Chương 5

Editor: Kiều Linh Nhi :>

Mỗi giây mỗi phút đều chậm rãi trôi qua, Diệp Thần lại lần nữa cầm lấy di động, sau vài giây thì có người nghe máy.

"Kỳ Ngọc, điều tra thêm về thân thế cùng gia cảnh của của Đỗ Hành cho tôi, nhớ cẩn thận đừng kinh động bất kì kẻ nào".

Nghĩ đến trong khoảng thời gian ngắn chắc chắn sẽ không tra thêm được gì hữu ích, Diệp Thần lại nói: "Chuyện này cũng không gấp, cậu cũng có thể chậm rãi điều tra".

"Được, Diệp tổng".

Kỳ Ngọc buông điện thoại đã ngắt máy xuống, chậm rãi nhìn về đống văn kiện trước mặt. Đếm đếm, trong tin nhắn cũng còn mấy cái báo cáo của các bộ phận cùng vài số điện thoại xa lạ chưa xử lý.

Hắn không tiếng động ngẩng đầu nhìn về phía ánh sáng mặt trời lóa mắt ngoài cửa sổ, sau đó lại cẩn thận ngó trái ngó phải, không phát hiện ai mới đưa tay lên vuốt mép tóc nặng nề thở dài.

Kỳ Ngọc nghe nói người Anh đa phần có gien hói đầu mà bố của hắn lại là một người Anh chính gốc. Haiz, thực lo lắng sau này mình có bị di truyền hay không.

Điện thoại lại lần nữa vang lên, Kỳ Ngọc nhắm mắt tự nhủ buổi tối sau khi tan ca thì đi mua chai Bá Vương dưỡng tóc vậy.

2 giờ 45 phút chiều, Diệp thần đi đến văn phòng tiếp khách ngồi đợi. Một lát sau đúng giờ giờ hẹn thì cánh cửa bị đẩy ra. Người mở cửa mặc một bộ vest cực kì gọn gàng, nam tính. Xong việc hắn nhanh nhẹn nghiêng mình đứng sang bên cạnh mời vị phía sau đi vào.

Người đó vô cùng cao lớn anh tuấn, mang trên mình khí thế trương dương, môi mỏng nhếch lên cười đầy tùy ý bước lại gần. Đây quả thật chính là tổng tài của Thịnh Tinh Giải Trí — Đỗ Hành.

Trong lúc Diệp Thần thầm đánh giá Đỗ Hành thì hắn đã nhanh chóng đi đến ngồi phịch xuống chỗ đối diện, trắng trợn táo bạo mà đánh giá cách bài trí cùng đồ vật trong phòng.

Đỗ Hành, ngày thường là một người làm việc vô cùng tùy hứng, việc hắn đầu tư kịch bản điện ảnh cùng những hạng mục khác giống như đều dựa vào hứng thú của bản thân mình để quyết định. Nhưng đa phần mỗi lần đầu tư hoặc hạng mục được hoàn thành đều mang lại thành công vang dội, được khá nhiều người trong ngành đánh giá có ánh mắt tinh chuẩn. Mặt khác cũng có người khinh thường nói hắn chỉ là có vận khí tốt mà thôi.

Là người đàn ông trưởng thành sự nghiệp vô cùng thành công nhưng sinh hoạt cá nhân của hắn lại tương đối hỗn loạn, nam nữ đều không kiêng kỵ.

Trong công ty những minh tinh đã ra mắt lâu năm tựa hồ đều từng có quan hệ thân mật với Đỗ Hành, thậm chí vài gương mặt trong số đó còn thường xuyên xuất hiện trên màn ảnh và được mọi người yêu thích.

Nhớ lại xong nội dung đại khái của tư liệu mà Kỳ Ngọc đã tra được Diệp thần nở một nụ cười khéo léo, chủ động đứng dậy vươn tay chào hỏi: "Xin chào Đỗ tổng, tôi là chủ tịch của Diệp thị — Diệp Thần".

Người trước mặt chẳng thèm đáp lại, ánh mắt thẳng tắp nhìn hắn chằm chằm. Ý cười Diệp Thần vẫn như cũ, độ cao của bàn tay đưa ra không một chút biến hóa.

Mấy chục giây sau Đỗ Hành mới vươn tay cùng Diệp Thần bắt tay qua lại.

Tựa hồ hoàn toàn không ý thức được hành động vừa rồi của mình có bao nhiêu vô lễ, Đỗ Hành tự nhiên mà mở miệng nói: "Từ lâu đã được nghe danh của Diệp tổng".

Thanh âm từ tính, ngữ điệu cao vυ"t làm người nghe không thể phân biệt được hắn thật lòng khen ngợi hay là đang mỉa mai trào phúng.

Sau khi nhìn thấy người đối diện trước sau vẫn bình tĩnh không hề có biểu tình gì khác thường, khóe mắt của Đỗ Hành hơi cong lên: "Diệp tổng thật là tích thủy bất lậu* mà".

