Công Chúa Tuyết [EunYeon/JiJung]

6.25/10 trên tổng số 4 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Người ta nói cô ấy là một người lập dị. Nhưng tôi lại thấy được phần đáng yêu và cả phần yếu đuối trong tâm hồn cô ấy. Với tôi cô ấy là một người đặc biệt.. Đặc biệt trong trái tim của tôi.
Xem Thêm

Chương 4
Jiyeon Ver.

Tôi ra về sau khi Soo Huyn hoàn thành xong bài tập của cậu ấy. Trong lòng tôi luôn có cảm giác khó chịu,nó khiến tôi phiền muộn vô cùng. Tất cả cũng tại con người tên Ham Eunjung kia,nghĩ tới cô ta càng khiến tôi bất an. Tôi làm sao vậy,tại sao lại có cảm giác thật kỳ lạ về cô ta,tại sao lại nhớ rất rõ tên cô ta,tại sao hết lần này qua lần khác đều bị cô ta qua mặt. Tại sao rất tức giận nhưng lại chẳng thể làm gì. Park Jiyeon của mọi khi ở đâu rồi.

Mãi mê chìm đắm trong suy nghĩ của mình tôi về tới khu nhà mình mà không hay. Hiện tại cũng đã bắt đầu tối,thành phố đã lên đèn.Khu nhà tôi ở thuộc một chung cư không lớn nhưng yên bình và sạch sẽ. Gia đình tôi không giàu có nhưng cũng khá giả. Hai mẹ con tôi đã sống ở đây kể từ khi tôi học lớp hai. Đó mà một ký ức tôi luôn muốn chôn chặt sâu trong lòng mình.

Đang miên man với những suy nghĩ rối bời của mình tôi bị một âm thanh kéo về thực tại. Dường như là tiếng khóc của trẻ con. Tôi im lặng để lắng nghe rõ hơn âm thanh ấy phát ra từ đâu và tôi nhìn thấy một đứa trẻ đang ngồi co ro nơi góc tường cách mình vài bước chân.

Tôi bước nhanh lại phía đứa trẻ đó và ngồi xuống bên cạnh. Vốn là một người lãnh mạc nên tôi không biết phải làm sao mở lời với đứa bé. Tôi nhìn ra đây là một cô bé có lẽ khoảng 7 tuổi. Bởi vì gần đây có một trường tiểu học. Cô bé mặc váy trắng xinh xắn,mái tóc dài được cột lại gọn gàng. Trên lưng vẫn đeo chiếc ba lô nhỏ. Toàn thân cô bé khẽ run rẫy vì khóc. Tôi nhìn cô bé lại giống như nhìn ra mình của ngày nào. Tim tôi bỗng đau nhói.

Tôi do dự một chút cuối cùng cũng lên tiếng hỏi cô bé.

- Em gái ngoan. Đừng khóc. Có phải em bị lạc không.

Cô bé nghe tiếng tôi liền ngước nhìn sau đó mếu máo nói.

- Chị hai còn chưa tới đón em.Em rất sợ.

Tôi đau lòng đỡ cô bé dậy sau đó nói.

- Em đừng sợ. Chị sẽ giúp em tìm chị gái.

Cô bé ánh mắt đỏ hoe nhìn tôi nghi ngờ hỏi.

- Chị nói thật chứ.

Tôi gật đầu đáp lại. Cô bé dường như tin tưởng tôi hoàn toàn liền lập tức nín khóc. Tôi cũng thấy nhẹ nhõm hơn. Nếu cô bé cứ khóc nữa tôi sẽ rất lo lắng. Tôi hỏi cô bé.

- Nhà em có gần đây không.

Cô bé lắc đầu nói.

- Chị hai đưa em đi xe buýt lâu thật lâu mới tới đây.

Tôi có chút bối rối lại hỏi.

- Em có nhớ số di dộng của chị gái em không.

Cô bé buồn xo đáp.

- Di động chị hai bán đi hồi chuyển nhà rồi.

Tôi có chút bất lực lại hỏi.

- Vậy em tên gì.

Cô bé nhanh nhảu đáp.

- Em là EunYeon. Ham EunYeon.

