Chương 3: Chén mì trường thọ

Một giấc ngủ dậy, chỉ cảm thấy tinh thần thoải mái. Ngoài cửa sổ tí tách tí tách mưa nhỏ, sau khi ta cùng Thẩm Sách ăn cơm xong liền nhàn nhã ở phòng ngủ chơi.

Nga, chủ yếu là ta chơi, hắn tập viết đọc sách. Hôm nay vốn là được nghỉ học, nhưng hắn vẫn là khắc khổ học tập, có câu nói như thế này:

Người khác ưu tú hơn ngươi không đáng sợ, đáng sợ là họ vừa ưu tú vừa nỗ lực.

Chậc chậc chậc, không hổ là nam chính.

Ngược lại thì chỉ cần chơi trong chốc lát, ăn điểm tâm đến no, ta liền muốn đi ngự hoa viên đào hố chơi bùn.

Khẽ chuồn đi ra ngoài, định dùng nhánh cây đào đào đất, đang định nặn thỏ con thời điểm, phía sau truyền đến động tĩnh.

“Công chúa, ngươi đang làm gì?”

Ai, lại bị bắt được. Ta đành phải giấu đôi tay sau lưng dùng đáng thương vô cùng ánh mắt mà nhìn tiểu Đa ——

Ai? Không phải tiểu Đa, là Thẩm sách.

Ta lập tức sử dụng “Ai gặp thì có phần” nguyên tắc, kéo hắn ngồi xổm xuống chơi bùn.

“Công chúa không chê dơ sao?”

“A, rửa lại không phải sạch sẽ sao.”

Ai, một đám nam chính như thế nào đều có thói ở sạch? Chẳng lẽ hàng năm phải dùng thuốc sát trùng?

“Nha, ta nặn con thỏ đẹp đi, tặng cho ngươi”

Ta nhìn trên tay có vết nứt tàn thứ phẩm, che lại lương tâm đưa cho Thẩm Sách, thật sự là quá xấu nhưng vì là cái thứ nhất ta nặn được, không nỡ ném đi

“Công chúa vì sao vô cớ đưa Thẩm mỗ lễ vật?”

Cổ nhân đều vô nghĩa nhiều như vậy sao, trực tiếp nhận lấy không phải tốt rồi.

“…… Coi như đưa ngươi quà sinh nhật”

Như vậy là được rồi đi?

“Công chúa sao biết hôm nay là Thẩm mỗ sinh nhật?”

WHATF!? Trùng hợp như vậy? Ông trời ơi, ta chỉ là tùy tay chơi bùn nặn thỏ, ngươi đào cho ta cái hố lớn như vậy?

Không còn biện pháp, thật không thể đem cái này làm quà sinh nhật mà đưa hắn.

Biết đến tuy muộn nhưng vẫn phải làm đang hoàng chứ.

Ta đành phải dẫn hắn trở về phòng rửa tay, sau đó bản thân lẻn đến ngự thiện phòng.

“Công chúa hôm nay là?……”

Lý ngự trù xem ta nơi nơi lăn lộn, thật sự là không biết ta muốn ăn cái gì.

“Ta muốn đích thân nấu một chén mì trường thọ”

“……”

“Ai, liền học đến đâu dùng đến đó đi, ngươi lại đây dạy ta cán sợi mì”

Lúc trước ở hiện đại còn chưa xuống bếp nấu cơm cho ai đâu.

Vì lấy lòng cái này “Kẻ hèn con tin”

Ta vén tay áo đích thân tới ngự thiện phòng cho hắn làm mì trường thọ.

Nghe người ta nói một chén mì trường thọ chỉ có một sợ mì sợi dài, nhớ đến khoảng thời gian vui sướиɠ ở nhà trẻ nặn đất nặn, ta hơi hơi gợi lên khóe môi, xoa a xoa a xoa a……

Một chén xong xuôi,

Ta vừa lòng nhìn “Tác phẩm xuất sắc” trong chén, chỉ cảm thấy vinh quang tuổi thơ lại được thắp sáng.

Vì thế ——

Tự động xem nhẹ biểu tình một lời khó nói hết của tiểu Đa cùng Lý ngự trù, cũng làm bộ không có nghe được câu kia “Ăn sẽ không chết người đi?”

……

A, ngu xuẩn nhân loại!

Đây chính là bản công chúa đích thân làm!