Chương 9.2: Vết bớt

Nửa tháng sau phải vào đoàn rồi.

Còn một số kỹ năng cô vẫn chưa luyện tập thành thạo, ví dụ như hút thuốc một cách vừa tao nhã vừa quyến rũ.

Trên tầng cao nhất của trang viên có một sân thượng có thể ngắm cảnh rộng lớn, chất liệu đặc biệt của mái vòm là thành quả nghiên cứu của tập đoàn Hạ thị, có thể bật lên sẽ biến ra bầu trời đầy sao, lúc này cũng đang được mở.

Không khí đêm nay rất trong lành, bầu trời như được khảm những viên đá quý sáng lộng lẫy, như bạn có thể nhìn thấy những vì sao rõ ràng như đang ở rất gần.

Tần Mang lơ đãng nghĩ, đã lâu cô không có thêm bạn mới vào phòng sưu tầm đá quý của mình.

Ngày mai chắc phải nhờ người tìm xem nơi nào sắp tới có buổi đấu giá đá quý mới được.

Mười phút sau.

Cô ngồi trên một chiếc ghế lớn màu đen, mặc trên người chiếc váy đỏ như lửa cháy, làn váy rất ngắn. Đang bắt chước tư thế của nữ chính thường thích, hai chân bắt chéo, đôi chân thon dài trắng như tuyết nhẹ nhàng đung đưa, lộ ra một mảng lớn da thịt mỏng manh lại mịn màng.

Phía bên này.

Trong phòng khách, Hạ Linh Tễ lại về muộn, nhìn vẻ mặt do dự muốn nói lại thôi của quản gia.

Thanh âm nhàn nhạt: “Chuyện gì?”

Quản gia cẩn thận nói: “Phu nhân lúc này còn chưa nghỉ ngơi, đang ở tầng thượng trên kia hóng gió.”

“Hóng gió?”

Hạ Linh Tễ liếc nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay.

Đã một giờ đêm rồi, cô còn đi hóng gió làm cái gì.

Người đàn ông vốn định đi thẳng lên phòng ngủ chính trên tầng hai, liền cởi vài cái cúc trên áo sơ mi, quay người đi lên tầng thượng.

Không đi thang máy trong nhà.

Mà trực tiếp đi bộ lên…..

Đẩy cánh cửa nặng nề ra, lọt vào tầm mắt là khung cảnh—–

Dưới bầu trời sao, những ngón tay thon dài trắng nõn của cô gái đang kẹp một điếu thuốc dành cho phụ nữ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào ánh lửa đỏ cam một lúc lâu, sau đó mới hạ quyết tâm đưa lên trên môi.

Giữa hàm răng phun ra một làn khói mỏng, đôi môi đầy đặn lộng lẫy, trong bóng đêm, làn khói bay lượn, giống như yêu tinh xuống phàm trần.

Dễ dàng có thể câu lấy trái tim của người khác.

Vừa mới hút một hơi.

Đột nhiên một bàn tay đẹp như ngọc vươn tới, những ngón tay thon dài tựa như nhẹ nhàng cầm lấy điếu thuốc, nhưng lại dễ như trở bàn tay rút nó ra khỏi môi cô.

“Khụ khụ khụ….”

Động tác đột ngột, khiến Tần Mang sợ tới mức còn chưa kịp hít vào xong, liền bị sặc ho ra ngoài.

“Anh mọe nó…..muốn em sặc chết à?”

Thanh âm Tần Mang khàn khàn.

Giận dữ trừng mắt nhìn đầu sỏ gây tội.

Đồ chó này vẫn luôn không muốn làm người mà!

Người đàn ông thản nhiên nghịch điếu thuốc nhỏ bé trên đầu ngón tay, bên trên vẫn còn lưu lại cảm xúc ẩm ướt của môi cô, anh đột nhiên cười ẩn ý: “Lén lén lút lút trốn ở đây hút thuốc à?”

