Công Chúa Chớ Đi

4/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Nàng có thể gọi là công chúa sao? Công chúa Đại Tống không phải đều là nhu nhược yếu đuối sao? Nhưng nàng - Định Quốc công chúa, ngay trong đêm tân hôn liền muốn đào hôn! Còn bắt cóc con ngựa yêu quý  …
Xem Thêm

Oa càng nghĩ càng muốn khóc, càng khóc bụng lại càng đói!

Oa! Đói bụng phải ríu ra ríu rít!

Phải tìm đồ ăn mới được. Vì vậy, Túc Cho giương mặt nhìn chung quanh tìm đồ ăn, thình lình nhìn thấy một đồng người hoàn toàn xoi mói mình giống như nàng là người ngoài hành tinh có nhiều tai nhiều mắt không bằng a.

Nàng tức giận nhìn chằm chằm những người đó, vì vậy nhóm người lại như ong vỡ tổ bắt đầu làm chuyện của mình.

Lờ đi bọn họ, nàng lại vòng qua một con phố, lơ đãng nàng nhìn thấy ở phía đối diện có người bán bánh bao, bánh màn thầu.

Hà! Tìm được đồ ăn. Túc Cho hưng phấn chạy vội tới trước chỗ bán hàng. “ Lão bản, ta muốn hai cái bánh bao”

“ Đúng vậy, tiểu thư…….Ách…….. Không đúng, là Công tử……Ách… Không đúng, phải…………” Lão bản bọc hai cái bánh bao cho Túc Cho không biết xưng hô với nàng thế nào, bởi vì Liễu Túc Cho đang mặc là quần bò công sở lưu hành nhất hiện nay, nhưng ở trong mắt lão bản, chợt nhìn cho là nam tử, nhưng lại có cái gì đó không đúng, bở vì……….. nàng có ngực nha! Nàng là nữ nhân nên sẽ có ngực nha.

Thành thật mà nói, lão bản ngây người, lại quên đòi tiền nàng, mà Túc Cho Cũng quên trả tienf cho lão bản, xoay người liền đi.

Cho đến khi nàng đi hết con phố, lão bản mới nhớ lại nàng còn chưa trả tiền vội vội vàng vàng đuổi theo “ Thật xin lỗi, ngươi còn chưa trả tiền hai cái bánh bao cho ta!”. Lão bản bán bánh bao thật sự không biết xưng hô với Túc Cho như thế nào, cho nên trực tiếp kêu.

Mà Túc Cho đi qua con phố cũng đã ăn xong một cái bánh bao rồi, nàng mới nhớ lại mình không trả tiền, xin lỗi sờ túi áo. Nha ! Thật may là có mang tiền. Nàng hưng phấn vội vàng lấy trong ví ra một ngàn nguyên triền giấy

“ ừ” Nàng đưa cho lão bản chờ hắn trả lại tiền lẻ đấy! Không ngờ, sau khi lão bản cầm lấy, liền mở miệng mắng to “ Đây là chữ như gà bới nha? Cái đồ chơi gì? Ta muốn chính là tiền, không phải là tờ giấy đồ chơi” Dứt lới ném trả cho Túc Cho.

Túc Cho cầm về tay vừa nhìn, không sai nha! Là tiền.

“ Lão bản, đây là tiền không sai nha!” Nàng không hiểu.

“ Tốt! Ngươi cố ý nghĩ gạt lấy bánh bao của ta đúng không! Xem ngươi mặc người không ra người, quỷ không ra quỷ, lại vẫn dám gạt ta! Nhìn ta không đánh gãy hai chân của ngươi thì……”

Túc Cho cho là hắn đang nói đùa, không ngờ tới hắn lại quả nhiên, tiện tay từ trên mặt đất nhặt được gậy trúc liền muốn hướng trên người nàng đánh xuống.

“ Ai nha! Làm sao ngươi nói đánh liền đánh a!” Thật may là nàng nhảy được ra, nếu không vào lúc này không chùng chân cũng bị gãy a.

“ Ngươi trả bánh bao cho ta!” hắn lại rống lớn.

“ Trả liền trả !” Túc Cho trong cơn tức giận, đem bánh bao ném vào hắn, lần này làm hắn tức nổ phổi.

“ Còn một cái” Lão bản rống.

Đúng hừm! Nàng đã ăn một, vậy …………Làm thế nào nha! Thế nào còn

“ Ngươi lấy của ta hai cái bánh bao giờ còn thiếu một” hắn gầm thét

“ Một cái ta đã ăn, vậy thì chờ ta kiếm trả lại ngươi” Quỷ hẹp hòi, Túc Cho thầm mắng, dù sao ăn cũng đã ăn rồi. còn có thể làm sao? Nàng dứt khoát nói cho lão bản hẹp hòi, đợi nàng nghĩ được sẽ trả lại hắn, ai bảo hắn lúc đó không thu tiền.

Túc Cho chỉ sợ là không rõ tình trạng này rồi, Tiền tệ Tống triều làm sao có thể cùng dụng với tiền tệ hiện đại đây? Nàng còn oán người khác không thu tiền của nàng

Mà lão bản bán bánh bao vừa nghe lời nói bất nhã của nàng trong nháy mắt lại đỏ mặt tía tai tức giận “ nhìn ta đánh gãy chân của ngươi xong lại đưa ngươi báo quan”

Vừa nghe bị đưa quan, Túc Cho lúc này mới kinh sợ thân mình đang ở Tống Triều, tiền giấy hiện đại ở nơi này chỉ là tờ giấy lộn, uổng công nàng còn hưng phấn trên người nàng mang theo hai ba vạn tiền Đài Loan, vào lúc này………..Nàng quả thật khóc không ra nước mắt.

