Chương 9

Editor: Kiều Linh Nhi :>

Diệp Thần không dấu vết nhìn chằm chằm hai người hỗ động.

Nhìn mặt ngoài Đỗ Hành có vẻ cảm thấy rất hứng thú đối với Sở Cảnh Trừng, nhưng ánh mắt hắn luôn cố ý tránh cùng Sở Cảnh Trừng trực tiếp đối diện, hơn nữa trong ánh mắt còn thường thường xẹt qua một ít cảm xúc không nên xuất hiện.

Ví dụ như hoài niệm, vị dụ như thở dài.

Diệp Thần cúi đầu trầm tư. Bên khác, Cố Cẩn sắc mặt âm trầm đối diện với Đỗ Hành trước mặt hô một tiếng: "Này, Đỗ Hành đúng không".

Cậu nghĩ, vốn dĩ một tên Diệp Thần đã phiền muốn chết, tuy nói cậu biết Cảnh Trừng mị lực lớn, từ trước kia bắt đầu, bên người đối phương cũng thường xuất hiện một ít người theo đuổi, nhưng chỉ có người này là làm cho cậu sinh ra cảm giác nguy cơ.

Ánh mắt Cố Cẩn trầm xuống, lấy tư thái trên cao mà nhìn chằm chằm Đỗ Hành: "Từ lúc anh đến thì liền không ngừng nói nói nói, thừa lời như vậy sao?"

Cậu nhếch khóe miệng, thanh âm trầm thấp, trong giọng nói mang theo không chút để ý, lời nói ra lại làm người cười không nổi: "Tin hay không, tôi làm anh vĩnh viễn không nói được nữa".

Sau đó, ngữ khí cậu nhẹ nhàng: "Đương nhiên, nói giỡn thôi".

Lúc này, nửa người Cố Cẩn giấu ở trong góc tối, nghiêng đầu nhìn người khác, làm người e ngại từ đáy lòng.

Đỗ Hành thấy thế, mắt chớp một cái, ôn thanh trả lời: "Lời nói đúng là buồn cười, Cố thiếu thật hài hước mà. Tài ăn nói của tôi quả thực không tệ lắm, miệng chính là công cụ kiếm tiền quan trọng, nếu không thể nói chuyện thì không phải quá đáng tiếc sao?"

Hắn dừng một chút, độ cong khóe miệng càng thêm hướng về phía trước: "Rốt cuộc, giỏi nói chuyện chính là một loại bản lĩnh không thường thấy, cậu thấy đúng không, Cố thiếu?".

Đôi mắt Diệp Thần lóe lóe, khi Đỗ Hành đang nói chuyện đột nhiên nghe thấy giọng nói của Cố Cẩn, thân thể rõ ràng cứng đờ trong nháy mắt, rồi sau đó trong ánh mắt thế nhưng lại hiện lên một tia sợ hãi.

Tuy rằng rất nhanh khôi phục nguyên trạng, bình tĩnh lại, nhưng phản ứng vừa rồi không giống như giả vờ.

"Tôi cảm thấy anh nói rất đúng", Cố Cẩn cúi đầu, nhìn xuống Đỗ Hành so với cậu thì lùn hơn một chút, ngữ khí nguy hiểm:

"Vậy hiện tại sao anh không nói chuyện tiếp?"

Không khí chạm vào là nổ ngay.

Đèn treo trên trần nhà tỏa ánh sáng trắng chói mắt, giờ phút này một tia cũng không thể chiếu vào đôi mắt đen kịt của Cố Cẩn.

Bàn tay cậu đặt cạnh người đã nắm chặt thành quyền, lỗ tai ong ong, người trước mặt khıêυ khí©h làm cậu vô cùng phẫn nộ. Tối tăm cùng thô bạo từ đáy lòng nổi lên, hung hăng nghiền áp nhà giam mang tên lý trí.

