Chương 8

Editor: Kiều Linh Nhi :>

Các minh tinh có thể đi vào bữa tiệc do Thịnh Tinh Giải Trí tổ chức tối nay, ngoại trừ dáng người tốt, khuôn mặt đẹp thì còn phải có độ nổi tiếng nhất định.

Bên người bọn họ luôn là một vòng người vây quanh, không chỉ bạn tốt trong vòng kết giao mà còn là một đống người muốn làm quen.

Nhóm võng hồng cũng có dàn fans của chính mình nhưng đại bộ phận họ đều không có tư cách tham dự. Nếu so với người tới tham gia tiệc tối khác, những võng hồng này cũng không đặc biệt nổi danh, cho nên phần lớn bọn họ kết thành tiểu đoàn thể của chính mình, tốp năm tốp ba tụ ở bên nhau.

Mà hầu hết thời gian Sở Cảnh Trừng đều ở nhà phát sóng trực tiếp, thời gian còn lại không phải thông đồng với Cố thiếu thì chính là ở cạnh Diệp thiếu. Cậu ta quen biết người trong vòng rất ít nên hiện tại chỉ có thể lẻ loi một mình đi đông một chút rồi đi tây một chút.

Sau khi lại đi hết một vòng, Sở Cảnh Trừng rốt cuộc ở trong một góc đại sảnh thấy được hai đối tượng mục tiêu của mình — Diệp Thần và Cố Cẩn.

Hai mắt cậu ta hưng phấn, tốc độ đi đường cũng tăng lên rõ rệt. Khi sắp đến trước mặt hai người lại ra vẻ rụt rè, thậm chí còn trộm dùng gương sửa sang lại nhan sắc, đem tóc rối chỉnh lại.

"Anh Cố Cẩn, anh Diệp Thần, hai người cũng tới sao?"

Sở Cảnh Trừng làm bộ không cẩn thận bắt gặp hai người, ngữ điệu mang theo ba phần kinh ngạc, bảy phần vui sướиɠ, lực độ thanh âm vừa đủ, vậy nên mới nói giới diễn viên không có cậu ta thật đúng là tổn thất lớn.

"Cảnh Trừng", Cố Cẩn nói ra tên người trong lòng, ánh mắt đông cứng lạnh lẽo dường như gặp được mặt trời ngày hè chói chang, sôi nổi tan rã.

"Trừng trừng", Diệp Thần dịu dàng gọi, ánh mắt mang theo ba phần tình yêu, ba phần sủng nịch cùng bốn phần kinh ngạc gãi đúng chỗ ngứa.

"Hôm nay em cũng tới à, như thế nào không với anh?"

Không, lúc biết Đỗ Hành có thể là nhân vật tiếp theo của cốt truyện, anh liền biết Thịnh Tinh sẽ lựa chọn cùng Sở Cảnh Trừng ký hợp đồng, hơn nữa mấy hôm trước đã công bố danh sách khách mời, Sở Cảnh Trừng xuất hiện ở bữa tiệc này cũng là sự tình tất nhiên.

"Ai nha, em nhớ rõ đã nhắn tin nói cho anh Diệp Thần a", trong giọng Sở Cảnh Trừng mang theo tia nghi hoặc.

Cậu ta nhớ chính mình rõ ràng đã nhắn cho đối phương thật nhiều tin tức nhưng một cái đều không được trả lời. Thiếu chút nữa làm hại cậu ta tiêu hao quá mức tiền điện thoại mà không dùng được nữa.

Ai, nếu không phải tháng này mua vài bộ quần áo mới, cũng không đến mức hiện tại quẫn bách như thế. Sớm biết như vậy thì đã nạp nhiều tiền điện thoại chút.

Nghĩ đến vừa mới ở bàn tiệc trong đại sảnh ăn nửa chỉ gà nướng, Sở Cảnh Trừng cảm thấy cơm chiều hôm nay cũng có thể bỏ bớt.

Không đúng, không đúng, hiện tại không phải thời điểm nghĩ việc này.

sở Cảnh Trừng diễn đúng với thân phận diễn viên của mình (không phải), điều chỉnh biểu tình, ngữ khí thương tâm nói:

"Có thể là do anh Diệp Thần bận quá"

Cậu ta đem đầu ngẩng lên một góc 45 độ, khóe mắt thấp thoáng nước mắt, ở dưới ánh đèn đại sảnh càng nổi bật như viên đá quý trong suốt.

"Rốt cuộc, hiện tại anh Diệp Thần đã tự mình quản lý gia nghiệp, không giống em, mỗi ngày chỉ biết ở nhà ngốc, trừ bỏ phát sóng trực tiếp thì cái gì cũng không biết làm".

Khéo mắt Diệp Thần hơi giật, môi mở ra rồi mím lại, lặp lại vài lần, cuối cùng mới mở miệng, mang theo một tia run rẩy không kịp che giấu: "Xin lỗi Trừng Trừng, là anh sai, anh không biết được em thương tâm như vậy".

Ngay sau đó ngữ điệu tạm hoãn, mang theo vài phần trách cứ :"Trừng Trừng rất nỗ lực, không cần khinh thường bản thân như vậy. Chỉ cần đem việc trong khả năng cho phép của mình làm tốt, cũng rất tuyệt, rất nhiều người việc của bản thân cũng đã làm không xong".

Vừa nói vừa ngó bên cạnh, nhìn một cái.

Rốt cuộc có một người ngay cả mặc quần áo sự tình đơn giản này cũng cần người khác chỉ đạo.

Cố Cẩn luôn cảm thấy lời nói của Diệp Thần có ẩn ý, ý mang ám chỉ.

