Công Chúa Chớ Đi

4/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Nàng có thể gọi là công chúa sao? Công chúa Đại Tống không phải đều là nhu nhược yếu đuối sao? Nhưng nàng - Định Quốc công chúa, ngay trong đêm tân hôn liền muốn đào hôn! Còn bắt cóc con ngựa yêu quý  …
Xem Thêm

Túc Cho mím môi cười cười. Nói giỡn! Đây là y phục của tương lai, há có thể dễ dàng cho ngươi nhìn thấy? Nếu không phải hắn có phúc khí tốt, sao có thế nhìn thấy đồ đến từ tương lai.

“ Đây cũng không phải là người bình thường tùy tùy tiện tiện cũng có thể thấy” Nàng rất hả hê nói cho may sư.

“ Nói cũng phải! Ta sống đến từng tuổi này, hai lần nhìn thấy đều là ở trong Trấn Vương phủ, có thể Vương Gia còn có may sư tốt hơn cũng không nhất định” hắn lẩm bẩm nói.

Túc Cho nghe được rất rõ ràng

Lời của hắn rõ ràng là có ý hắn đã hai lần nhìn thấy trang phục kỳ dị như của nàng, như vậy, hắn hôm nay nhìn thấy y phục trên người nàng không phải là lần thứ hai sao?

Nói cách khác, ở trước khi gặp nàng hắn đã thấy qua?

Nói cách khác…………người hắn nhìn thấy, có thể cũng là người đến từ tương lai, không cẩn thận rơi vào thời đại này?.

Có thể là Uyển Đại hoặc là Khương Huyên

Túc Cho hưng phấn thầm nghĩ. Bởi vì nàng cùng hai người kia cùng nhau rơi vào Hoàng Hà, cũng là bời vì Hoàng Hà, nàng mới có thể xuyên qua ngàn năm đến Tống Triều nha!

“ Thật xin lỗi! sư phụ, ta muốn hỏi người, lúc ngươi nhìn thấy người mặc y phục giống ta, nhìn thấy ở đâu? Nàng lớn lên trông như thế nào? Là nam hay nữ?” Túc Cho vừa mong đợi lại vừa hưng phấn, khản trương đến nỗi hỏi liên tiếp.

Thật may là lão sư phụ là người từ ái , hắn cười nói cho Túc Cho “ Ta cũng là nhìn thấy trong Trấn Vương Phủ, là nữ nhi, dáng dấp thanh tú thanh lệ, cùng ngươi cùng một dạng, cũng là Vương Gia mệnh tới thay nàng đo thân cắt may”

Túc Cho vừa nghe, cặp mắt sáng lên. Thật có thể là Uyển Đại hoặc Khương Huyên họ cũng tới đến Tống Triều?

Ông trời! Nàng ở nơi này có bạn. Oa! Thật là ông trời thương tình, càng may mắn hơn nàng cũng được Trấn Vương Phủ chứa chấp! Như vậy, hi vọng nhìn thấy một người trong các nàng rất lớn a!.

Túc Cho càng nghĩ càng kích động, hận không được giờ phút này sau khi may sư rời đi liền có thể gặp mặt các nàng, Túc Cho ngay sau đó tìm đến Thúy nhi để hỏi cho cặn kẽ.

"Có a! Là Đại công tử của Vương Gia cứu trở về, là ở Hoàng Hà cứu lên bờ ." Thúy nhi thẳng thắn nói.

"Thật, nàng kia người nào? Mau dẫn ta thấy nàng." Túc Cho nói.

"Sợ rằng không được! Nàng bởi vì chết chìm, bị gió rét, cho tới nay hôn mê không có tỉnh, sống chết không biết. Đại công tử ngày ngày đêm đêm chờ đợi nàng đấy!"

Nha! Như vậy có khả năng là uyển đại rồi, trong ba người Uyển Đại là người yếu nhất, nàng càng muốn đi gặp nàng.

"Chỉ sợ Đại công tử không cho phép!" Thúy nhi trong lòng đối với sự kiên trì của Túc Cho nói lên khó khắn

"Tại sao Đại công tử không chịu?"

"Này. . . . . . Này. . . . . . Ta cũng không biết, có thể là bởi vì người là hắn cứu về , cho nên hắn có quyền đi!" Thúy nhi nói.

"Buồn cười!"

"Tiểu thư, ngài cũng đừng làm khó Thúy nhi rồi." Thúy nhi cẩn thận nói: "Thúy nhi không đắc tội nổi với Đại công tử, cũng đắc tội không dậy nổi tiểu thư, xin tiểu thư tự mình sau khi gặp Đại Công Tử liền hỏi hắn đi! Thúy nhi còn có việc, xin được cáo lui trước." Nói xong, liền vội vàng hấp tấp rời đi.

"Thật là gặp quỷ! Thấy người cũng phải hắn Đại công tử đồng ý?" Túc cho thầm nói. Thôi! Người dưới mái hiên, còn là an phận một chút mới tốt, chắc chắn sẽ có cơ hội thấy Uyển Đại . Liễu túc cho an ủi tự mình như thế, không biết số mạng đang cố gắng, đang trêu cợt nàng đấy!

Sau khi trở lại trấn Vương Phủ, Vương Gia lập tức phân phó, tìm người thay Túc Cho làm y phục, hơn nữa còn muốn người làm chuẩn bị một phòng khách thượng hạng, mà cũng không phải là phòng mà nữ bộc bình thường dùng.

Liễu Túc Cho cực kỳ kinh ngạc.

