Phiên ngoại 13: (Thẩm Sách)

Trước mắt sắp tới là một trận chiến cuối cùng, ta không muốn để Chiêu Chiêu gặp nguy hiểm.

Cho nên nhờ Hoàng Hậu nương nương coi chừng nàng, làm nàng thành thật mà đợi ở nhà, chờ ta cùng phụ hoàng nội ứng ngoại hợp bắt lấy mẫu hậu, lại đón nàng đem về.

Trên đường hồi cung lại nghĩ tới lần đầu tiên cùng Chiêu Chiêu hôn môi, ta quá mức khẩn trương mà cắn trúng môi, bị nàng cười nhạo một thời gian. Trong lòng cảm thấy khó chịu, lúc nàng lại hôn ta thời điểm ta ngược lại không căng thẳng như lúc đó, mà trực tiếp ấn giữ đầu nàng không cho nàng cơ hội thực hiện được.

Một trận công thành lược trì, nghe thấy hô hấp nàng càng ngày càng dồn dập, trong mắt cũng là ngập nước. Ngọn lửa trong lòng ta càng ngày càng lớn, lo lắng chính mình kiềm chế không được mà làm chút cái gì, vì thế vội vàng tránh đi nàng, không dám nhìn thẳng.

Trước khi chia tay, ta sợ chính mình sẽ không nỡ rời đi, nên chỉ hôn nhẹ ở khóe miệng nàng, mang theo túi thơm nàng đưa rồi đi.

Dẫn đầu đại quân ép vào hoàng cung, một khối lại một khối thi thể che kín con đường vào cung, ta cảm thấy hoảng loạn một chút, sau đó lập tức dẫn người vọt vào vòng vây.

Vừa vào Điện Thái Hòa, liền thấy được cao cao tại thượng phụ hoàng, hắn dường như lại già đi rất nhiều.

Phụ hoàng lấy thân mạo hiểm nên thân thể lại tệ hơn, nửa nằm ở trên long ỷ miệt thị mà nhìn mẫu hậu đang cầm kiếm bên dưới.

“Tiện nhân đó! Nàng dựa vào cái gì làm Hoàng Hậu? Con trai của nàng dựa vào cái gì làm hoàng đế! Hôm nay ta phải cho các ngươi nhìn xem, nhi tử ta mới là người thừa kế giang sơn này!”

“Nhiều năm như vậy, ngươi chưa bao giờ thiệt tình đối ta, nếu như năm đó không phải nàng chặn ngang một chân, vốn nên là đại hôn của ta và ngươi, tốt tốt đẹp đẹp sinh hạ con nối dõi, kết quả sau khi nàng chết, ngươi mới đem ta tiếp nhận tới, ta mỗi ngày tựa như cái buồn cười đồ trang trí!”

“Khụ, khụ khụ, chắc ngươi cũng biết, nàng đã sớm biết được người hạ độc là ngươi?”

Ánh mắt thống hận của phụ hoàng bắn về phía mẫu hậu, run rẩy mở miệng:

“Năm đó diệt phỉ, người dựa vào sức lực của bản thân cứu ngươi không phải ta, là nàng. Nàng nữ giả nam trang lẫn vào trong đó, dưỡng thương nửa năm mới có thể khỏi hẳn. Trong lòng ta hổ thẹn, phái người chiếu cố, ngươi lại nhiều lần ám sát, dây dưa không ngừng.”

“Không có khả năng! Ngươi nói bậy!”

Hoàng Hậu gào rống kêu gào, nói cái gì cũng không chịu tin tưởng, phụ hoàng cũng không để ý, tiếp tục nói:

“Năm đó là ta sai, vì muốn mượn sức thế lực mẫu gia ngươi mới giành lấy công lao của nàng, nàng đối ta lòng sinh oán hận, ta lại có tư tâm mạnh mẽ đem nàng tiếp vào trong cung, ngày ngày dây dưa lúc này mới có Sách nhi. Ngày ấy sinh nàng bị rong huyết, nàng hàm chứa nước mắt uống xong chén thuốc mà người của ngươi đưa, chỉ là cuối cùng treo một hơi cầu ta thề nhất định giữ được Sách nhi”

“Khụ khụ, nàng mỗi khi cùng ngươi nhắc tới chân tướng hoặc bị ngươi trục xuất phủ ngoại, hoặc ác ngôn tương hướng. Chỉ mong ngươi cuối cùng có thể biết được, làm ta ngày sau mặc kệ ngươi phạm phải kiểu gì tội nghiệt nhất định phải giữ lại một tánh mạng cho ngươi.”

“Hiện giờ, chân tướng đã rõ, ngươi nên như thế nào…… Liền như thế nào đi……”

Nói xong, phụ hoàng phun một búng máu ra tới, Hoàng Hậu chỉ là ngửa mặt lên trời yên lặng rơi lệ, không nói gì nữa. Ta đứng ở dưới bậc rốt cuộc minh bạch phụ hoàng câu kia,

“Cuộc đời tìm được người vừa lòng mình không phải dễ. Đừng thua lớn hay được nhỏ để rồi hối hận suốt đời."