Huyền Thanh tới để báo cáo.
“Nhị hoàng tử cùng tam hoàng tử đấu đến khẩn trương, hai người một thì chết, một thì bị thương, còn đại hoàng tử đã hoàn toàn từ bỏ, thỉnh cầu bệ hạ cho về đất phong để sống yên ổn qua ngày. Hiện giờ, trong kinh chia thành hai phe, phe thứ nhất duy trì ngài, còn phe kia…… Duy trì vị kia trong miếu.”
Ta đứng ở trước giường, nhìn tuyết rơi rào rạt lên cành cây ở bên ngoài, tiếp tục hỏi:
“Ngày đó ta bảo ngươi nói với phụ hoàng về hôn sự như thế nào rồi?”
“Bệ hạ nói ngài xem mà làm, bệ hạ không hy vọng tiếc nuối của thế hệ trước kéo dài đến một thế hệ này, chỉ cần ngài thật lòng thích, có thể không công đánh Tống Quốc cũng được”
“Am sát mấy ngày trước thì sao?”
“Là nhị hoàng tử biết chút động tĩnh, nghĩ phái người tới bên này để uy hϊếp. Trước mắt hai chân hắn bị phế, đã không còn hy vọng ngôi vị hoàng đế.”
“Ai truyền tin tức?”
“Là…… tiểu cung nữ bên người của mẫu hậu ngài.”
“…… Đi xuống đi.”
Ta nghe trong phòng tiếng “Tất tất lột lột” của than hỏa, trong lòng lại thập phần thê lương:
Mẫu hậu, ngài rốt cuộc nhịn không được muốn động thủ, phải không?
Ngồi ở trước lò lửa, ta một bên lật than một bên tinh tế hồi tưởng cuộc sống mười lăm năm ảo tưởng này của chính mình:
Nếu không nhờ phụ hoàng nhiều lần âm thầm cứu giúp, ta cũng sẽ không nghĩ đến người dưỡng dục ta nhiều năm như vậy thế nhưng là kẻ thù gϊếŧ mẹ của mình.
Mẫu thân của ta bị nàng thiết kế gϊếŧ hại, nàng đem ta nuôi dưỡng, biến ta thành lưỡi dao sắc bén trong tay nàng, chỉ vì giúp con của nàng là lục hoàng tử đang sống ở ngôi chùa ngoài kinh thành.
Hết thảy chân tướng được để ở trên bàn trước ngày ta rời khỏi kinh thành, phụ hoàng đêm khuya đưa qua cho ta, thờ ơ lạnh nhạt trong mười năm này chỉ vì không cho nàng sinh ra nghi ngờ, âm thầm đưa ta một đội ám vệ hoàng gia.
Huyền Thanh từ nhỏ liền đi theo ta, bề ngoài là ám vệ do mẫu thân ta để lại, trên thực tế là phụ hoàng phái tới bảo hộ ta.
Mẫu hậu tàn nhẫn, đối ta là phủng sát. Hoàng Hậu cho ta tất cả mọi thứ, nhưng cũng làm các hoàng tử khác đem ta trở thành bia ngắm, huynh đệ tương tàn một màn này giống như thú vui của nàng, mỗi khi ta bị thương lại giả bộ như rất thống khổ mà chữa thương cho ta, nhưng trong thuốc lại phát hiện độc dược không dễ phát hiện.
Liền tính hôm nay nhị ca không tàn, dựa vào tính cách nàng cũng sẽ không lưu lại người sống.
Phụ hoàng đem hôn sự ta thành quốc sự vì lấy cớ cầm trong tay, nàng hiện giờ ngóng trông đem lục hoàng đệ tiếp trở lại kinh thành, cũng không lắm để ý.
Thận trọng từng bước, tính toán đủ đường, giao tranh ngày đó gặp nhau ta nên làm như thế nào?