Công Chúa Tiền Triều


Chương 1
"Khuynh Thánh công chúa, người phải trở nên mạnh mẽ, chỉ có mạnh mẽ, mới có thể báo thù."

"Khuynh Thánh công chúa, ngoại trừ bản thân người ra, đừng dễ dàng tin tưởng bất cứ ai. Có lòng dụng người, thì cũng phải có lòng phòng người."

"Khuynh Thánh công chúa, những thứ thuộc về người, dù sống dù chết người cũng phải đòi lại. Đừng để kẻ khác hưởng được những lợi lộc, mà vốn chúng phải thuộc về người."

"Khuynh Thánh công chúa, người không gϊếŧ họ, họ sẽ gϊếŧ lại người. Đừng vì nhân nhượng, bao dung mà đem bản thân mình vào chỗ chết."

"Khuynh Thánh công chúa..."

"Khuynh Thánh công chúa..."

"Khuynh Thánh..."

"..."

Đông Ly Thanh hoảng hốt bật dậy, toàn thân ướt sũng mồ hôi lạnh. Những lời này, đều do Lâm Lập Lập nói với nàng kể từ khi nàng đặt chân đến đây, ngày nào cũng vậy, trước khi bắt đầu đợt huấn luyện, Lâm Lập Lập đều nói với nàng. Nàng ta dùng đôi mắt trong trẻo nhìn nàng, sử dụng chất giọng lạnh thấu xương mà nói với nàng những lời này. Đông Ly Thanh không thể phủ nhận, từng câu Lâm Lập Lập nói, đều tác động rất lớn đến nàng. Chúng giúp nàng hiểu rõ, muốn sống sót trong cái thế giới khắc nghiệt này, điều nàng cần làm là phải mạnh mẽ, đồng thời cũng phải tạo ra cho mình một chiếc mặt nạ.

Những lời Lâm Lập Lập nói ra, nàng đều đem chúng khắc vào tim, ghim vào phổi, để ngay cả trong mơ, nàng cũng ý thức được, nàng phải ngày càng mạnh mẽ, để báo thù, cũng như để bảo vệ chính bản thân.

Một hài tử 7 tuổi, lại mang trong mình một cỗ hận khí lớn, mà nàng chưa đủ trưởng thành để che dấu.

--------------------------

10 năm rồi, 10 năm nàng sống tại ngọn núi này. Hận khí trong lòng, nàng cũng đã biết cách che dấu.

Trong 10 năm này, Đông Ly Thanh học được rất nhiều thứ, tất cả những gì Lâm Lập Lập biết, nàng ta đều truyền lại nàng. Mà Đông Ly Thanh, trời sinh có tư chất sát thủ, nên cũng học rất nhanh, còn biết vận dụng, kết hợp những thứ đã học. Có thể nói, Lâm Lập Lập hiện tại cũng rất khó khăn mới thắng được nàng.

"Khuynh Thánh công chúa" Lâm Lập Lập khom người, gọi Đông Ly Thanh đang ngồi tập luyện trên vách đá.

"Gọi ta là Ly Thanh" Đông Ly Thanh mở mắt, bĩu môi nhìn người trước mặt. Vẫn khuôn mặt lạnh lùng ấy, vẫn mái tóc đen mượt ấy, vẫn vận chiếc áo choàng đen năm ấy. Nàng ta so với mười năm trước, tựa hồ không hề thay đổi. Thật kì lạ.

Lâm Lập Lập cũng không đáp lại, dường như không để vào tai những lời bất mãn của Đông Ly Thanh, tiếp tục khom người.