Tích thủy bất lậu – 滴水不漏 – dī shuǐ bù lòu (một giọt nước cũng không để nhỏ ra ngoài; hình dung lời nói, việc làm vô cùng cẩn mật, không có chút sơ hở nào; hoặc là tiền đã vào tay không dễ dàng để lọt ra ngoài). Nguồn: Hoa ca.

Ý nghĩ trong lòng Diệp Thần không ngừng đan xen, ấn tượng đối với người tên Đỗ Hành này cũng dần đổi mới theo thời gian. Thoạt nhìn thì tưởng đây là một người bất cần đời nhưng ánh mắt kia lại sâu thẳm khiến người ta không thể nhìn rõ được rốt cuộc hắn đang suy nghĩ điều gì.

Thịnh Tinh ở trong giới giải trí cũng xem như đủ lớn mạnh nhưng nếu cùng Diệp thị so sánh thì đúng là gặp phải sư phụ.

Đỗ Hành là người thông minh chắc cũng biết rõ được điểm này, nhưng vì sao vẫn thử khiêu chiến uy nghiêm của Diệp thị. Hắn dám làm trò khıêυ khí©h, định khiến anh thất thố hay là đang thử xem điểm mấu chốt của anh đến đâu?

Nhưng việc mạo hiểm này mang đến lợi ích gì cho hắn?

Nếu Diệp thị muốn đổi một đối tượng hợp tác khác thì chẳng cần làm gì nhiều chỉ hơi lộ chút tiếng gió, ngay lập tức sẽ có rất nhiều người tranh nhau đến bể đầu để đoạt được.

Nhưng đổi lại nếu Thịnh Tinh Giải Trí mất đi hợp đồng lần này thì có lẽ sẽ không thể nào có được cơ hội mới để kết giao với gia tộc lớn như Diệp thị.

Các vấn đề khác nhau không ngừng hiện lên trước mắt khiến Diệp Thần hơi khó chịu nhưng biểu hiện bên ngoài của anh vẫn làm người ta thấy ổn trọng trầm tĩnh, khí chất bình tĩnh, ôn hòa như thường không hề bị chuyện gì ảnh hưởng đến.

Đỗ Hành thầm bĩu môi cuối cùng cũng chịu chủ động ngồi xuống, phân phó cho thư kí mang văn kiện đặt lên bàn bắt dầu thương lượng chính sự ngày hôm nay.

...

Đồng hồ treo tường tích tắc chạy từ 3 giờ đến tận 5 giờ, sắc trời cũng dần chuyển sang màu đỏ đậm đặc trưng của hoàng hôn. Mặt trời vẫn đang lấp ló một nửa ở đường chân trời như là không muốn rời đi, gắng sức giãy giụa tản mát ra những ánh sáng cuối cùng.

Trong một giây khép lại bản hợp đồng kia Đỗ Hành thoải mái mà thở dài một hơi nhẹ nhõm, Diệp thần thu hồi lại bút ký tên rồi quay sang nhìn Đỗ Hành như có suy tư.

Ngoài mặt thoạt nhìn Đỗ Hành vẫn luôn tập trung chơi điện thoại, hầu hết bộ phận công tác đều là thư kí của hắn giải thích và trao đổi điều kiện. Nhưng khi suy xét chuyện quan trọng Đỗ Hành vừa mở miệng là có thể nói đúng trọng tâm, quan điểm mới mẻ độc đáo, thường xuyên đề cập đến khía cạnh lợi ích quan trọng nhất, điểm mấu chốt quyết định vấn đề thì một phần cũng không nhường.

Ngoài mặt thì tùy hứng nhưng bá đạo mới là bản chất thực sự được che dấu sao? Hơn nữa, hắn vẫn rất nghiêm túc làm việc.

Diệp Thần đem đánh giá "không làm việc đoàng hoàng" trước đó gạch bỏ.

Đỗ Hành đang im lặng chợt đánh cái rùng mình, nhìn chằm chặp Diệp Thần đứng đối diện trong chốc lát nhưng chẳng thu được gì. Hắn chán nản đành hoàn toàn từ bỏ tiếp tục cúi đầu lướt di động.

Điều tra sau vậy.

Diệp Thần đứng lên: " Trời đã tối, Đỗ tổng có muốn ở lại cùng tôi đi ăn 1 bữa hay không?".

"Không cần..." Đỗ Hành cứ cảm thấy cả người đang nổi da gà không ngừng, theo bản năng hắn nói từ chối.

"Sau lần hợp tác này Đỗ tiên sinh sẽ trở thành đối tác đầu tiên của Diệp thị trong việc khai thác thị trường giới giải trí, anh thật sự không muốn cùng tôi ăn một bữa để kỉ niệm sự việc vui vẻ này à?". Ý cười của Diệp Thần bất biến thậm chí so với ban đầu thì càng sâu thêm vài phần.

Khởi đầu suôn sẻ thì không nhất định kết thúc cũng sẽ tốt đẹp như vậy, trong giới giải trí cũng không phải Thịnh Tinh một nhà độc đại anh thấy đúng không?

