Chương 10

Editor: Kiều Linh Nhi :>

Cố Duyên?

Trong đầu Diệp Thần tra qua một chút thông tin sự tình sắp tới sẽ phát sinh, đối với việc Cố Duyên tìm mình cũng có suy đoán.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn chính là về dự án Tán Diệp.

Biết được thông tin lần này Diệp thị cùng Thịnh Tinh Giải Trí tạo ra một dự án lớn, những người cùng Diệp hơi có chút quan hệ đều liên lạc tới kiếm chỗ tốt, như vậy làm đối tác hàng năm trên thương trường của Diệp thị, Cố thị không lý nào lại không nghĩ đến chuyện hợp tác.

Diệp Thần mở điện thoại, tra thời gian biểu, nhìn nhìn hành trình tuần sau, ngón tay ấn đưa vào đánh dấu, nghĩ nghĩ, lại trả lời một hàng chữ.

— — Buổi sáng thứ sáu tuần sau có thời gian, địa điểm gặp mặt liền chọn ở Cố thị đi.

Ngày đó vừa lúc anh phải đi tới phụ cận Cố thị xử lý chút việc, trực tiếp tiện đường qua đó luôn.

— — Ok.

Sau khi nhận được tin nhắn trả lời của Cố Duyên, Diệp Thần buông di động, nhắn mắt lại.

...

Sáng sớm hôm sau, Diệp Thần theo lẽ thường đi làm.

Thịnh Tinh Giải Trí phái người đến đây, thương nghị lại một chút tên của chính thức của internet video ngôi sao, ký xong hợp đồng, nhanh chóng sai người đi đăng ký bản quyền tên nhãn hiệu.

Bên này Diệp thị nói tên, quyền quyết định logo thì giao cho Thịnh Tinh.

Người của Thịnh Tinh Giải Trí vừa đi, Diệp Thần đã kêu Kỳ Ngọc tới, hỏi hắn tiến độ việc đã giao.

"Kỳ Ngọc, tư liệu về Đỗ Hành tra được đến đâu rồi?"

"Vâng, Diệp thiếu. Hiện tại đã bắt đầu phái đi thám tử tư, hơn nữa cũng phát động người đi thành phố H sưu tập tình báo, muộn nhất một tháng sau sẽ có kết quả".

Kỳ Ngọc tự tin trả lời, hôm nay hắn đã dùng Bá Vương, là nó cho hắn thêm kỹ năng đặc biệt.

"Ừ, nhanh hơn". Diệp Thần gật gật đầu, cho Kỳ Ngọc ra ngoài tiếp tục đi làm việc.

Sau đó, anh lấy một cái bút đen từ trong ống đựng bút trên bàn làm việc, viết hai chữ "Đỗ Hành" lên trang giấy trắng, hai bên viết thêm "Sở Cảnh Trừng" và "Cố Cẩn".

Anh vẽ một đường thẳng giữa "Sở Cảnh Trừng" và "Đỗ Hành", mũi tên chỉ về "Sở Cảnh Trừng", bên trên viết hoài niệm, thở dài, tiếc nuối.

Đây là tối hôm qua, từ trong ánh mắt Đỗ Hành anh phân tích ra những thứ này.

Ngày hôm qua ở khách sạn, biểu hiện của Đỗ Hành nơi nơi lộ ra điểm đáng ngờ, bên ngoài làm bộ cùng Sở Cảnh Trừng mới gặp mặt, trong mắt lại để lộ ra quen thuộc.

Rồi sau đó, anh lại ở giữa "Cố Cẩn" và "Đỗ Hành" vẽ đường thẳng, mũi tên hướng đến "Cố Cẩn", bên trên ghi sợ hãi.

Khi hai người giằng co, chỉ cần biểu hiện của Cố Cẩn có chứa thái độ ác ý, thân thể Đỗ Hành liền sẽ không tự chủ cứng đờ, thậm chí trong chớt mắt, ánh mắt hắn hiện lên một tia sợ hãi.

Hai người vốn nên là lần đầu tiên gặp mặt mới đúng.

Cuối cùng, Diệp Thần đem tên mình viết xuống dưới cùng, cách thức giống nhau, lần này bên trên viết chính là cảm giác thân thiết, quen thuộc và kinh ngạc.

