Chương 9.1: Vết bớt

Tài khoản weibo official của đoàn phim [Kinh Hoa Cựu Mộng] đã chính thức công bố vai nữ chính vào cùng ngày hôm đó.

Bức ảnh công bố được chụp trong buổi thử vai.

Người phụ nữ có đôi lông mày tuyệt đẹp vừa lạnh lùng vừa thần bí, mặc một bộ sườn xám thêu màu đen đơn giản nhưng lại có một vẻ đẹp không thể chê vào đâu được, chỉ cần nhìn vào mắt cô cũng có thể hiểu ra một câu chuyện xưa hoàn chỉnh.

Khác với hot search lần trước, chỉ bình luận về vẻ đẹp của cô trong bộ sườn xám, lần này có nhiều lời khen ngợi chân thành hơn về kỹ thuật diễn cũng như kỳ vọng vào vai diễn này của cô.

“Quả nhiên, người có thể đánh bại Tần Mang chỉ có thể là Tần Mang.”

“Ánh mắt Tần Mang thật là quá có linh khí, nhìn một cái lập tức bị thu hút vào ngay.”

“Nữ diễn viên vừa xinh đẹp vừa chăm chỉ, ai mà không thích chứ.”

“….”

Trong thẩm mỹ viện, Tần Mang sau khi thử vai với Chu đạo xong, khó khăn lắm mới có dịp được thả lỏng, liền hẹn Ổ Vũ Tây cùng nhau đi làm đẹp.

Vừa mới kết thúc, cô đã mặc một bộ váy ngủ nửa kín nửa hở bằng lụa, ngồi uể oải trong phòng nghỉ ngơi.

Lắng nghe cao nhân hóng drama Ổ Vũ Tây đang nheo mắt cười, đọc bên tai cô những bình luận của cư dân mạng.

Đột nhiên vẻ mặt của cô ấy chợt thay đổi.

“Thằng ngu này tới từ đâu vậy, dám nói cậu không phải dựa vào thực lực mà dựa vào có người chống lưng để tiến vào đoàn phim.”

Nghe thấy lời của Ổ Vũ Tây, Tần Mang lười biếng nhướng mi, đôi mắt đen không thấy đáy có chút ánh sáng lóe lên, chậm rãi mở điện thoại ra: “Thật sao?”

Người chống lưng?

Người nào?

Cái vị “đi ngang qua” kia?

“Cái bình luận này sắp lên top comment hot trên bài Weibo của cậu rồi, cậu có muốn xóa đi không?”

“Xóa làm gì?”

Tần Mang cười lạnh một tiếng, trực tiếp trả lời: [Nói kỹ hơn một tý nào, tôi dựa vào vị nào để chống lưng?]

Câu trả lời vừa được gửi đi.

Tần Mang đếm đến ba.

“Một”

“Hai”

“Ba—-”

Điện thoại đột nhiên kêu lên.

Mạnh Thính than thở: “Tổ tông à, đội ngũ marketing của chúng ta sắp bị em chơi phế rồi!”

Tần Mang vẫn nhẹ nhàng nói vài câu: “Vốn dĩ đã phế rồi, nếu không thì làm sao lại bị Thẩm Uyển Âm vượt mặt suốt hai năm liền.”

Nhìn Tần Mang dập điện thoại, Ổ Vũ Tây nín thở: “Sao năm đó cậu lại ký hợp đồng với một công ty sa sút như vậy, tài nguyên thì không có, đoàn đội marketing thì cũng bình thường.”

Tần Mang gần như đã quên mất tại sao lúc đầu mình lại ký hợp đồng với công ty này.

Có lẽ là từ khi ký hợp đồng, Mạnh Thính đã hứa sẽ cho cô sự tự do lớn nhất, không ép cô làm điều cô không thích, hai năm qua anh ta đúng là đã làm được.

Ổ Vũ Tây cái hiểu cái không, chuyển chủ đề: “Đúng rồi, Hạ tổng không phải muốn tiến quân vào ngành sản xuất phim điện ảnh sao? Hay nhờ anh ấy sắp xếp một đội ngũ marketing hàng đầu cho cậu đi. ”

“Anh ấy?”