“ Nha! Lão bản tốt bụng, xin tha thứ cho ta, tha thứ cho ta làn thứ nhất đi!” Ở vào Tống triều bọn họ nàng không thể không cúi đầu nha!

“ Đừng mơ tưởng, đã gạt bánh bao của ta còn dám dương oai!” Căn bản là không tha thứ cho giọng điệu của nàng. “ Vậy ngươi muốn thế nào? Coi như mang ta đua cho quan phủ đối với ngươi cũng không có lợi ích gì, không bằng như vậy đi, ta giúp ngươi làm một ít việc vặt, ngươi nói có được hay không?”nàng ăn nói khéo léo nhằm thuyết phục lão bản bán bánh bao “ Coi như ta ăn của ngươi một cái bánh bao giá cao đi”

“ Ta lại không thiếu người, tìm người giúp một tay còn nhiều thêm một người ăn cơm, không có lợi” hắn cự tuyệt

“ Không nên như vậy sao” Túc Cho làm nũng

“ Không thiếu người!” Giọng điệu kiên định

“ Thật không thiếu người?”

Ông trời! nàng không tìm được việc làm chỉ sợ sẽ chết đói ở Tống Triều

Nhưng là, ở thời đại này nàng có thể làm được cái gì sao? ! Nàng lộ ra bộ dáng đáng thương.

Lão bản bánh bao mặt không đồng tình, “ Nói không thiếu người là không thiếu người, ngươi có thấy phiền hay không?” Người vây xem càng ngày càng nhiều.

Túc Cho sử dụng tất cả vốn liếng “ Lão bản, cầu xin người đồng tình ta, thương xót ta, ta lại đói lại khát không có cha mẹ, ở trên đời này chỉ còn lại một mình ta! Oa!” Nói như thật vậy, Cũng không phải là! Nàng ở Tống triều thật sự chỉ có một mình.

Đang lúc nàng dự định điễn xuất tiếp, một nam tử vô cùng uy nghiêm khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi xuất hiên. “ Vừa đúng lúc trong phủ ta thiếu nha đầu, cô nương, không bằng bán thân vào trấn vương phủ, không biết ý tứ cô nương thế nào?”

“ Vương gia! Là ở trong Vương phủ Vương gia!” Bánh bao lão bản sợ hãi kêu, hắn tiến lên phía trước “ Vương gia phủ nhược thiếu người, không bằng tiểu nữ…..”

“ Không! Vị cô nương này thân thế nhấp nhô, ta quyết định mang nàng vào phủ, cũng có một chỗ để an thân. Ý của ngươi như thế nào?” Vương Gia nhìn Túc Cho

Đó còn cần gì phải nói, đương nhiên là cầu còn không được.

Túc Cho vội vội vàng vàng gật đầu đồng ý. “ Chỉ là ngươi trước hết trả tiền hai cái bánh bao thay ta” Nàng căn bản không biết uy nghi Vương Gia, dẫn đến dễ mở miệng nói.

“ Không…….Không cần, không cần” Lão bản bánh bao cuống quýt khoát tay.

Vương gia nhìn chằm chằm nàng một lúc lâu.

Giỏi cho một cô gái có can đảm, Nàng là thí sinh tốt nhất, là thế thân tuyệt vời. Không chỉ bởi vì nàng trên đời không có người thân, hơn nữa bởi vì trên người nàng phát ra tác phong tự nhiên của nam nhi.

Liền nàng.

Không nói hai lời, Vương Gia thanh toán cho bánh bao lão bản một thỏi bạc."Còn lại không cần trả lại, thưởng cho ngươi!" Vương Gia khẳng khái nói.

"Tạ vương gia! Tạ vương gia!" Lão bản nói tiếng cảm ơn

"Cô nương, theo ta trở về vương phủ đi!" Túc cho nhướng mày ngắm ngắm bánh bao lão bản, trên mặt cười đến không biết có nhiều kiêu ngạo, nhiều rực rỡ, nhiều vui vẻ kia! Không biết phía sau còn có âm mưu đang chờ nàng đấy!
Chương 2
Sau khi trở lại trấn Vương Phủ, Vương Gia lập tức phân phó, tìm người thay Túc Cho làm y phục, hơn nữa còn muốn người làm chuẩn bị một phòng khách thượng hạng, mà cũng không phải là phòng mà nữ bộc bình thường dùng.

Liễu Túc Cho cực kỳ kinh ngạc.

Trấn Vương Phủ đối với tất cả nô tỳ đều đãi ngộ như thế sao? Khó trách lão bản bánh bao hẹp hòi nghĩ muốn cho nữ nhi của hắn thay thế nàng, thật may là Vương Gia đồng tình cho tình cảnh của nàng.

Nha đầu được gọi là Thúy nhi, mặt tười cười đi tới trước mặt Túc Cho. “ Tiểu thư mời đi theo ta, ta dẫn người trở về Tây Sương phòng”

Thấy Thúy Nhi thân thiết kêu mình, Túc Cho cũng trở về cho nàng một nụ cười ngọt ngào, theo đuôi nàng đi Tây Sương Phòng.

Mới tiến vào bên trong phòng, bên trong may sư nổi danh nhất thành đã chờ lâu, hắn bắt đầu lập tức lấy số đo toàn thân của Túc Cho. Đo xong sau lưng, may sư không nhịn được tò mò hỏi Túc Cho. “ Tiểu thư, xin mạo muội hỏi người một câu, y phục trên người của ngài là từ nơi nào tới? Thế nào ta chưa từng thấy qua?”

Thêm Bình Luận