Chương 28:

“Ông chủ, ta muốn mua nghiên mực này.” Tử Xa Ôn Uyển vừa dứt lời, không đợi Nhiễm Tứ mở miệng. Từ ngoài cửa, một giọng nữ trong trẻo truyền tới muốn giành mua nghiên mực.

Tử Xa Ôn Uyển và Nhiễm Tứ quay đầu nhìn lại, hóa ra là Tử Xa Nhu Nhi còn có Lưu Kiều đang đứng kế bên.

Nhiễm Tứ hơi bất ngờ khi thấy hai người đi chung, vốn có lời bàn tán về việc Qúy Nghiêng Mặc muốn lấy Tử Xa Nhu Nhi về lầm thϊếp, hai người này đều không phải là đèn cạn dầu. Hôm nay lại như chị em thân thiết cùng đi dạo phố? Chân mày Nhiễm Tứ khẽ nhếch, cười khẩy: “Chân của Lưu Vương phi hình như đã lành?”

Lưu Kiều cảm thấy kì quái khi nghe Nhiễm Tứ nhẹ nhàng thăm hỏi. Nếu Nhiễm Tứ là nữ nhân năm đó Qúy Nghiêng Mặc hao hết tâm tư che giấu, thì sao khi thấy Lưu Kiều lại bình tĩnh đến vậy? Đừng nói Nhiễm Tứ có biết chuyện hay không, cho dù nàng ấy không biết, thì giờ đây biết được Lưu Kiều mới là người trong lòng Qúy Nghiêng Mặc thì ít nhiều vẫn sẽ hận Lưu Kiều, bây giờ như vậy quả thực khiến người khác nhìn không thấu.

Năm đó Qúy Nghiêng Mặc bảo vệ nữ nhân kia rất tốt, không nói đến dung mạo ra sao chỉ riêng họ tên cũng rất ít người biết được, Lưu Kiều cũng chỉ là trùng hợp nhìn thoáng qua, nữ nhân mền mại, yêu kiều chỉ một cái liếc mắt cũng khiến người ta khó quên. Chẳng lẽ Nhiễm Tứ không phải là nữ nhân ấy? Nhưng hai người này thật sự giống nhau.

“Ta đã khỏe, tiểu thư không cần phí tâm.” Lưu Kiều rất chán ghét Nhiễm Tứ nhưng không thể không thừa nhận y thuật của Nhiễm Tứ rất giỏi. Dùng thuốc ba ngày Lưu Kiều đã có thể xuống đất đi lại, bảy ngày sau vết sẹo cũng biến mất. Làn da cũng đã trở lại trạng thái dáng vẻ ban đầu, đi đứng cũng không gặp trở ngại.

Nhiễm Tứ khẽ mỉm cười: “Sẽ tốt hơn khi Lưu Vương phi uống thuốc theo lời dặn của thái y.”

Không hiểu sao nụ cười của Nhiễm Tứ khiến Lưu Kiều cảm thấy sợ hãi, khó chịu, sau đó Lưu Kiều ngậm miệng không đáp lại. Nhiễm Tứ cũng không giận chỉ mỉm cười cho qua, như thể Nhiễm Tứ không bận tâm

“Nhu Nhi muội muội đến không đúng lúc, nghiên mực này là ta nhìn thấy trước.” Nhiễm Tứ nhìn Tử Xa Nhu Nhi.

“Lời của tỷ nói không có lý, nghiên mực này ta và ông chủ đã bàn bạc từ trước.” Dáng vẻ Tử Xa Nhu Nhi nhất định phải có.

Nhiễm Tứ muốn mua nghiên mực Bách Lý Dương để lấy lòng phụ hoàng, vậy thì nàng không thể để nàng ta được toại nguyện! Nếu như nàng đem nghiên mực dâng cho phụ hoàng nhất định sẽ khiến người vui mừng, lúc đó người sẽ càng sủng ái nàng hơn. Thế nên nghiên mực này tuyệt đối không thể cho nàng ta!

“Ông chủ nghiên mực này bao nhiêu ngân lượng?” Nhiễm Tứ không đếm xỉa tới Tử Xa Nhu Nhi, trức tiếp hỏi ông chủ giá cả.

“Năm trăm lượng.” Ông chủ cười nịnh nọt.

“Vậy ta trả một ngàn lượng!” Tử Xa Nhu Nhi nhìn Nhiễm Tứ ra giá.

“Hai ngàn lượng.”Khóe miệng Nhiễm Tứ mỉm cười, nhẹ giọng nói.

“Hai ngàn năm trăm lượng!” Tử Xa Nhu Nhi cắn răng nghiến lợi, không chịu yếu kém.

“Ba ngàn năm trăm lượng.” Nhiễm Tự vẫn điềm tĩnh như cũ.

“Bốn ngàn năm trăm lượng!” Tử Xa Nhu Nhi nghiến răng dậm chân, hung hăng nói.

“Năm ngàn năm trăm lượng.” Nhiễm Tứ vừa nói ra con số này không chỉ khiến ông chủ mà còn mấy người Tử Xa Ôn Uyển đồng loạt hít khí lạnh.

“Hả! Năm ngàn năm trăm lượng! Tiểu thư, người còn muốn nghiên mực này nữa không? Nếu người không muốn, ta sẽ bán nghiên mực cho vị tiểu thư kia.” Ông chủ mặt mày vui mừng hỏi Tử Xa Nhu Nhi. Hôm nay ông phát tài rồi!

Tử Xa Nhu Nhi cắn môi, vẻ mặt không cam tâm, do dự hồi lâu cuối cùng cũng lên tiếng:”Năm ngàn sáu trăm lượng” Nghiên mực này ta nhất định phải có.

“Tiểu thư kia, người... “ Ông chủ mặt đầy mong đợi.

Ngoài dự đoán của mọi người, Nhiễm Tứ nhẹ nhàng cười, khẽ lắc đầu:”Quân tử không giành cái người khác thích, nếu muội muội đã thích ta đành nhường cho muội muội.”

Tử Xa Nhu Nhi nghe vậy hơi sửng sốt, không ngờ Nhiễm Tứ sẽ nhường nghiên mực cho nàng.

Nhiễm Tứ không giống nàng phải dựa vào phân lệ hàng tháng trong cung để nuôi bản thân. Nhiễm Tứ là một thương nhân, có nhiều ngân lượng hơn nàng. Nếu cùng Nhiễm Tứ tiếp tục giành, sợ là bản thân cũng không giành lại nàng ta. Bất quá trời phù hộ, nàng mua được nghiên mực, Tử Xa Nhu Nhi nhất định phải khiến phụ hoàng vui vẻ khiến cho Nhiễm Tứ không ngóc đầu lên được.

Tử Xa Nhu Nhi cầm nghiên mực cùng Lưu Kiều rời đi, không nhìn thấy phía sau ánh mắt Nhiễm Tứ nhìn theo sáng lên tia ngạo nghễ.