Nghĩ đến phong cách làm việc thường ngày của Hạ Linh Tễ, Tần Mang không khỏi “chậc” một tiếng: “Hạ tổng chưa bao giờ làm từ thiện.”

Ổ Vũ Tây liếc nhìn những dấu hôn không thể che giấu dưới áo ngủ của Tần Mang, đôi mắt đào hoa cong thành hình lưỡi liềm, ôm cằm giả vờ vô tội, đưa tay chọc chọc xương quai xanh của cô đầy ẩn ý: “Tình cảm của hai người không phải là vẫn tốt đó sao?”

Tần Mang nhấp một ngụm rượu vang đỏ do nhân viên đưa đến, suy nghĩ một chút, đôi môi ẩm ướt cong lên nụ cười như có như không: “Bạn….tình…hợp pháp chăng?”

“…..”

Tần Mang không ngừng bình luận: “Eo của Hạ tổng không tồi đâu.”

“Thỉnh thoảng tiêu khiển một chút cũng tốt.”

Ổ Vũ Tây: Không hổ là cậu.

Dám coi Hạ tổng làm đồ chơi để tiêu khiển.

*

Vị “đồ chơi tiêu khiển” nào đó gần đây đi sớm về muộn, còn bận rộn hơn cả nữ diễn viên sắp vào đoàn như Tần Mang.

Cùng sống dưới một mái nhà.

Mà đến hai ba ngày cũng không gặp được nhau.

Nhưng Tần Mang cũng không rảnh rỗi.

Là nữ chính chính thức của bộ phim điện ảnh IP lớn cấp S+, những lời mời nhiều như tuyết rơi đưa đến tay Mạnh Thính.

Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, Mạnh Thính cuối cùng cũng đã chọn ra lễ khai mạc một liên hoan phim lớn, đây là lần đầu tiên Tần Mang xuất hiện trước công chúng sau khi công bố chính thức.

Anh ta nhiều lần nhấn mạnh: “Nhất định phải đẹp điên đảo chúng sinh!!”

Lóe mù mắt chó của đám anti-fan ấy!

Rửa sạch mối nhục xưa.

Mặc trên người một chiếc váy đuôi cá màu trắng bạc, tôn lên dáng người mảnh khảnh và duyên dáng, nhìn có vẻ khiêm tốn nhưng thực ra toàn là sự kết hợp của những tua rua tinh tế và sang trọng. Mỗi khi bước đi, chiếc váy tự nhiên phập phồng những gợn sóng rực rỡ lung linh, phong thái yểu điệu, khác với cô gái mặc sườn xám bước ra từ phim điện ảnh thời xưa, lúc này giống như nàng tiên đi xuống từ thần đàn, làm cho mọi người nhìn thấy được khả năng vô hạn ở Tần Mang.

Có thể nói kỹ thuật diễn của cô không tốt, nhưng không có ai có thể chê được tác phong làm việc của cô. Phong thái quen thuộc đã cướp đi sự chú ý của giới truyền thông trên thảm đỏ.

Không thể nghi ngờ gì nữa, vẻ đẹp và phong thái đã khiến khán giả choáng ngợp.

Đối mặt với nhiều ánh mắt như vậy, Tần Mang thẳng thắn ung dung ngồi xuống hàng ghế thứ ba, cô không có tác phẩm nào lọt vào danh sách đề cử, nên đây là vị trí mà Mạnh Thính đã cố gắng hết sức giành được.

Theo lời của Mạnh Thính, chính là có thể hướng mắt lên nhìn sân khấu lớn.

Để lần sau này được đề cử giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất thì đã có kinh nghiệm rồi.

Tần Mang coi đó là hiển nhiên.

Suy cho cùng, cô sẽ là nữ diễn viên đoạt giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất trong tương lai.

So với những nữ minh tinh khác đang ngồi thẳng lưng, nghiêm túc bên cạnh, sợ khi tư thế ngồi không đẹp sẽ bị máy ảnh chụp được ảnh xấu, Tần Mang vốn không mang gánh nặng tâm lý này nên cũng tự nhiên thoải mái hơn nhiều.