Cậu vừa định dỗi hai câu liền ý thức được hiện tại còn ở trước mặt Sở Cảnh Trừng, vì thế chỉ có có thể im lặng, sắc mặt càng xấu.

Xem a xem a, Cố thiếu bởi vì cậu ta cùng Diệp thiếu nói chuyện, không chú ý đến anh ấy nên tức giận.

Trong lòng Sở Cảnh Trừng mỹ tư tư, trên mặt vui sướиɠ mang theo cảm động:

"Anh Diệp Thần thật tốt, rõ ràng em cái gì cũng không biết, ở trong mắt anh Diệp Thần lại ưu tú đến như vậy".

Ánh mắt thuận thế dời đi, " Ở trong mắt anh Cố Cẩn , em cũng là như vậy sao?" Trong mắt mang theo thật nhiều mong chờ.

"Ừ?...... Ừ! Đương nhiên, ở trong mắt anh, Cảnh Trừng là tốt nhất", Cố Cẩn còn đang mải trừng Diệp Thần, nghe được có người gọi mình còn ngốc trong nháy mắt. Khi biết được chuyện gì, cậu vội vàng trả lời, trong lòng không ngừng tự trách.

Cảnh Trừng đang nói chuyện với mình mà sao mình lại không đặt lực chú ý trên người đối phương?

Khẳng định là Diệp Thần sai.

Diệp Thần: Mặt vô tội.jpg

...

Đỗ Hành đọc diễn văn khai mạc xong mới từ trên đài xuống dưới, theo thói quen nhìn những người đang đi lại chính giữa đại sảnh.

Kết quả liền thấy được trong một góc có ba người đang tụ ở bên nhau, nhìn được rõ ràng là ai, biểu tình hắn phức tạp nhưng vẫn tự nhiên đi qua.

"Xin chào Cố thiếu, Diệp thiếu", Đỗ Hành thanh âm tùy ý, tuy rằng kêu "Thiếu" nhưng chính là trong giọng nói cũng không nghe ra phần nào ý kính trọng, hai người đối diện cũng không ngại hắn như vậy.

Một người là không sao cả, một người còn lại là hiểu bản tính Đỗ Hành.

"Vị mỹ nhân này là ai a?" Hắn cười hì hì, một đôi mắt đào hoa cong lên, mang theo mười phần mị lực.

Cho dù ngữ khí không quá lễ phép, phỏng chừng bất luận người nào cũng không muốn trách móc hắn nặng nề. Dường như bản tính hắn nên như thế, tùy tâm sở dục, dựa theo suy nghĩ của chính mình mà sống.

Diệp Thần tươi cười bất biến, giới thiệu đơn giản về Sở Cảnh Trừng một chút, trong lòng lại nghĩ đến chuyện khác.

Trải qua trao đổi lần đó, anh biết Đỗ Hành cũng không làm việc có lệ như bên ngoài thể hiện, đối phương thành công cũng tuyệt không phải ngẫu nhiên hoặc là khí vận tốt.

Cho nên, thư mời lần này dù có là người khác phát đi, Đỗ Hành hẳn cũng sẽ đơn giản xem qua một chút, hơn nữa Sở Cảnh Trừng còn là vai chính, không lý nào Đỗ Hành sẽ không biết cậu ta là ai.

Rốt cuộc bởi vì đặc tính "Vai chính thụ", nếu Đỗ Hành không phải vai chính công số một thì với điều kiện chất lượng tốt như vậy trong tiểu thuyết, hắn cũng nên tự nhiên có độ hảo cảm nhất định với Sở Cảnh Trừng, trở thành một nam phụ quan trọng.

"Chào ngài, xin hỏi ngài chính là tổng tài công ty Thịnh Tinh Giải Trí — Đỗ Hành tiên sinh sao?" Sở Cảnh Trừng bày ra tươi cười điềm mỹ.

"Tôi rất kính nể Đỗ Hành tiên sinh, ngài phi thường tài năng, mỗi lần đầu tư điện ảnh đều được giới phê bình khen ngợi và rất ăn khách. Ngài cũng dẫn dắt công ty phát triển càng ngày càng lớn mạnh, có thể làm việc ở Thịnh Tinh Giải Trí cũng chính là ước mơ của tôi".

Là một bạch liên hoa đủ tư cách, trước tiên nên thu thập tốt tình báo.

Ngay từ đầu, Sở Cảnh Trừng đã điều tra xong người chủ trì bữa tiệc tối này là ai, khi nhìn thấy Đỗ Hành so với trong ảnh càng đẹp trai, hai mắt cậu ta liền phát sáng.

Đối phương cũng cảm thấy hứng thú với cậu ta, này thật đúng là quá tuyệt vời.

Bản thân phải hảo hảo biểu hiện bằng không liền uổng phí số tiền lớn đã trả để học khóa huấn luyện diễn xuất.

Phải biết rằng, cậu ta rất nghiêm túc làm bạch liên hoa.

Tác giả có lời muốn nói: Ta ký hợp đồng ~ Cảm ơn nhóm tiểu thiên sứ đã theo dõi ta cho tời nay, siêu cấp yêu mọi người!!!

Kích động đi xuống dưới lầu chạy ba vòng! Hưng phấn đến mức đem Diệp thiếu ôm công chúa Cố thiếu!

Diệp thiếu: Ừ?

Cố thiếu ( trên đầu chữ 井 ): Lăn!

Editor: Kiều Linh Nhi: Chương này tác giả viết hơi ngắn nhưng chương sau lại siêu dài luôn ấy.