà, nhiều nhất chỉ 3 giờ.”

“Nếu không giấc mộng trở thành ảnh hậu của em vừa mới bắt đầu liền…..”

“Được.”

Tần Mang hết kiên nhẫn, thuận tay đưa thư mới đặt vào tay Mạnh Thính, đi lướt qua anh ta ra ngoài: “Đi thì đi, nhưng không nhận.”

“Yên tâm.”

“Anh đã bao giờ mạnh mẽ ép buộc em đâu.”