Anh vốn đã có dáng người cao lớn, lúc này còn đứng ngược sáng, từ trên cao nhìn xuống làm Tần Mang đang ngồi trên ghế cũng có loại cảm giác áp bức khó tả, không cam lòng yếu thế mà hất cằm lên: “Ai lén lén lút lút?”

“Em quang minh chính đại hút.”

“Trả lại cho em!”

Hạ Linh Tễ trực tiếp vò nát điếu thuốc, một tay bế người phụ nữ không thành thật này trở về phòng ngủ, bình tĩnh nói: “Trước khi ngủ mà hút thuốc, sẽ dễ mắc bệnh nan y.”

Tần Mang: “????”

Coi cô thành đứa trẻ ba tuổi à.

Nếu chỉ hút một điếu thuốc có thể mắc bệnh nan y, thì trên thế giới này chắc nửa dân số đều mắc phải rồi.

Tuy nhiên, sự chênh lệch sức mạnh giữa nam và nữ quá lớn, cô căn bản không thể phản kháng lại được, chỉ có thể sống không còn gì luyến tiếc mà để Hạ Linh Tễ đưa cô về phòng ngủ.

Thấy anh ném mình vào bồn tắm, còn giơ vòi hoa sen lên.

Tần Mang vòng tay ôm lấy người, có chút tức giận: “Em đã tắm rồi!”

“Lại tắm thêm lần nữa.”

Hạ Linh Tễ như là đang chơi búp bê vậy, thành công rửa sạch mùi thuốc lá trên người cô, lông mày hơi nhíu lại cuối cùng cũng giãn ra.

Tần Mang – người chịu đựng toàn bộ quá trình: “…….”

Ngay khi cô vừa nếm trải được niềm vui được phục vụ khi tắm, lông mi dính đầy hơi nước ngước lên nhìn về phía “kỹ thuật viên tắm” không chuyên nghiệp kia——

Chiếc áo sơ mi lụa trắng mà Hạ Linh Tễ xắn tay áo lên đã bị nước bắn vào làm ướt sũng, gần như trong suốt dính sát vào người anh khi anh quay người cất vòi sen.

Nhìn bóng lưng bán khỏa thân của người đàn ông, đôi mắt vốn đang lơ đãng của Tần Mang đột nhiên cứng lại.

Dưới lớp vải ướt đẫm, thực sự có một hoa văn uốn lượn màu đen!

Cô tưởng mình hoa mắt, liền đưa bàn tay ướt nhẹp lên dụi dụi mắt.

Aizz.

Càng mơ hồ hơn.

Hạ Linh Tễ nhìn những biểu cảm của cô, đôi môi mỏng đột nhiên cong lên một nụ cười nhạt.

“Quay lưng lại đây, em nhìn xem nào!”

Đầu óc Tần Mang cuối cùng cũng chuyển động rồi.

Ảo não chính mình sao lúc trước không có phát hiện ra, trên người Hạ Linh Tễ lại có thể ẩn giấu một bí mật lớn như vậy!

Hạ Linh Tễ cũng không muốn mặc áo sơ mi bị ướt, nên nghe lời cởϊ áσ ra để bà Hạ có thể nhìn rõ hơn,

Áo lụa mượt mà trượt xuống theo sống lưng, rơi xuống nền gạch men sứ ướt sũng.

Dưới ánh đèn sáng rực, mọi thứ đều không có chỗ nào che giấu được.

Tần Mang hô hấp nhẹ lại.

Một cây hoa bỉ ngạn* thần bí, bông hoa quấn quanh lấy người, trải dọc theo vai người đàn ông đi xuống với kết cấu rõ ràng, chiếm nửa diện tích vùng lưng. Từ màu mực nhạt đến đậm, phảng phất như bông hoa lười biếng nở rộ dẫn đường dưới vực thẳm, lại giống như dấu vết được bàn tay Thượng đế tinh tế cẩn thận vẽ ra, sinh ra đã có, được trời thiên vị.