Đột nhiên, trước mặt xuất hiện một bóng người, cậu ngẩng đầu, thấy được bóng dáng đối thủ một mất một còn.

Đối thủ một mất một còn nắm tay cậu, miệng lúc đóng lúc mở, nói gì đó.

Mày Cố Cẩn nhíu chặt, muốn đẩy người ra, khi chuẩn bị giơ tay lên lại phát hiện sức lực đối phương phi thường lớn, tay giãy không ra.

Cậu chỉ có thể nhẫn nại, nhìn xem rốt cuộc đối phương đang nói cái gì.

Cố...Duyên..., Cố Duyên? Đại ca?

Động tác giãy giụa của Cố Cẩn hơi dừng lại, lời nói lúc trước của Diệp Thần quanh quẩn bên tai.

— — Ít nhất đừng làm cho anh trai cậu phải lo lắng.

Đôi mắt Cố Cẩn hung hăng mà nhắm chặt, đem những cảm xúc không đúng trong lòng áp xuống.

Hình ảnh trước mắt bắt đầu rõ ràng, bên tai cũng một lần nữa nghe được âm thanh.

Cậu nhìn Diệp Thần đang quay lưng về phía mình, cùng Đỗ Hành nói chuyện với nhau, thanh âm bình tĩnh ôn hòa.

Trong mũi tràn ngập mùi trầm hương mang theo một tia lạnh lẽo quen thuộc, làm cảm xúc cậu cũng ảnh hưởng, chậm rãi bình ổn trở lại.

Cảm thấy người phía sau không còn lộn xộn, Diệp Thần tiếp tục lên tiếng: "Đỗ tiên sinh, việc hợp tác của chúng ta......", lời trong lời ngoài cũng không đề cập đến chuyện vừa mới xảy ra.

Thân thể Đỗ Hành cứng đờ dần thả lỏng lại, phối hợp với Diệp Thần bắt đầu nói về công việc.

Tay lại vẫn vì khẩn trương mà rất nhỏ run rẩy, hắn đút tay mình vào túi quần để che dấu.

Diệp Thần thu hồi ánh mắt, không có phá vỡ ngụy trang của Đỗ Hành.

Trong lòng anh suy tư, vừa định vân vê đầu ngón tay — động tác nhỏ khi anh tự hỏi, liền phát hiện bản thân đang nắm tay Cố Cẩn, vì thế dưới áp lực của cổ xúc động, anh dứt khoát nắm chặt tay của đối phương.

Dù sao nhiệt độ cơ thể cậu ấy cũng thấp, nắm lấy cũng khá tốt. Coi như chiếu cố vãn bối vậy.

Trong đại sảnh, người đến người đi không ngừng, cho dù là trong góc cũng có không ít người đi lại, có người còn không cản thận đυ.ng bả vai Cố Cẩn một chút.

Khác với ngày thường, Cố Cẩn không thèm so đo.

Vừa rồi tay trái vẫn còn run rẩy, hiện tại mới chịu ngừng lại.

Thời điểm mỗi lần phát bệnh, bộ phận nào đó của thân thể liền sẽ không chịu khống chế, lần này chẳng qua là tay trái.

Cố Cẩn không biết khi nào thì bản thân sẽ phát bệnh, lại phát bệnh đến mức độ nào; tay trái, tay phải hay cả cánh tay trái, cánh tay phải, cũng có thể là nửa người, thậm chí toàn bộ thân thể đều mất khống chế.

Bất quá, trừ lần trước chỉ hơi đau nhức, còn lại đau đớn mỗi lần phát bệnh giống nhau cậu cũng đã tập mãi thành quen. Từ trước đến nay cậu đều chịu đựng như vậy, không hết thì lại nhẫn tiếp vài lần.

Dù sao, đau một thời gian thì cũng khỏi.

Nhưng hiện tại, Cố Cẩn thử giật giật tay trái, nhưng bởi vì Diệp Thần nắm quá chặt mà không có cách nào làm ra động tác quá lớn.

