Nhiễm Tự nghe được giọng hắn bỗng ngẫng đầu lên, ánh mắt thập phần trống trãi, có chút lúng ta lúng túng nói: “A Cẩn?”
“Là ta……” Nhìn thấy Nhiễm Tự biến thành dáng vẻ này, lòng hắn đau nhói vô cùng khó chịu.
“A Cẩn……Tại sao bây giờ chàng mới đến?”
“Là, là ta không tốt, ta đã đến chậm……” Hắn vươn tay lau đi nước mắt trên khuôn mặt nàng, giọng điệu ôn nhu: “Chúng ta rời khỏi nơi này trước được không? Cùng nhau ra ngoài.”
Nhiễm Tự nghe xong, đôi mắt vốn không có tiêu cự bỗng nhiên lay động, nàng dùng sức giật tay ra, kháng cự lui về phía sau: “Không! Ta không đi đâu hết! Ngũ nhi vẫn còn ở đây……Ta sẽ không đi theo chàng……” Nàng vừa nói đồng thời chân không ngừng lùi về phía sau, tựa hồ muốn cách xa hắn.
“A Tứ, Ngũ nhi nàng ấy đã sớm đi rồi, nàng……”
“Chàng gạt ta!” Cảm xúc Nhiễm Tự đột nhiên bị kích động, giống như tẩu hỏa nhập ma điên cuồng tìm kiếm Ngũ nhi trong phòng: “A Cẩn, tại sao ngay cả chàng cũng gạt ta? Chàng lại lừa ta……Các người đều gạt ta……”
Quý Khuynh Mặc nhìn cảm xúc đang dần mất đi khống chế của Nhiễm Tự, hắn nói cái gì nàng cũng không hề nghe thấy, chỉ tự mình lẩm bẩm, tựa như đang đắm chìm ở một thế giới khác.
Nhiễm Khanh Thiển đã từng nói cho hắn, trận hỏa hoạn kia giống như là tâm ma của nàng, tuy Nhiễm Tự cố tình đè nén sâu trong lòng nhưng không có nghĩa nó không tồn tại, càng kìm nén trong lòng càng lâu thì đối với nàng sẽ càng bất lợi, chỉ đợi đến một lúc nào đó bùng lên lần nữa. Mà hiện tại trận hỏa hoạn này, chính là một vết dao đâm vào lòng nàng khiến nàng nếm trải thống khổ khiến vết thương lần nữa trồi lên.
A Tứ, thật xin lỗi, cuối cùng ta vẫn đến trễ.
Trong gian phòng, lửa cháy ngày một lớn, nội tâm Quý Khynh Mặc cũng dần trở nên ác liệt hơn. Hắn nhanh chóng đánh ngất Nhiễm Tự còn đang si ngốc, bế nàng lên, bảo hộ nàng cẩn thận rồi nhanh chóng chạy ra ngoài, rời khỏi nơi này.
Quý Khuynh Mặc ôm Nhiễm Tự đi ra khỏi phòng đã thấy hai người Mạc Kỳ cùng Thu Ức chờ đợi đón lấy.
“Công chúa!” Thu Ức thấy bộ dáng bất tỉnh nhân sự của Nhiễm Tự thì trong nháy mắt liền nóng ruột.
“Nàng ấy chỉ đang hôn mê, không có gì đáng lo ngại.” Quý Khuynh Mặc nhận ra đây là tỳ nữ bên người Nhiễm Tự, thấy nàng mặt mũi sốt ruột mới giải thích một câu.
“Đa tạ thế tử.” Thu Ức thở phào nhẹ nhõm, “Cảm phiền Thế tử đưa công chúa cho nô tỳ ôm là được rồi.”
Nơi này người đông phức tạp, Thu Ức cảm thấy Quý Khuynh Mặc tuy là ân nhân cứu mạng Nhiễm Tự, nhưng cứ ôm công chúa như vậy hoài cũng không tốt, công chúa còn chưa xuất giá, nếu như bị truyền ra ngoài thì còn lớn chuyện hơn nữa!
Quý Khuynh Mặc không để ý đến Thu Ức, hai tay ôm Nhiễm Tự thật chặt: “Mạc Kỳ, tra thời điểm canh ba.” Ánh mắt hắn là một màu đen sâu thẳm, con ngươi không có chút độ ấm nào, giọng nói dường như kết thành băng.
"Vâng!” Mạc Kỳ cung kính thi lễ rồi trong nháy mắt biến mất khỏi viện tử.
“Tứ nhi!” Tử Xa Hiếu Nhân trông thấy Quý Khuynh Mặc ôm Nhiễm Tự ra ngoài liền vội vàng tiến lên xem xét, nhìn khắp người Nhiễm Tự không có gì đáng lo ngại chỉ đang ngất đi mới an lòng.
Nếu như lần này Nhiễm Tự lại xảy ra chuyện, hắn có mười cái đầu cũng không đủ cho Hề Vương Phủ chém, càng đừng nói đến tên sát tinh Quý Khuynh Mặc đang đứng trước mặt này.
“An Bình tỷ tỷ!” Các hoàng tử và công chúa cũng sôi nổi vây quanh, bộ dáng cực kỳ lo lắng cho nàng.
Mọi người lập tức quay quanh Quý Khuynh Mặc, ngươi một lời ta một câu, bộ dáng vô cùng quan tâm. Quý Khuynh Mặc nhìn thấy cảnh này, nét mặt càng thêm lạnh lùng.
“Tam tỷ tỷ!” Tử Xa Nhu Nhi khóc như lê hoa đái vũ, đẩy mọi người chen vào trong, nhìn Nhiễm Tự bình an vô sự nằm trong ngực Quý Khuynh Mặc, nội tâm vô cùng giận dữ, khuôn mặt lại là dáng vẻ bi thương: “Tam tỷ tỷ! Ngươi mau tỉnh dậy! Ngươi làm sao vậy? Tam tỷ tỷ……” Từng tiếng từng tiếng kêu, đều mang theo tình ý chân thành khiến cho mọi người có mặt ở đây cũng cảm động theo.
Nàng khóc lóc hô còn cảm thấy chưa đủ, duỗi tay muốn nhào về phía Nhiễm Tự.
Qúy Khuynh Mặc lập tức lắc thân mình né tránh, khiến cho Tử Xa Nhu Nhi chạm vào không khí. Ánh mắt sắc bén đảo qua tất cả mọi người một lượt nói: “Cút .”
Tử Xa Nhu Nhi bắt hụt liền cảm thấy vô cùng xấu hổ đứng đó. Ngày thường tuy bộ dáng Quý Khuynh Mặc xa cách nhưng luôn mang dáng vẻ nho nhã lễ độ, chưa bao giờ có thái độ lạnh băng đến mức này. Hiện tại mọi người bị đôi mắt âm lãnh của hắn nhìn cho sợ hãi đều tự giác thối lui, mở ra cho hắn một con đường nhỏ.
Thấy vậy, Quý Khuynh Mặc lập tức ôm Nhiễm tự rời khỏi.