Chương 15: Bóng ma tâm lý+Phiên ngoại 14: (Thẩm Sách)

Kết quả cuối cùng, ta chỉ biết Thẩm Sách hoàn hảo trở về mà không bị gì hết.

Hắn nói kinh thành quá máu me, sợ dọa đến ta, cho nên sau khi kết thúc liền lập tức trở về bồi ta.

Hoàng đế và Hoàng Hậu không biết xảy ra chuyện gì, không biết hai người nói chút cái gì, cuối cùng hoàng hậu lựa chọn dùng kiếm tự vẫn, trước khi chết tới gặp ta cùng Thẩm sách một mặt, nói cái gì mà:

Nhất định phải thật tốt quý trọng đối phương, không cần sai lầm mà coi mắt cá thành trân châu.

Thế hệ trước yêu hận tình thù xác thật có chút thê thảm, sau khi ta nghe xong thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.

Thẩm Sách có tâm bảo hộ ta, không cho ta biết được quá nhiều sự tình. Hiện giờ lại sợ nếu chính mình tấn công Tống Quốc sẽ làm ta bị phỉ nhổ là bán nước, nên chậm chạp không chịu động binh.

Nghe mẫu hậu nói, hiện nay lòng dân thay đổi, khởi nghĩa nổi lên bốn phía. Hắn mới bằng lòng xuất binh, trước khi hạ thánh chỉ còn hỏi đi hỏi lại ta có thể hay không hận hắn, có thể hay không oán hắn, có thể hay không bởi vì chuyện này mà không để ý hắn.

……

Ta cảm thấy ba mẹ hắn nhất định cho hắn tạo thành thật lớn bóng ma tâm lý.

_______________

Phiên ngoại 14: (Thẩm Sách)

Cuộc chiến Tống Quốc này, chọn thời gian rất phù hợp, một đường công chiếm thành trì rất dễ dàng. Một phần cũng nhờ sự ủng hộ của nhân dân.

Một đường thế như chẻ tre, ngày công thành. bá tánh xếp hàng dài trên đường để hoan nghênh.

Xong việc đem Tống Quốc thu vào danh nghĩa, nhất thống hai nước.

Chỉ là chuyện cũ của cha mẹ luôn là làm lòng ta bất an, sợ hãi Chiêu Chiêu bởi vì chuyện này cùng ta xa cách, rồi lại không muốn cùng ta nhiều lời, khiến cho hai người sinh hiềm khích không thể tiếp tục ân ái không nghi ngờ.

Hôm nay hạ triều tâm thần bất an, ta một đường chạy như bay đến Chiêu hoa điện, trong ngoài chạy một lần lại không gặp bóng người.

Trong lòng chợt thấy khủng hoảng, suy sút ngồi dưới đất muốn khóc rồi lại khóc không được, trái tim quặn đau, đau đến ta cong hạ vòng eo.

Rồi sau đó lại cảm thấy không thể từ bỏ, vì thế vừa lăn vừa bò đứng dậy đi ra ngoài, trong lòng bắt đầu nghĩ phái người niêm phong thành, đi cầu đi khóc đi nháo, làm Hoàng Hậu giúp giúp ta, trong lúc lòng ta như tro tàn khi, nghe được câu kia làm ta an tâm, làm ta may mắn.

“Thẩm Sách, ngươi đang làm gì? Giống cái đồ ngốc như vậy?”

Chiêu Chiêu từ ánh mặt trời bắn ra địa phương đi tới, một đường nhẹ nhàng chạy hướng ta, đứng ở trước mặt ta rất là ghét bỏ nói:

“Di, dơ muốn chết, ngươi buông ta ra, ghê quá đi.”

Ta lại không nghe nàng lời nói, mất mà tìm lại được làm ta như đạt được chí bảo, đem nàng ôm ở trong ngực càng ôm càng chặt.

“Ngươi thật phiền.”

Tuy rằng nàng bĩu môi ghét bỏ, nhưng cũng nhận ra ta không thích hợp, vì thế không làm giãy giụa chỉ nhỏ giọng oán giận một câu.

Những lời này làm ta lại khóc lại cười, trong lòng chua chua ngọt ngọt, chỉ có thể nghĩ chạy nhanh thành hôn đi!