Tôi khẽ gật đầu sau đó nói.

Chị sẽ dẫn em tới nơi có thể tìm chị gái em. Em cùng đi với chị nhé.

Cô bé không hề suy nghĩ mà lập tức gật đầu. Tôi dắt cô bé ra đồn cảnh sát gần nhất để nhờ sụ giúp đỡ.

Trên đường đi cô bé luôn nắm tay tôi không buông. Đi được vài bước liền hỏi tôi.

- Chị ơi,chị tên gì.

Tôi đáp.

- Chị tên là Jiyeon,Park Jiyeon.

Cô bé vui vẻ nói.

- Vậy là tên chị với em có chung một chữ "Yeon".

Tôi cười khẽ đáp.

- Ừ đúng rồi. Em thật thông minh.

Cô bé cười tươi với tôi. Trong phút chốc tôi cảm thấy nụ cười này thật quen mắt. Và có một chuyện tôi đã vô tình không biết. Hôm nay tôi đã mỉm cười.

Khi đồn cảnh sát còn cách chúng tôi một đoạn ngắn thì cô bé bỗng dưng buông tay tôi ra rồi chạy nhanh về phía trước. Vừa chạy vừa gọi lớn.

- Chị,chị.

Phía trước là một dáng người cao cao cũng vội vã chạy về phía cô bé. Tôi nghe người đó run run nói.

- EunYeon, tìm được em rồi. Ơn trời,đã tìm được em rồi.

Cô bé sau khi mừng rỡ vì gặp được người thân thì lại bắt đầu ăn vạ chuyện người kia đến muộn. Nó vẫn bám chặt lấy chị gái nhưng lại hờn dỗi nói.

- Chị sao giờ mới tới đón em. Em đã rất sợ hãi.Em ghét chị.

Người kia vội nói.

- Chị xin lỗi EunYeon. Tại chị có việc đột xuất. Từ giờ sẽ không như vậy nữa.

Cô bé có lẽ là một đứa trẻ ngoan nên sau khi nghe chị gái nói vậy cũng không tiếp tục dỗi hờn. Người kia lúc này mới hỏi cô bé.

- Sao em lại chạy ra đây. Chị tìm em khắp trường học. Sao không đứng im đợi chị. Nhỡ bị lạc thì phải làm sao.

Đứa bé đáp.

- Em sợ. Mọi người đều về hết. Trường học cũng tắt đèn. Em sợ nên đi ra đường có đèn sáng. Sau đó gặp một chị gái,chị ấy nói sẽ đưa em đi tìm chị.

Người kia khẽ nhíu mày nhìn về phía tôi. Lúc này tôi thật giống như pho tượng. Từ lúc người kia xuất hiện tôi đã giống như pho tượng. Bởi vì người chị gái mà cô bé kia nói lại chính là kẻ đã khiến tôi phiền muộn ,Ham Eunjung.

Có lẽ cũng bất ngờ không kém tôi nên cậu ta cũng im lặng một lúc sau mới nói.

- Thật trùng hợp,thì ra là cậu. Lớp trưởng,cám ơn cậu đã giúp đỡ em gái tôi.

Tôi nghe vậy chỉ nhàn nhạt đáp.

- Không có gì,cậu không cần cám ơn. Giờ thì tôi về đây.

Tôi quay bước về hướng nhà mình thì lại nghe âm thanh non nớt của EunYeon vang lên.

- Chị Jiyeon. Em có còn được gặp lại chị không.

Tôi bối rối nhưng vẫn xoay người lại cười với cô bé và nói.

- Tất nhiên là có rồi. Lần sau gặp lại em nhé.

Cô bé vui vẻ cười toe toét tạm biệt tôi. Eunjung cũng nhìn tôi sau đó nói.

- Lớp trưởng. Thì ra cậu cũng biết cười ah. Khi cậu cười thật xinh đẹp.

Tôi có chút lúng túng khi cậu ta nói như vậy nên vội vã quay đi không thèm nói với cậu ta lời nào. Tự nhiên khuôn mặt nóng bừng như bị sốt. Tôi làm sao vậy..

Thêm Bình Luận