Đông Ly Thanh bất đắc dĩ thở dài, nàng ta nói mặt than cũng không phải mặt than, nói lạnh lùng cũng không phải lạnh lùng. Có lúc nàng sẽ ôn nhu như nước, cũng có lúc nghiêm khắc đến đáng sợ, nhiều khi tỏa ra hơi lạnh ngút trời, lâu lâu lại bày ra bộ dạng lười nhác. Nói nàng ta đa nhân cách, cũng không sai một phân nào. Bất quá, đa nhân cách thì đa nhân cách, nhưng có một tính cách bao lâu cũng không đổi, đó là cố chấp, cố chấp đến đáng sợ. Phàm là việc Lâm Lập Lập đã nhận định, dù sống dù chết nàng cũng không sửa. Cho nên mặc dù đã sửa lại rất nhiều lần, Lâm Lập Lập vẫn gọi nàng một tiếng công chúa, một chút cũng không đổi. Lại thở tiếp một hơi, nàng chịu thua rồi.

"Có chuyện gì sao?" Lấy lại bộ dạng nghiêm túc, Đông Ly Thanh hỏi một tiếng. Việc Lâm Lập Lập muốn nói với nàng, chưa bao giờ là việc nhỏ nhặt.

"Trên trời rơi xuống một thiếu niên kì lạ, ta cảm thấy người này không đơn giản, vạn nhất vẫn nên đề phòng." Trực giác của Lâm Lập Lập không sai bao giờ. Triều đình cho rằng người này là điềm lành của đất nước, nhưng tuyệt đối không phải điềm lành của các nàng.

"Nếu đã không đơn giản, vậy thì cài nội gián vào. Theo dõi tình hình trước, địch tiến thì ta tiến, địch lùi thì ta lùi." Đông Ly Thanh chầm chậm nói ra từng chữ, đoạn nàng nói tiếp "Nếu ảnh hưởng đến kế hoạch của chúng ta... Gϊếŧ Không Tha"

"Vâng"

------------------------

Tiết trời càng vào hạ càng nóng. Tên thiếu niên kì lạ kia vẫn không có động tĩnh gì. Tuy vậy, Đông Ly Thanh cùng Lâm Lập Lập chưa bao giờ buông lỏng cảnh giác.

Chuyện này nói sau, trong những ngày này, Lâm Lập Lập luôn có cảm giác, Đông Ly Thanh ngày càng thay đổi. Thay đổi đến chóng mặt...

"Lập Lập~~~" Đấy, vừa nhắc đã tới. Lâm Lập Lập nhớ rất kĩ, trước đây nàng ta không như vậy. Tuyệt đối không như vậy. Nếu xét về bối phận, trước đây nàng ta luôn gọi nàng một tiếng sư phụ. Bây giờ lại gọi thẳng tên nàng như vậy, có chút bối rối a...

"Có việc gì sao công chúa?" Bối rối thì bối rối, lạnh lùng vẫn lạnh lùng. Lâm Lập Lập cố duy trì giọng nói lạnh thấu xương của nàng, không thể để lộ sơ hở.

"Uầy~~ Lập Lập thật lạnh lùng. Tâm hồn ta bị tổn thương a~~" Nũng nịu nũng nịu...

"=_=|||" Trên đầu chảy ra ba vạch hắc tuyến. Vị công chúa hận khí ngập đầu, thanh thanh lạnh lạnh của nàng đâu rồi. Đây là ai? Nàng không quen.

Không để ý đến ba vạch đen trên đầu Lâm Lập Lập, Đông Ly Thanh tiếp tục giở giọng nũng nịu "Lập Lập~~ Chúng ta ở trên núi cũng 10 năm rồi, đi chơi chút không~~"

"Công chúa, ta cảm thấy võ công của người chưa ổn. Vẫn nên tiếp tục luyện tập." Bình tĩnh bình tĩnh. Nữ tử hán, đại trượng phu, tuyệt đối không thể dính mĩ nhân kế.

"Tới đây, chúng ta đấu một trận. Nếu ngươi thua, liền phải cùng ta xuống núi" Khẩu khí thật lớn, Đông Ly Thanh, ngươi chắc mình sẽ thắng được Lâm Lập Lập?

Lâm Lập Lập đen mặt. Nhưng vẫn lao về phía Đông Ly Thanh. Nàng biết nếu không đáp ứng, tiểu tử này sẽ giở giọng nũng nịu cả ngày. Vẫn nên sớm giải quyết thì hơn.

Thêm Bình Luận