Nhiệt độ cơ thể đối phương truyền tới, từ đầu ngón tay lan ra toàn bộ làn da cánh tay.

Cố Cẩn nghĩ, hiện tại cậu vẫn đang phát bệnh như cũ.

Nếu không, vì sao lại cảm thấy ấm áp, vì cái gì mà không lựa chọn rút tay ra.

Sở Cảnh Trừng ở một bên cơ hồ hưng phấn muốn nhảy lên.

Cố thiếu cùng giám đốc Thịnh Tinh Giải Trí bởi vì mình mà đối đầu, anh Diệp Thần lại bởi vì ghen mà chen ngang cuộc đối thoại của hai người.

Ba người đều muốn tranh giành sự chú ý của mình.

A, mình thật là một một nam nhân tràn đầy tội ác. (Mặt phủng tâm.jpg).

...

Sắc trời dần khuya, một ngôi sao dường như lóe vụn tinh quang, phân bố mọi hướng trên bầu trời.

Sau khi bốn người phân tán, Diệp Thần cùng Đỗ Hành hai người ở bên nhau thảo luận tên của video ngôi sao một chút, cuối cùng nhất trí lựa chọn — Tán Diệp.

Hàm nghĩa hy vọng ngôi sao này có thể bao dung các loại văn hóa, mỗi loại văn hóa đều sẽ giống như từng mảnh từng mảnh lá cây, tự do ở không trung giãn ra cành lá, ở ngôi sao cùng nhau tồn tại hài hòa.

Đồng thời, Diệp Thần cũng ở buổi tiệc tối này quan sát xong minh tinh cùng nhóm võng hồng, có một số người đã bị Thịnh Tinh Giải Trí điều động nội bộ làm nhóm đầu tiên gia nhập Tán Diệp.

Những người này giống nhau có rất nhiều fans hâm mộ nhiệt tình, theo bọn họ thì một số lớn fans cũng sẽ trở thành nhóm người dùng đầu tiên của Tán Diệp.

Lại qua lời tuyên truyền công bố tin tức trên vòng bọn bè cùng trang cá nhân của họ, một truyền mười, mười truyền trăm, độ phổ biến của Tán Diệp trong lòng mọi người sẽ từng bước được tăng cường.

Diệp thị cũng có thể dưới thời cơ đó tiến quân thần tốc vào vòng trong giới giải trí.

Bất quá, tạm thời đây đều là chuyện mấy tháng sau, hiện tại nghĩ đến vẫn còn hơi sớm.

Không lâu sau, tiệc tối kết thúc, Diệp Thần rời khỏi khách sạn, đi về phía xe đang dừng.

Phải chăng là nhân vật chính của tiểu thuyết đều sẽ hấp dẫn lẫn nhau? Bên cạnh xe anh chính là chiếc Bugatti màu xanh đen quen thuộc kia.

Đối phương thế nhưng tự lái xe đến đây a, trong lòng Diệp Thần nhảy ra một suy nghĩ.

Anh còn tưởng Cố Cẩn sẽ đem sự mất mặt lần đó phát tiết lên chiếc xe này, tiện thể cho vào danh sách đen, hoàn toàn phủ bụi nó.

Rốt cuộc lần trước Cố Cẩn cũng đã đưa xe cho anh lái, còn nói không thiếu một chiếc xe này, ý tứ không phải là không muốn thấy nữa sao?

Anh phân phó người mang xe đến trả lại, còn tự mình biết rõ lý do sẽ bị cự tuyệt, kết quả đối phương thế nhưng nhận lấy.

Diệp Thần suy tư, có phải anh đã xem thường Cố Cẩn, luôn tự nghĩ đối phương quá ngây thơ rồi hay không?

Kỳ thật đối phương cũng đã xem như một người lớn thành thục, sẽ không bởi vì loại việc nhỏ này mà tùy tiện giận chó đánh mèo.

