mọi người nhớ đọc lại chương 10 và chương 11 nha
Một nữ tử mặc y phục xanh biển từ từ bước đến giữa đại điện, phất tay áo, theo khúc nhạc chậm rãi nổi lên, thân hình nữ tử bắt đầu đong đưa. Xoay tròn, phẩy tay, nhảy múa, mỗi một bước nhảy đều lưu loát không có khoảng dừng nào. Tiếng nhạc dần tới cao trào, bỗng một trăm vũ cơ váy trắng vừa xoay vòng vừa tiến vào điện tạo thành một vòng tròn, tay ngọc hất lên hàng trăm dải băng lụa trắng như tuyết vung lên, bên trong đại điện giống như tràn ngập trong làn sóng trắng. Sau đó, bàn chân của nữ tử khẽ điểm một cái. Nàng nhảy lên không trung, y phục màu xanh biển bay phấp phới, giống như những giọt nước óng ánh nổi lềnh bềnh trên con sóng. Tiếng nhạc dần chuyển nhẹ nhàng, mấy trăm vũ cơ rời khỏi chỉ còn lại một người. Nàng quỳ rạp trên mặt đất, vòng eo mềm mại từ từ nâng lên, nhẹ nhàng tung Thủy Tụ lên tiếng nhạc dừng lại ngay thời khắc đầu nàng chạp đất, thời khắc này thân mình nàng vừa đúng lúc cong người về sau tạo thành hình một cây cầu.
(Thủy Tụ: ống tay áo dài dùng để vung lên vung xuống trong mấy vở hý khúc.)
Trong nháy mắt, đại điện yên tĩnh vang lên tiếng vỗ tay như sấm
Nữ tử đứng dậy hành lễ: " Trần Xảo, Lục công chúa của Trần quốc bái kiến Ngô Hoàng, Ngô Hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."
"Miễn lễ." Tử Xa Hằng Quyền tâm tình thoái mái cười to, "Hóa ra là công chúa của Trần vương! Vừa hay để ngươi và An Bình so tài với nhau xem."
Nhiễm Tự cười ảm đạm: "Cữu cữu yêu thương An Bình. Anh Bình tự nhận bản thân không sánh bằng Lục công chúa chẳng qua là để cữu cữu vui vẻ thôi."
"Nha đầu thúi này!" Tử Xa Hằng Quyền mắng một câu nhưng trên mặt tràn đầy tươi cười, đồng thời chuyển mắt nói, "Điệu múa của Lục công chúa Trấn quốc khiến trẫm rất vui vẻ. Người đâu, thưởng!"
"Thần nữ tạ chủ long ân." Trần Xảo hành lễ tạ ơn, "Hoàng Thượng, lần này thần nữ theo hoàng huynh đến ngoại trừ để chúc mừng năm mới Ngô hoàng, thần nữ còn muốn cùng Võ Nguyên liên hôn."
"Vậy sao?" Tử Xa Hằng Quyền không hỏi Trần Xảo mà nhìn Trần Cẩn.
Trần Cẩn đứng dậy hành lễ: "Hoàng Thượng, quả thật đúng như lời Lục muội muội nói. Phụ vương hy vọng Trần Quốc có thể cùng Võ Nguyên mãi mãi tốt đẹp như Tần Tấn."
Không đợi Tử Xa Hằng Quyền nói Trần Xảo đã nhân cơ hội đoạt lời nói tiếp:" Xin bệ hạ ban hôn cho tiểu Xảo với thái tử điện hạ!"
Trần Xảo vừa nói xong bầu không khí trong điện lập tức trầm xuống.
Những người ở trong điện này đều biết rõ, việc thái tử chậm chạp chưa lập thái tử phi đã khiến hoàng thượng bất mãn, ngài cũng vì thế mà từng tỏ ra không hài lòng đối với thái tử, nhưng thái tử vẫn một mực không có ý định lập phi. Có điều sau khi Nhiễm Tự đang tĩnh dưỡng ở Noãn Thành trở lại kinh đô thái độ của hoàng thượng có chút thay đổi. Tuy rằng ngài vẫn thúc giục thái tử như trước nhưng không chú ý quá nhiều đến việc chọn thái tử phi từ các trung thần. Hiện tại Nhiễm Tự đã đến tuổi thành hôn, Hề vương phủ cũng chậm chạp không thấy động tĩnh, tin đồn về việc hoàng thượng muốn lập Nhiễm Tự làm thái tử phi nhanh chóng truyền khắp trên dưới triều đình, tuy hai bên không tỏ thái độ rõ ràng nhưng dưới tình hình này xem ra cũng là tám chín phần mười.
Trong lòng hoàng thượng đã sớm chọn được người, thân phận của vị Trần Quốc công chúa này cũng không thấp kém gì, nếu thật sự ban hôn cho thái tử lập nàng làm thái tử phi cũng không phải không thể. Mọi người đều biết hoàng thượng cực kỳ yêu thương An Bình công chúa, Trần Quốc vui vẻ chủ động muốn liên hôn nhưng chuyện này lại có liên quan đến giang sơn xã tắc. Tất cả đều rất mong chờ quyết định của Tử Xa Hằng Quyền.
Ngoại trừ thái độ của hoàng thượng, hai nhân vật chính cũng nhận được nhiều sự chú ý. Hai người đều có thân phận cao quý, tuy các các đại thần khách khứa không dám trực tiếp nhìn chằm chằm nhưng có thể trộm liếc họ vài lần. Những người nhìn lén ôm hy vọng mình sẽ thấy một điều có giá trị, đáng tiếc tất cả đều thất vọng mà thu mắt về. Hai vị tiểu chủ thoạt nhìn không bị ảnh hưởng gì hết.
Tử Xa Hiếu Nhân vẫn giữ tư thế phong lưu như trước, mí mắt lười biếng nâng lên một chút rồi lại tiếp tục thưởng thức rượu ngon trên bàn. Nhiễm Tự nhìn thoáng qua Tử Xa Hiếu Nhận nhướn mày, mỉm cười, gắp lên một chiếc bánh hoa mai chậm rãi nếm thử, thái độ không chút tức giận hay đau buồn nhưng Hoàng Linh ở bên cạnh Tử Xa Hiếu Nhân dùng vẻ mặt hết sức chán ghét mà nhìn Trần Xảo đang quỳ dưới đất bộ dạng kia tựa như hận không thể lột da lóc xương nàng ta.
Một lúc lâu sau, trong đại điện chẳng ai dám hé một lời, sợ bản thân chọc giận hoàng thượng. Thân thể Trần Xảo đang run rẩy, nàng bắt đầu hối hận vì vừa nãy bản thân đã quá xúc động, đầu nàng cúi thấp xuống không dám ngẩng lên, sau lưng đã ướt một mảng.