Công Chúa Tuyết [EunYeon/JiJung]

6.25/10 trên tổng số 4 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Người ta nói cô ấy là một người lập dị. Nhưng tôi lại thấy được phần đáng yêu và cả phần yếu đuối trong tâm hồn cô ấy. Với tôi cô ấy là một người đặc biệt.. Đặc biệt trong trái tim của tôi.
Xem Thêm

Chương 3
Bỏ qua một bên những gì Hyomin vừa nói. Điều tôi quan tâm nhất hiện nay là có vẻ tôi đang bị ai đó xem như kẻ vô hình. Từ khi tôi vào lớp người kia vẫn không hề ngước nhìn tôi một lần. Tôi là thành viên mới mà và cô ấy là lớp trưởng,lẽ ra cô ấy nên "chiếu cố" tôi một chút chứ. Thói quen luôn được mọi người chú ý khiến tôi có chút tự ái. Tôi muốn con người kiêu căng kia phải biết đến sự tồn tại của mình. Không chút suy nghĩ tôi liền dời chỗ ngồi đi tới chỗ cô ấy. Hyomin muốn giữ tôi lại nhưng không kịp còn những người khác thì chỉ tròn mắt nhìn tôi.

Tôi đứng trước tầm mắt của lớp trưởng sau đó gõ nhẹ tay xuống bàn để kéo sự chú ý của cô ấy ra khỏi cuốn sách chán ngấy kia. Quả nhiên cô ấy liền nhìn sang tôi,tôi đã chuẩn bị sẵn nụ cười thật tươi để cô ấy vừa nhìn lên đã thấy. Tôi cũng tò mò phản ứng của cô ấy khi nhìn thấy tôi trong lớp. Tôi không tin cô ấy sẽ vẫn thản nhiên như không có gì và tôi đúng.

Nhận ra người quấy rầy là tôi thì lớp trưởng có chút ngạc nhiên,ánh mắt cô ấy cho tôi thấy điều đó dù khuôn mặt vẫn lạnh băng vô cảm. Tôi có chút vui vẻ vì phản ứng của cô ấy,tôi nhìn thẳng vào cô ấy vẫn giữ nguyên nụ cười quyến rũ của mình rồi nói.

- Chào lớp trưởng,tôi là học sinh mới chuyển trường. Rất mong được cậu chiếu cố. Tôi tên là Ham Eunjung,cậu có thể gọi tôi là Eunjung nếu muốn.

Lớp trưởng vẫn không phản ứng gì sau khi tôi giới thiệu xong. Mãi lúc sau cô ấy mới lên tiếng.

- Chào cậu, tôi là Park Jiyeon. Hoan nghênh cậu vào lớp.

Đây là những câu nói đầu tiên của cô ấy mà tôi được nghe nhưng nó lại khiến cho tôi có một cảm xúc rất kỳ lạ. Giọng nói của cô ấy không hề lạnh lùng như khuôn mặt và tính cách cô ấy,nó rất ấm áp và pha chút trẻ con đáng yêu. Thật thú vị.

Tôi cười vui vẻ hỏi lại cô ấy.

- Tôi gọi cậu là Jiyeon được chứ.

Cô ấy có chút bất ngờ nhưng vẫn đáp.

- Tùy cậu.

Sau khi nói với tôi vài câu ngắn gọn ấy Jiyeon cũng không để ý tới tôi nữa. Cô ấy lại chú tâm đọc sách. Tôi cũng không muốn tiếp tục làm phiền cô ấy nên ngoan ngoãn trở về bàn ngồi. Bước tiếp cận đầu tiên với cô ấy cũng không khó như tôi nghĩ.Trong lòng rất là vui vẻ,tôi ngồi xuống bàn trong ánh mắt thán phục của Hyomin và mọi người.

Khi giờ học bắt đầu Jiyeon liền đi kiểm tra bài tập của mọi người. Cả lớp ai cũng làm đầy đủ trừ tôi. Jiyeon lạnh lùng nhìn tôi thì Hyomin vội nói.

- Eunjung mới nhập học,cậu ấy vẫn chưa biết về các bài tập. Cậu tha cho cậu ấy lần này đi Jiyeon. Tớ sẽ giúp Eunjung chép lại đầy đủ.

Jiyeon chỉ hơi cau mày sau đó cũng chịu bỏ qua cho tôi. Bên cạnh Hyomin đang một bộ dạng thở phào nhẹ nhõm thì tôi lại ngây ngô cười nhìn theo Jiyeon. Cô ấy cau mày cũng thật đáng yêu.

Hết buổi học Hyomin đưa cho tôi sách bài tập và dặn tôi chép đầy đủ.Jiyeon sẽ không bỏ qua cho ai hai lần. Tôi chỉ im lặng nhận lấy rồi cho vào ba lô sau đó vội vã ra về. Tôi còn có việc phải làm.

Tối hôm đó tôi chép xong bài tập Hyomin đưa nhưng trong lòng lại nảy ra một ý định. Tôi thật hiếu kỳ hình phạt mà Jiyeon đưa ra cho tôi nếu tôi không thực hiện lời hứa của mình. Vậy nên tôi đã cố tình không mang sách bài tập vào tiết học sau đó. Jiyeon sau khi nghe tôi nói thì ánh mắt có chút chán ghét nhìn tôi. Tôi làm bộ đáng thương nói với cô ấy.