Nhưng phong thái đã khắc sâu vào trong xương cốt thì cũng không thể thay đổi được, chỉ có tùy ý hơn chút.

Thưởng thức màn vũ đạo của nhóm thần tượng nào đó trên sân khấu một cách vô cùng thích thú.

Mỗi người đều có vòng eo thon săn chắc, đôi chân dài thẳng tắp, nước chảy mây trôi, sức sống của tuổi trẻ bắn ra bốn phía.

Sao cô lúc đó có thể nhìn Hạ Linh Tễ mà nhận nhầm thành người khác cơ chứ.

Rõ ràng không phải cùng một đẳng cấp.

Chẳng trách tại sao anh lại có thể chỉ dựa vào một đoạn video phỏng vấn mà khiến vô số cư dân mạng lưu luyến, đắm chìm đến giờ, vẫn nhớ mãi không quên.

Ánh mắt Tần Mang có chút mờ mịt.

Gần kết thúc.

Đột nhiên cảm thấy có ai đó ngồi xuống ghế bên cạnh mình, cảm giác tồn tại cực kỳ mạnh mẽ.

Cô bình tĩnh nhìn sang, lọt vào tầm mắt là một thanh niên đang mặc vest, đi giày da, mái tóc đen được vuốt tùy hứng, rất dễ nhận biết.

Trong mắt Tần Mang hiện lên một tia kinh ngạc: “Lâʍ đa͙σ?”

Lâm Trần Huyên sinh ra đã có một vẻ ngoài lịch lãm, không hề làm người khác cảm thấy vì anh ta để mái tóc dài mà trở nên nữ tính.

Sau khi nhận được kịch bản [Hồn Đêm] lần đó, Mạnh Thính đã đặc biệt phổ cập khoa học về cuộc đời của anh ta với Tần Mang, khó có thể tưởng tượng được rằng anh ta trông trẻ như vậy.

Lâm Trần Huyên nhìn kỹ khuôn mặt của Tần Mang.

Đây là một khuôn mặt—-có câu chuyện xưa.

Như là được thiết kế riêng cho nhân vật của anh ta vậy.

“Kịch bản lần trước tôi đưa cho cô, cô đã suy nghĩ kỹ chưa?”

“Nếu như có trùng lịch quay với [Kinh Hoa Cựu Mộng], tôi có thể vì cô mà lùi thời điểm quay, nhân vật đó có tính thử thách rất cao.”

Anh ta không thích lòng vòng mà đi thẳng luôn vào vấn đề chính.

Tần Mang nghĩ tới nội dung của kịch bản.

Uyển chuyển nói: “So với tiêu chuẩn, tôi có thể là không có kinh nghiệm mấy đâu.”

Đã dần dần có người chú ý tới bọn họ.

Nhìn ra được Tần Mang đang khó xử, hiếm khi EQ online nên Lâm Trần Huyên nhanh chóng đưa điện thoại của mình cho cô: “Ở đây không tiện nói, chúng ta liên lạc lại sau nhé.”

…..

Thật ra Tần Mang cũng không coi trọng thông tin liên lạc mình để lại cho Lâm Trần Huyên, dù sao cũng là đạo diễn lớn hàng hàng đầu, làm sao có thể thiếu nữ diễn viên được.

Cô chỉ cảm thấy đối phương đang khách khí lịch sự thôi.

Sau khi về nhà thì đã gần sáng rồi.

Có lẽ càng mệt thì càng không ngủ được.

Tần Mang nằm trên giường, trằn trọc mãi không ngủ được, đột nhiên ngồi bật dậy, muốn đi ra ngoài thư giãn một chút, tìm lại cảm giác buồn ngủ.

Khi đi ngang qua bàn trà, ánh mắt vô tình rơi vào hai tập kịch bản cô đặt trên bàn, mũi chân đang đặt trên sàn hơi khựng lại.

Sau vài giây.

Cô cúi người cầm cuốn [Hồn Đêm] bị đè ở dưới lên, nhét vào ngăn kéo.

Cầm lên một cuốn khác.