Lúc mấy người trò chuyện, Đỗ Hành sẽ luôn vô ý thức đối với anh ôm một loại thái độ thân thiết. Lần trước cùng nhau ăn cơm, Đỗ Hành đã nói ra khẩu vị của "Diệp Thần" giống như rất thuận miệng.

Mà cảm giác kinh ngạc.

Khi Đỗ Hành cùng Cố Cẩn tranh chấp, anh đã tiến lên giữ chặt Cố Cẩn, khi đó một là do anh sợ Cố Cẩn phát bệnh, hai cũng là muốn nhìn phản ứng của Đỗ Hành đối với việc anh cùng Cố Cẩn tiếp xúc.

Lúc ấy anh cũng không bỏ qua một tia kinh ngạc thoáng hiện lên trong mắt Đỗ Hành.

Theo lý mà nói, nguyên chủ cùng Cố Cẩn tranh giành Sở Cảnh Trừng mới bắt đầu gần một năm.

Diệp gia và Cố gia đều rất coi trọng mặt mũi gia tộc mình, cho nên tin tức chỉ được truyền bá trong vòng thượng tầng một phạm vi rất nhỏ mà thôi.

Huống hồ hầu hết mọi người đều cảm thấy hai người không thật sự động lòng, thuần túy là tiêu khiển thời gian. Đặc biệt là những thiếu gia thế gia từng có tiếp xúc với Cố Cẩn đều cảm thấy một người hỉ nộ vô thường như cậu căn bản không có khả năng thật tình trả giá vì bất cứ ai.

Mọi người đối với việc này nhiều nhất cũng chỉ xem như trò vui, trêu trọc Diệp gia cùng Cố gia một chút có phải hay không mối quan hệ lâu đời này sẽ bởi vì hai người mà sinh ra vết rách gì đó. Trên thực tế, bọn họ cũng cân nhắc trong lòng, sẽ không cố ý trước mặt người ngoài nhắc tới.

Mà bản thân Đỗ Hành tuy xem là tổng tài một công ty, nhưng để đuổi kịp trong vòng vẫn là có chút xa, theo lý thuyết thì càng không thể biết mấy tin tức này.

Chỉ sợ Đỗ Hành thật sự là người Đỗ gia, nhưng đại bản doanh của Đỗ gia tập trung hết ở thành phố H, vì sao phải hao phí công sức điều tra tin tức bát quái trong vòng của thiếu gia nơi kinh thành?

Cho nên, Đỗ Hành phải là cùng đại bộ phận người giống nhau, biết ở trong thượng tầng kinh thành Diệp gia cùng Cố gia là thế giao, mượn việc này phỏng đoán quan hệ đời sau hai nhà hẳn cũng không tồi, chứ không phải khi nhìn thấy mình và Cố Cẩn hòa bình ở chung, biểu hiện thái độ kinh ngạc.

Trừ phi, ngay từ đầu hắn đã biết quan hệ của bọn họ không tốt.

Trong văn phòng, ngoại trừ Diệp Thần thì không còn bất kì ai, lúc này yên tĩnh đến mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.

Diệp Thần đứng lên, đem màn cửa kéo ra nhưng không mở cửa sổ văn phòng. Không khí lưu thông thong thả làm người không khỏi cảm thấy áp lực. Sau khi mở cửa sổ, anh nhắm mắt lại, tùy ý gió nhẹ xuyên thấu qua khe hở thổi qua gương mặt.

Anh chưa từng cảm thấy bản thân được trọng sinh là trường hợp đặc biệt, chỉ cảm thấy đây là một loại may mắn. Nếu những người khác cũng trúng thầu giống anh thì cũng đều không phải không có khả năng.

Ngay từ đầu, anh từng ôm phỏng đoán Đỗ Hành cũng gặp được tình huống giống mình, đã từng suy đoán qua Đỗ Hành có hay không cũng là người nào đó từ "các thế giới khác" đến sắm vai.

Nhưng sự kiện ngày hôm qua lại đánh vỡ suy đoán này của anh.

Nếu Đỗ Hành cùng anh giống nhau, hiểu biết của hắn đối với Cố Cẩn và Sở Cảnh Trừng cũng giới hạn trong tiểu thuyết mới đúng.