*Tên gọi khác của hoa mạn châu sa.

Giống như hình xăm, nhưng lại bí ẩn hơn nhiều so với hình xăm.

Những giọt nước trượt xuống cánh hoa uốn lượn.

Tần Mang cũng tưởng là hình xăm, liền duỗi đầu ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng chạm vào dấu ấn kia, đột nhiên khóe miệng nhếch lên, cười như không cười: “Cái này là cái gì? Dấu hiệu của tuổi trẻ phản nghịch nổi loạn?”

Giọng nói lạnh lùng của Hạ Linh Tễ trong tiếng nước vang lên khàn khàn đầy từ tính: “Từ nhỏ đã có rồi.”

“Hửm?”

“Vết bớt sao?”

“Cho là vậy đi.”

Tần Mang chua chát, cảm thấy người đàn ông này thật sự quá được ông trời sủng ái, ngay cả vết bớt cũng sinh ra cũng đẹp như vậy, tựa như được tỉ mỉ vẽ lên. Nhưng lại nhịn không được duỗi ra đôi bàn chân nhỏ nhắn háo hức muốn chạm vào hoa văn phức tạp và bí ẩn.

Hạ Linh Tễ nhanh chóng tắm rửa, dường như không muốn tiếp tục chủ đề này.

Vừa cảm giác được Tần Mang đυ.ng chạm, đối thoại liền thay đổi: “Làm?”

Nhưng mà….sáng mai anh phải đi công tác rồi.

Thời gian không đủ.

Chỉ là nếu bà Hạ có bất cứ nhu cầu gì, với tư cách là một người chồng, Hạ Linh Tễ vẫn sẽ cố gắng hết sức để thỏa mãn cô trong phạm vi có thể.

Bao gồm cả việc giường chiếu.

Tần Mang căn bản không có nghĩ điều này.

Nhưng bây giờ cô không thể ngủ được, lúc này còn bị bông hoa thần bí của anh câu dẫn quyến rũ mời gọi.

Đem Hạ Linh Tễ trở thành công cụ ru ngủ, làm mệt mỏi liền có thể ngủ luôn.

Cũng có vẻ ổn đấy nhỉ.

……

Hạ Linh Tễ vốn tốc chiến tốc thắng, nên bế cô nhanh chóng trở về phòng ngủ.

Vào vấn đề chính đến phút thứ 5.

Trên giường lớn.

Ngón chân như châu ngọc của người phụ nữ cong lên giật giật.

Giọng nói tràn ra âm thanh rêи ɾỉ mềm mại thỏa mãn.

Hạ Linh Tễ nhẹ nhàng thở ra, quai hàm dưới căng chặt, đôi mắt màu xanh xám dưới ánh đèn tường màu vàng mờ nhạt có thêm vài phần lãnh đạm, không ham muốn.

Giây tiếp theo, anh liền bình tĩnh đứng dậy.

Tần Mang sau khi ổn định lại, theo thói quen định ôm anh, thuận tiện nhìn bông hoa bỉ ngạn thần bí kia, lúc này đột nhiên sửng sốt.

Do dự mở miệng: “Anh….”

“Thế này liền xong việc rồi?”

Hạ Linh Tễ nghe thấy lời nói của cô, thế mà lại không tức giận, ngược lại đầy ẩn ý mà nói: “Là em xong việc mới đúng.”

Tần Mang ngẫm vài giây, không thể tin được mở to hai mắt trừng anh: “Anh đang ám chỉ em nhanh!!”

Hạ Linh Tễ rút chiếc chăn bị Tần Mang đè ở dưới lên, thong thả ung dung đắp lại cho cô, thanh âm lạnh lùng nói: “Cô Tần, còn có khả năng—”

“Hửm?”

“Là do kỹ thuật của anh tốt.”