chương 19: ¬¬Chúng ta không thân

“Nghiên mực bị Nhu nhi mua rồi. Món lễ vật này sợ là phải chọn lại lần nữa.” Tử Xa ôn Uyển phát sầu đi ra khỏi cửa hàng bán nghiên mực.

So với Tử Xa Ôn Uyển mặt mày ủ rũ thì trái lại tâm tình Nhiễm Tự đang cực kì vui sướиɠ “Không cần.”

“Cái gì?” Tử Xa Ôn Uyển nghi hoặc, hoài nghi bản thân đã nghe lầm.

“Ta nói không cần. Đến lúc đó ta sẽ tặng cho cữu cữu cái nghiên mực Hàn Giang Độc của Bách Lý Dương thật.”

“Có điều…” Tử Xa Ôn Uyển càng thêm khó hiểu.

Khóe môi Nhiễm Tự hơi cong lên, trong mắt mang theo mấy phần giảo hoạt: “Nghiên mực mà Tử Xa Ôn Uyển vừa muốn mua kia là đồ giả, là đồ giả mà người khác làm ra. Có điều nhìn hình dạng của nó so với hàng thật lại có chín phần tương tự ít nhất cũng đáng hai trăm lượng bạc.” Tử Xa Ôn Uyển nghe nói như vậy nghẹn một chút. Chỉ có hai trăm lượng, nhưng cái mà Tử Xa Nhu Nhi dùng năm ngàn sáu trăm hai lượng bạc để mua, vậy mà là đồ dỏm! Không nới đến việc phải bỏ ra nhiều tiền như vậy để mua nó, nếu như nàng đưa đồ dỏm này cho phụ hoàng, nhẹ thì không chiếm được chỗ tốt, nhưng nếu vì nó mà bị trách cứ một phen thì quả thật tiêu tùng.

“Sao ngươi biết là đồ dỏm? Ta thấy nghiên mực kia do chính tay Bách Lý Dương làm ra.”

“Tẩu tẩu, nghiên mực kia ngay cả con cá cũng khắc vẽ giống như thật, nhưng trước nay Bách Lý Dương điêu khắc đều chú trọng miêu tả người cùng khắc họa, việc vẽ những bộ phận khác sẽ không khắc họa tỉ mỉ như vậy.” Nhiễm Tự giải thích “Hơn nữa, món hàng thật kia sáng sớm mấy ngày trước đây ta đã tìm thấy được, hiện giờ ta cất nó ở trong kia kìa”

Nghĩ đến Tử Xa Nhu Nhi xài một số tiền lớn như vậy, ước chừng chính nàng cũng không đủ khả năng bỏ ra nhiều như thế, thiếu điều đi tìm Lưu quý phi, nếu như là hàng thật thì tốt, vậy mà lại là đồ dỏm! Tử Xa Nhu Nhi không đành lòng, thở dài nói: “Rốt cuộc nàng và ta cũng là tỷ muội cùng cha khác mẹ, tứ nhi ngươi…”

“Tẩu tẩu, từ trước đến nay ngươi đều biết, ta là một người rất hẹp hòi. Lần trước trong yến tiệc nàng đã lừa ta một vố tất nhiên lần này ta muốn trả hết lại cho nàng rồi” Nhiễm Tự nàng cũng không phải là người bị người khác đánh rớt răng thì nuốt ngược ngụm máu vào trong, nàng thù rất dai. “Huống chi vì chúng ta trợ cấp cho bọn họ chút tiền cũng tốt, hiện tại đã mua được giấy mực rồi coi như xong. Có điều, chưởng quầy kia không thể giữ lại được. Vẫn nên sớm sa thải. Sao có thể bán hàng giả để lừa khách hàng như vậy được.” Nhiễm Tự vừa nói vừa đi vào cửa hàng, mấy ngày trước nàng đặt làm trang sức ở chỗ này.

Nghe lời này, Tử Xa Ôn Uyển lại không biết nói ra làm sao, lão bản đứng phía sau hàng nghiên mực này vậy mà lại là Nhiễm Tự, Tử Xa Nhu Nhi bị lừa mất một khoản tiền, hiện giờ đều nhét vào hầu bao nàng. Tử Xa Ôn Uyển đỡ trán, đắc tội phụ hoàng cũng vạn đừng đắc tội tiểu nãi nãi này, ngươi không đoán được lúc nào nàng sẽ đâm ngươi một đao lúc ấy không biết ngươi còn muốn cảm động rơi nước mắt hay không.

“Chưởng quầy, món trang sức mà mấy ngày trước ta nhờ ngài làm đã làm xong chưa?”

“Đã làm xong, đang chuẩn bị mang vào trong phủ cho ngài.” Vừa nói lão chưởng quầy lấy cái hộp từ trong quầy giao cho Nhiễm Tự, “Theo như ngài phân phó làm, ngài xem có vừa ý hay không.”

Nhiễm Tự nhận lấy cái hộp kia mở ra nhìn thoáng qua, gật đầu: “Ta rất tin tưởng tay nghề Diêu sư phó.”

Hôm nay Diêu sư phó mới vừa làm được đồ mới hay là ngài nhìn thử một chút?”

Cửa hàng trang sức bởi vì thủ công tinh tế, kiểu dáng mới mẻ độc đáo nên rất được các phu nhân, tiểu thư trong kinh đô yêu thích. Mà trong cửa hàng người có tay nghề tốt nhất lại là Diêu sư phó, nhưng ngoại trừ mỗi một quý hắn sẽ chế tạo một bộ phù hợp theo mùa, hợp với tình hình đồ trang sức ở cửa hàng để bán ra ngoài, thì sẽ không chế tạo các trang sức còn lại. Lần này Nhiễm Tự chế tạo cây trâm vẫn phải tự mình tới cửa cầu hồi lâu hắn mới đáp ứng.

. Diêu sư phó tuy làm ra được rất ít đồ nhưng không thiếu khách hàng, từ việc tuyển chọn nguyên liệu đến việc chế tạo không một cái nào không được làm tinh xảo, các tiểu thư phu nhân đều coi việc có thể có được một bộ trang sức số lượng giới hạn mà Diêu sư phó chế tạo ra mà tự hào. Mỗi mùa số trang sức bán ra cũng không cố định càng không chấp nhận hẹn trước, làm tốt liền bán ra, cho nên nếu muốn người này chế tạo trang sức cho bản thân thì ngoại trừ việc tiền tài thì còn cần chút vận khí.

“Làm phiền chưởng quầy.” Nhiễm Tự nhàn nhạt cười cười, ôn nhã lễ phép.