- Lớp trưởng,tha cho tôi lần này nữa thôi. Tại bài tập nhiều quá tôi chép vẫn chưa xong. Cậu xem,tôi chép tới sưng cả tay rồi nè.

Jiyeon liếc nhìn bàn tay tôi sau đó lạnh lùng nói.

- Lần sau sẽ không chấp nhận lý do nào khác nữa.

Tôi cười lập tức nói.

- Biết rồi. Tôi hứa mà.

Jiyeon không thèm để ý tới nụ cười quyến rũ của tôi mà bỏ đi.Hyomin thì ghé vào tai tôi nói nhỏ

- Ham Eunjung. Cậu thật lợi hại,cậu là người đầu tiên có thể khiến Jiyeon bỏ qua cho tới hai lần.

Tôi cười tự đắc nháy mắt với Hyomin sau đó đưa ra quyển sách bài tập dưới hộp bàn. Hyomin tròn mắt khó hiểu nhìn tôi sau đó khẽ nói.

- Dám trêu trọc lớp trưởng. Cậu mà để cô ấy biết là chết chắc.

Tôi cười khẽ không đáp. Trêu trọc Jiyeon thật sự thú vị. Rất thú vị.

Sau vài ngày Jiyeon đi học tôi cũng hiểu vì sao mọi người đều nói cô ấy kiêu căng lạnh lùng. Cũng hiểu vì sao cô ấy bị bạn bè xa lánh. Jiyeon ít nói vô cùng,cũng không bao giờ mỉm cười. Khuôn mặt rất xinh đẹp nhưng luôn phủ một lớp tuyết lạnh giá,đôi mắt luôn hờ hững nhìn mọi thứ và như có một tấm màn ngăn cách với tất cả. Jiyeon không thích ai tới gần mình, giống như khi ở cạnh ai đó cô ấy sẽ không thấy an toàn.

Thầy cô đều rất yêu thương Jiyeon,cô ấy là niềm tự hào của ngôi trường này.Chỉ cần Jiyeon có ý kiến gì đó là thầy cô đều chấp thuận. Giáo viên chủ nhiệm của lớp tôi còn giao hết quyền quản lý học sinh cho cô ấy. Jiyeon có quyền xử phạt bất cứ học sinh nào vi phạm mà không cần ý kiến của giáo viên.

Nhưng có một sự thật là không ai biết gì về Jiyeon ngoài cái tên cô ấy. Tôi cố ý hỏi mấy người đều không được gì. Jiyeon cứ như một cuốn sách bí ẩn mà tôi lại rất muốn khám phá.

Lần thứ ba tôi cố tình không làm bài tập Jiyeon đã không bỏ qua như đã nói. Cuối cùng tôi cũng biết hình phạt của cô ấy là gì. Đó là phải ở lại sau buổi học và làm cho tới khi nào hoàn thành mới được ra về. Và Jiyeon sẽ ở lại giám sát chúng tôi.Hôm nay cũng không phải mình tôi bị phạt. Cậu bạn bướng bỉnh Soo Hyun cũng phải ở lại.

Hyomin trước khi ra về còn quay lại nói với tôi một câu "đáng đời". Tôi có chút lo lắng vì buổi chiều tôi còn có việc rất quan trọng phải làm. Tôi muốn năn nỉ Jiyeon nhưng gặp phải ánh mắt kiên quyết của cô ấy thì đành im lặng. Chỉ biết trách mình đang không tự mình chuốc họa.

Tôi cũng không phải đứa thông minh gì. Bài tập tôi thường chép ké của Soyeon và Qri nên giờ phải tự mình làm thì tôi làm không được. Nhìn mấy công thức toán học cứ nhảy múa trước mặt mà tôi muốn ngất đi cho xong. Lại thấy thời gian cứ trôi đi khiến tôi càng nóng ruột. Cuối cùng tôi đứng dậy nói với Jiyeon.

- Jiyeon, tôi phải về đây. Bài tập ngày mai tôi đưa cậu. Giờ tôi có việc quan trọng.

Jiyeon lạnh lùng nói.

- Nguyên tắc không thể phá bỏ. Cậu muốn ra về thì phải làm xong.

Tôi có chút tức giận nói.

- Đã nói ngày mai tôi đưa cho cậu rồi mà. Hiện tại tôi không thể không đi.

Jiyeon lại vẫn kiên quyết không thõa hiệp. Tôi nhìn đồng hồ thấy đã hơn 6h chiều liền cuống lên,cũng mặc kệ Jiyeon thế nào liền đi ra khỏi lớp.

- Ham Eunjung.

Jiyeon lạnh lùng gọi tên tôi. Lần đầu tiên cô ấy gọi tên tôi lại trong trường hợp này. Tôi cũng không quay lại mà tiếp tục đi ra cổng. Thật sự tôi không thể chậm trễ thêm nữa.

Thêm Bình Luận