Thời gian Đỗ Hành tới đây có khả năng cùng anh giống nhau, thậm chí so với anh sớm hơn, cho nên có lẽ Đỗ Hành biết được một số nội dung của tiểu thuyết mà bản thân anh không biết.

Quen thuộc với Sở Cảnh Trừng còn có thể miễn cưỡng giải thích vì biết được nhân vật tiểu thuyết, rốt cuộc Sở Cảnh Trừng cũng là vai chính, số lần lên sân khấu tự nhiên là nhiều.

Như vậy sự sợ hãi khi đối mặt Cố Cẩn lại từ đâu mà đến? Anh không hiểu những cái mà tiểu thuyết ghi lại, thứ gì có thể khiến loại người mang tính cách như Đỗ Hành sinh ra sợ hãi với Cố Cẩn.

Chỉ có một loại khả năng, đó là trước khi Đỗ Hành trọng sinh đã từng cùng hai người họ tiếp xúc.

Như vậy, tình huống của Đỗ Hành phỏng chừng là "Xuyên qua thời không", tức là từ tương lai xuyên về quá khứ. Xem trình độ, ít nhất tương lai kia chắc là tương lai về sau bọn họ cùng Sở Cảnh Trừng ở bên nhau.

Hơn nữa, cũng là tương lai mà nguyên chủ vốn nên đi đến.

Xem ra trước mắt, bài trừ vị công chính thứ tư không biết là ai, ba người bọn họ hẳn là đều làm người ở bên Sở Cảnh Trừng.

Nguyên chủ cùng Đỗ Hành quan hệ không tồi, nhưng quan hệ với Cố Cẩn vẫn luôn không tốt, mà quan hệ của Đỗ Hành và Cố Cẩn trình độ không tốt càng thêm lợi hại, có khả năng hai người còn phát sinh xung đột, Cố Cẩn đã làm ra hành động nào đó quá kích động dẫn tới trong lòng Đỗ Hành tồn tại bóng ma.

Nhưng trong ánh mắt Đỗ Hành nhìn Sở Cảnh Trừng lại có "Tiếc nuối".

Đầu tiên loại trừ khả năng Đỗ Hành và Sở Cảnh Trừng không ở bên nhau. Nguyên văn nếu kết thúc bình thường, căn cứ giả thiết của tác giả trong tiểu thuyết, bọn họ vài vị là công chính khẳng định sẽ cùng Sở Cảnh Trừng ở bên nhau.

Vì vậy, cái gì dẫn tới thái độ này của Đỗ Hành? Lại là cái gì khiến Đỗ Hành giả vờ không quen biết Sở Cảnh Trừng nhưng vẫn tiếp xúc?

Giải quyết xong một cái nghi vấn, lập tức sẽ chạy ra một vấn đề mới.

Xem ra, một số vấn đề cần tiếp tục quan sát để giải quyết, hoặc là trực tiếp đi hỏi Đỗ Hành.

Kết thúc tự hỏi, Diệp Thần vừa định thúc giục Kỳ Ngọc động tác nhanh lên, trong nháy mắt tiếp theo lại cảm thấy động tác này vô cùng quen thuộc.

Anh còn nhớ rõ, trước khi bắt đầu hình như chính mình từng nói Kỳ Ngọc là chuyện này không vội, có thể chậm rãi điều tra?

Khụ khụ, vậy quên đi đi. Quả thật có vội cũng không được.

Huống hồ anh tin tưởng năng lực làm việc của Kỳ Ngọc.

Kỳ thư ký đang sửa sang lại tư liệu đánh cái hắt xì, trong chớp mắt, trước mặt liền xuất hiện hai sợi tóc mới từ trên đầu rơi xuống, biểu tình hắn trấn định ném vào thùng rác.

Rồi sau đó, lần đầu trong đời, trong thời gian đi làm mở ra cửa hàng online, ở khung tìm kiếm tìm tòi.

— — Dầu gội phòng chống rụng tóc • bản siêu mạnh.

Editor: Quả không phụ danh Diệp • siêu logic • Thần mà, đại thần chỉ dựa vào vài ánh mắt với cử chỉ là gần như đoán được chân tướng, đỉnh quá :>