Trấn Vương Phủ đối với tất cả nô tỳ đều đãi ngộ như thế sao? Khó trách lão bản bánh bao hẹp hòi nghĩ muốn cho nữ nhi của hắn thay thế nàng, thật may là Vương Gia đồng tình cho tình cảnh của nàng.

Nha đầu được gọi là Thúy nhi, mặt tười cười đi tới trước mặt Túc Cho. “ Tiểu thư mời đi theo ta, ta dẫn người trở về Tây Sương phòng”

Thấy Thúy Nhi thân thiết kêu mình, Túc Cho cũng trở về cho nàng một nụ cười ngọt ngào, theo đuôi nàng đi Tây Sương Phòng.

Mới tiến vào bên trong phòng, bên trong may sư nổi danh nhất thành đã chờ lâu, hắn bắt đầu lập tức lấy số đo toàn thân của Túc Cho. Đo xong sau lưng, may sư không nhịn được tò mò hỏi Túc Cho. “ Tiểu thư, xin mạo muội hỏi người một câu, y phục trên người của ngài là từ nơi nào tới? Thế nào ta chưa từng thấy qua?”

Túc Cho mím môi cười cười. Nói giỡn! Đây là y phục của tương lai, há có thể dễ dàng cho ngươi nhìn thấy? Nếu không phải hắn có phúc khí tốt, sao có thế nhìn thấy đồ đến từ tương lai.

“ Đây cũng không phải là người bình thường tùy tùy tiện tiện cũng có thể thấy” Nàng rất hả hê nói cho may sư.

“ Nói cũng phải! Ta sống đến từng tuổi này, hai lần nhìn thấy đều là ở trong Trấn Vương phủ, có thể Vương Gia còn có may sư tốt hơn cũng không nhất định” hắn lẩm bẩm nói.

Túc Cho nghe được rất rõ ràng

Lời của hắn rõ ràng là có ý hắn đã hai lần nhìn thấy trang phục kỳ dị như của nàng, như vậy, hắn hôm nay nhìn thấy y phục trên người nàng không phải là lần thứ hai sao?

Nói cách khác, ở trước khi gặp nàng hắn đã thấy qua?

Nói cách khác…………người hắn nhìn thấy, có thể cũng là người đến từ tương lai, không cẩn thận rơi vào thời đại này?.

Có thể là Uyển Đại hoặc là Khương Huyên

Túc Cho hưng phấn thầm nghĩ. Bởi vì nàng cùng hai người kia cùng nhau rơi vào Hoàng Hà, cũng là bời vì Hoàng Hà, nàng mới có thể xuyên qua ngàn năm đến Tống Triều nha!

“ Thật xin lỗi! sư phụ, ta muốn hỏi người, lúc ngươi nhìn thấy người mặc y phục giống ta, nhìn thấy ở đâu? Nàng lớn lên trông như thế nào? Là nam hay nữ?” Túc Cho vừa mong đợi lại vừa hưng phấn, khản trương đến nỗi hỏi liên tiếp.

Thật may là lão sư phụ là người từ ái , hắn cười nói cho Túc Cho “ Ta cũng là nhìn thấy trong Trấn Vương Phủ, là nữ nhi, dáng dấp thanh tú thanh lệ, cùng ngươi cùng một dạng, cũng là Vương Gia mệnh tới thay nàng đo thân cắt may”

Túc Cho vừa nghe, cặp mắt sáng lên. Thật có thể là Uyển Đại hoặc Khương Huyên họ cũng tới đến Tống Triều?

Ông trời! Nàng ở nơi này có bạn. Oa! Thật là ông trời thương tình, càng may mắn hơn nàng cũng được Trấn Vương Phủ chứa chấp! Như vậy, hi vọng nhìn thấy một người trong các nàng rất lớn a!.

Túc Cho càng nghĩ càng kích động, hận không được giờ phút này sau khi may sư rời đi liền có thể gặp mặt các nàng, Túc Cho ngay sau đó tìm đến Thúy nhi để hỏi cho cặn kẽ.

"Có a! Là Đại công tử của Vương Gia cứu trở về, là ở Hoàng Hà cứu lên bờ ." Thúy nhi thẳng thắn nói.

"Thật, nàng kia người nào? Mau dẫn ta thấy nàng." Túc Cho nói.

"Sợ rằng không được! Nàng bởi vì chết chìm, bị gió rét, cho tới nay hôn mê không có tỉnh, sống chết không biết. Đại công tử ngày ngày đêm đêm chờ đợi nàng đấy!"

Nha! Như vậy có khả năng là uyển đại rồi, trong ba người Uyển Đại là người yếu nhất, nàng càng muốn đi gặp nàng.

"Chỉ sợ Đại công tử không cho phép!" Thúy nhi trong lòng đối với sự kiên trì của Túc Cho nói lên khó khắn

"Tại sao Đại công tử không chịu?"

"Này. . . . . . Này. . . . . . Ta cũng không biết, có thể là bởi vì người là hắn cứu về , cho nên hắn có quyền đi!" Thúy nhi nói.

"Buồn cười!"

"Tiểu thư, ngài cũng đừng làm khó Thúy nhi rồi." Thúy nhi cẩn thận nói: "Thúy nhi không đắc tội nổi với Đại công tử, cũng đắc tội không dậy nổi tiểu thư, xin tiểu thư tự mình sau khi gặp Đại Công Tử liền hỏi hắn đi! Thúy nhi còn có việc, xin được cáo lui trước." Nói xong, liền vội vàng hấp tấp rời đi.

Thêm Bình Luận