Anh lại lần nữa tiến hành tự hỏi chính mình, trùng hợp chủ nhân Bugatti cũng lại đây lấy xe, anh hướng đối phương gật gật đầu, quyết định sẽ đối đãi cậu giống như một người trưởng thành, vì thế vẻ mặt đứng đắn nói: "Ngủ ngon". Không trêu đùa thêm tý nào.

Nhưng đối phương không hề giống thường ngày trào phúng lại, chỉ nhìn anh chằm chằm, hé miệng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn là cái gì cũng không nói, chậc một tiếng rồi rời đi.

Quả nhiên vẫn là bị ghét bỏ sao.

Trong lòng Diệp Thần bất đắc dĩ, nhưng cũng không khơi dậy nổi chút tức giận nào. Anh buồn cười cảm thấy nội tâm đối phương quả nhiên vẫn là trẻ nhỏ, chính là một đứa nhỏ bị cướp mất que kẹo.

Ngẫm lại như vậy, lại vẫn cảm thấy đối phương có chút đáng yêu.

Anh lắc đầu, đem ý tưởng kỳ quái này xua đi, lái xe về nhà.

Editor: Kiều Linh Nhi

...

Trăng sáng sao thưa, nhóm ngôi sao lấp lánh xuống sân khấu, trao sân khấu bầu trời đêm lại cho ánh trăng.

Diệp Thần rửa mặt xong, ngồi ở mép giường, duỗi tay kéo ra ngăn tủ.

Lại đến thời điểm lật xem bình luận trong một ngày.

Lần này không biết sẽ có được kết quả gì.

Tựa hồ cũng không có làm ra chuyện gì quá mức đi? Anh vừa nghĩ vấn đề này vừa mở trang đầu notebook.

"Đỗ Hành quả nhiên là công thứ ba, tác giả đại đại khẳng định, hi hi".

? Hóa ra tác giả cũng có bình luận về tiểu thuyết này sao, không biết tác giả làm cách nào để biết việc xảy ra ở thế giới này.

Nằm mơ? Đột nhiên tưởng tượng ra?

"Trừng Trừng tiểu bảo bối vẫn là đáng yêu nhất ( so tâm.jpg), quả nhiên chỉ cần Trừng Trừng tồn tại, mị lực của bé yêu liền có thể hấp dẫn vô số người".

"Diệp thiếu cùng Cố thiếu...... Vì sao cứ cảm thấy quái quái, đặc biệt là ngay từ đầu buổi tiệc, tính cách của Diệp thiếu như vậy ư?"

"Làm ơn đi lầu trên, đã dùng mắt nhìn rõ rồi à?? Đây rõ ràng là Diệp thiếu đang làm khó dễ Cố thiếu a, quan hệ hai người tuy có điểm hòa hoãn, nhưng trong lòng Diệp thiếu chỉ có Trừng Trừng mới là quan trọng nhất! Những người khác cùng anh ấy giành Trừng Trừng đều là đại phôi đản!". (trứng thối lớn).

"Mấy người không cảm thấy tính cách Diệp thiếu cũng rất đáng yêu sao ha ha ha ha, cảm giác càng có sức sống ~"

"Tui hiểu tâm tình của lầu trên, ban đầu Diệp thiếu tuy rằng hoàn mỹ nhưng luôn cảm thấy chỉ trong tiểu thuyết mới có người như vậy, hiện tại cảm giác càng gần với cuộc sống của chúng ta hơn"

"Ban đầu tui nằm mơ cũng không dám mơ ước Diệp thiếu, nghĩ chỉ có thể ở xa xa mà xem, hiện tại á, hắc hắc hắc (cười đáng khinh.jpg).

"Lầu trên, bởi vì câu này của cô, Diệp thiếu dỗ tui đã lâu".

Đại gia thật đúng là có ý tứ.

Diệp Thần cũng cảm thấy bản thân hôm nay không đủ ổn trọng nhưng lại không nghĩ tới người ở thế giới khác nghĩ về mình như vậy.

