Chương 4: Tại sao lại đối xử tốt như vậy?

Ai, ta thật sự không nên lười biếng như vậy ở hiện đại!

Nếu làm mì trường thọ không được, ta liền quyết định nấu lẩu.

Sớm biết như vậy ta nên chạy nhiều đến mấy tiệm lẩu, tìm hiểu bí quyết của người ta thì cũng không đến mức đứng ở phòng bếp mà thử nước lẩu như bây giờ.

Sau khi thử tới nồi thứ mười tám, ta cảm thấy như cả người đều đang chảy mỡ từ trong ra ngoài.

Lẩu có thể là cách nhanh nhất để kéo ngắn khoảng cách giữa người với người.

Chủ yếu là ta cũng đang thèm ăn lẩu.

Bất quá, Lý ngự trù còn rất đáng tin cậy!

Ta chỉ miêu tả một chút, hắn liền có thể làm ra tới, làm ta nhẩy cẫng lên vì sung sướиɠ.

Bởi vì nguyên liệu không đủ, người lại không có kinh nghiệm. Ta chỉ có thể nhờ Lý ngự trù làm cái bánh thật lớn, ở trên mặt bánh ghi “Sinh nhật vui sướиɠ” trang trí với táo đỏ cùng mứt dâu, này cũng coi như là cái bánh sinh nhật đi.

Chỉ còn chờ tới buổi tối cùng nhau ăn với mẫu hậu thôi.

Khi tôi nhắc đến chuyện này, mắt mẹ ta sáng lên. Tuy nhiên, ta vì cái người ngoài là Thẩm Sách mà chuẩn bị nhiều như vậy, nên nàng nhiều ít nổi lên chút ghen tị, chọc chọc đầu ta nói chính mình cũng muốn quà sinh nhật năm nay.

“Ngươi đối hắn tốt như vậy, là coi trọng hắn sao?”

Trong khi đang nhìn mọi người bận rộn từ trong ra ngoài, ta lại nghe thấy mẫu hậu ở bên tai nói.

“Sao có thể! Con chỉ là cảm thấy sau này hắn sẽ làm được việc lớn, nên nữ nhi không muốn bỏ lỡ cơ hội để lấy lòng hắn”

“Đó cũng là cái biện pháp hay”

Sau khi nói xong, chúng ta liền chuẩn bị kế hoạch sẽ làm gì cho buổi tối này.

Mấy năm gần đây, tên hoàng đế kia không thường xuyên tới cung của chúng ta, nếu không phải thế lực bên nhà ngoại lớn lại không mắc phải sai lầm, không chừng cuộc sống của hai mẹ con ta cũng không an nhàn như vậy có khi còn bị những hạ nhân của quý phi khi dễ.

Thay vì nhìn nàng lãng phí thời gian ở hậu cung, ta thường xuyên mang nàng chốn đi ra ngoài chơi, hoàng đế mở một con mắt nhắm một con mắt liền đi qua, huống hồ cái quốc gia này cũng không kéo dài được mấy năm, hắn sa vào hưởng lạc, không biết ta cùng mẹ ta đi ra ngoài làm gì.

Cẩn thận ngẫm lại, từ khi mẫu hậu được ta khai sáng tư tưởng, liền toàn tâm toàn ý mà làm gây dựng sự nghiệp.

Tất cả cửa hàng lớn lớn bé bé ở kinh thành đều đã đổi chủ, ngay cả thanh lâu đều có sự đầu tư của mẹ ta.

Chậc chậc chậc,

Đang lúc ảo tưởng về cuộc sống chỉ cần đếm tiền trong tương lai, liền thấy được Thẩm Sách đi vào.

Mọi người đang ngồi ở cùng nhau xiên thịt nấu đồ ăn, nhìn dáng vẻ bối rối của Thẩm sách khi tới ta liền cười lên tiếng, tự mình dạy hắn cách ăn.

“Ngươi lo ăn của ngươi đi”

Ta bị mẫu hậu túm một cái, đành phải yên lặng ngồi xuống ăn tiếp.

Ăn lẩu cùng uống nước ô mai ướp lạnh, ha, đúng là tuyệt nhất!

Cảm ơn Lý ngự trù đã thịnh tình tài trợ!

Thẩm Sách không thể ăn cay được, ăn được một chén nhỏ đã no rồi, liền ngồi trên ghế thành thành thật thật nhìn ta cùng mẫu hậu ăn uống vui vẻ.

Thấy đã đến giờ, ta vỗ vỗ tay làm tiểu Đa đem bánh bưng lên

“Công chúa, đây là cái gì?”

Thẩm Sách cảm thấy rất mới lạ, trong mắt cũng không còn là mặt hồ tĩnh lặng, ta có chút đắc ý khoe khoang nói:

“Bánh sinh nhật, ngươi chưa thấy qua đi?”