Hôm nay bình luận có hơi nhiều, anh thuận tay lật trang.

"Diệp Thần, Cố Cẩn còn cả Đỗ Hành, bên người Sở Cảnh Trừng đã có ba nam nhân, mỗi người còn đều là kim cương Vương lão ngũ, bổn chanh tinh thật chua". (Ghen tị ý)

"Hôm nay thật là Tu La tràng, đọc thật đã ghiền!"

"Đây là bốn nam nhân một đài diễn trong truyền thuyết sao?"

"Ha ha ha ha ha ha ha lầu trên tuyệt nhất!"

"Hiệu sách không có sách của lầu trên, tui đem hiệu sách ném, nhóm tỷ muội, tui làm đúng không?"

Bốn nam nhân một đài diễn?

Diệp Thần cẩn thận suy xét tính chuẩn xác trong câu nói này của độc giả, cuối cùng nhịn không được, chính mình cũng bật cười.

Trong bốn người bọn họ, phỏng chừng chỉ có Cố Cẩn mới đúng là vì tranh giành Sở Cảnh Trừng mà nhận định kẻ thù với bọn họ.

Những người khác bao gồm anh, đều có các mục đích khác nhau, vài người bọn họ bất quá là ở cạnh để nói chuyện phiếm thôi.

"Phần tử tà giáo tuy muộn nhưng cũng đã đến, tui tới rồi đây!! Mọi người xem, vốn dĩ Cố thiếu đang cãi nhau với Đỗ tổng, kết quả Cố thiếu bị nghẹn, Diệp thiếu lập tức tiến lên che ở trước mặt Cố thiếu, đây không phải yêu thì là gì?! Là cái gì?! A a a a kích động xuống lầu điên cuồng chạy ba vòng!"

"Hôm nay đảng tà giáo cũng phải gian nan moi đường ăn (cười cười liền khóc.jpg).

"Làm ơn, mấy người có phải bị hào quang cp chính làm hoa mắt không? Diệp thiếu ra tay, rõ ràng là không muốn hai người chiến tranh ảnh hưởng đến Trừng Trừng mà?"

"Lầu trên thủ hạ lưu tình, xin cho đảng tà giáo hèn mọn này một con đường sống đi ô ô ô".

"Tui rất xin lỗi cả nhà, rất xin lỗi thụ chính, xin lỗi CCTV (?) 15511111, tui biết ở trong này lập cp khác là không đúng nhưng Diệp thiếu cùng Cố thiếu thật sự quá xứng đôi!!"

Xem xong còn chưa đã thèm, Diệp Thần khép lại notebook. Hiện tại anh đã có thể tách mình ra, làm người ngoài cuộc để xem hết những bình luận này.

Rốt cuộc tự bản thân anh đối đãi Cố Cẩn như thế nào thì cũng không có khả năng đi theo lối giải thích của người thế giới khác, huống hồ Cố Cẩn đối với anh cũng không có thay đổi. Buổi tối hôm nay, lúc gần đi, không phải vẫn làm lơ anh đấy sao?

Cũng không biết lần sau gặp mặt có hết giận hay không.

Diệp Thần đem cất notebook tại chỗ cũ, trước khi ngủ cầm lấy điện thoại xem xét những tin tức chưa đọc, hành vi này đã thành thói quen mỗi ngày của anh.

Một cái tin nhắn đột nhiên nhảy ra giữa màn hình.

— — Thứ sáu tuần sau có thời gian không? Người gửi tin nhắn: Cố Duyên.

Tác giả có lời muốn nói: Bình luận cuối cùng, hoàn toàn chính là ta ở trong kẽ hở mà moi đường, cười cười liền khóc.jpg

— —

Mặt khác, hôm nay Diệp thiếu cũng nghiêm túc cầm kịch bản tình địch mà đi lộ tuyến tình yêu nha~

Editor: Kiều Linh Nhi