Đỗ Hành im lặng nhìn người đối diện, sau khi nắm bắt được đại lão ý tứ hắn phân phó thư ký đi xuống tầng trước để lấy xe. Cuối cùng hai người cùng nhau chọn một nhà hàng được trang hoàng cao cấp nhất dùng cơm.

Đỗ Hành âm thầm líu lưỡi cảm thán Diệp thị quả là tài đại khí thô. Trong khi đợi đồ ăn hắn phát hiện món ăn đều được nhanh chóng lần lượt mang lên không ngừng nhưng hoàn toàn đặt hết ở phía Diệp Thần, còn chính mình thì cái lông gà cũng chẳng có.

"Diệp tổng, đạo đãi khách không thể không có a!" Đỗ Hành nghiêng mình tựa lưng về phía sau nhếch miệng oán giận lên tiếng.

Nhưng người đối diện cười cười mà không nói, thì thầm với người phục vụ vài câu. Giây lát sau chỗ hắn ngồi cũng được mang lên một đĩa đồ ăn.

Trên nắp dán dòng chữ "Rơi lệ đầy mặt".

Đỗ Hành nghi hoặc: "......Đây là cái gì?"

Diệp Thần: "Đây là mỹ thực đặc sắc của kinh thành".

Đỗ Hành: "? Cái này á?"

Diệp Thần: "Đây chính là thịt bò thượng đẳng của nội Mông Cổ được chọn lựa kĩ càng cùng với với bột mì mới cao cấp, sau cùng do chính tay đầu bếp trưởng kéo mì rồi chế biến tại chỗ".

Tuy ông đây đọc sách không nhiều nhưng chỉ số thông minh cũng xài rất tốt có được không.

Đỗ Hành mộng tưởng có thể dùng sự mãnh liệt của ánh mắt để truyền đạt những ý nghĩ hàm súc trong đầu nhưng bị Diệp Thần bơ đẹp.

Diệp Thần: "Đỗ tổng, chúc cho chúng ta tương lai hợp tác suôn sẻ, đúng không?".

Đỗ Hành: " .....Đúng vậy, Diệp tổng".

Đỗ Hành cuối cùng vẫn là nhận mệnh gắp một đũa mì lên ăn.

Đỗ Hành: "Cay quá!"

Diệp Thần: "Do bò nội Mông Cổ đều rất thích ăn cay".

Đỗ Hành: "......"

Đỗ Hành: "Xem ra sau này đi theo Diệp tổng kiến thức của tôi sẽ ngày càng trở nên phong phú".

Diệp Thần: "Không cần cảm ơn. Ăn hết là được".

Đỗ Hành: "Cảm ơn đã chiêu đãi" (nghiến răng nghiến lợi).

Bữa tối này có thể nói cả chủ lẫn khách đều tẫn hoan, thật đáng mừng, thật đáng mừng.

......

Đỗ Hành ăn có một bữa cơm mà nội tâm lại cảm thấy đủ mệt mỏi, nhìn cái đĩa trống trơn trên bàn nhỏ giọng lẩm bẩm:

"Rõ ràng là anh thích ăn những đồ có vị ngọt vậy mà lại gài cho tôi đồ cay, có còn nhân tính hay không?"

Diệp Thần nghe vậy, nhíu mày: "?"

Đỗ Hành giật mình tự biết đã nói lỡ, nhanh chóng cứu chữa: "Diệp tổng, anh nhìn thử, chẳng phải anh gọi đều là đồ ngọt à?".

Nói xong Đỗ Hành từ trong túi lấy ra một bức thư mời sang trọng, động tác mang theo chút loại hoảng loạn chưa kịp che giấu:

"Đây là thư mời tiệc tối của Thịnh Tinh Giải Trí một tuần sau, đến lúc đó hầu hết minh tinh, ngôi sao mới ra mắt hoặc ra mắt đã lâu đều sẽ tới, ở đó chắc chắn sẽ có người đạt yêu cầu như trong hợp đồng của chúng ta, anh có thể đến đó để nhìn thử".

Diệp Thần tiếp nhận, không hề hỏi thêm gì về vấn đề vừa nói. Nhưng trong lòng thì lại lặng lẽ có thêm một dấu hỏi chấm.

Anh nhìn về phía bàn ăn của bản thân mình một chút, đối phương phỏng chừng không có quan sát kỹ. Trên thực tế món ăn ngọt chỉ chiếm một phần nhỏ còn lại đều lấy vị cay làm chủ, anh rất thích ăn cay nhưng nguyên chủ lại thích ăn ngọt.

Điều này trong tiểu thuyết gốc cũng không hề đề cập đến.

Đỗ Hành làm cách nào mà biết khẩu vị của "Diệp Thần"? Chẳng lẽ Đỗ Hành lúc trước đã từng tiếp xúc với nguyên chủ?

Nhưng trong trí nhớ của nguyên chủ không có điều này. Vấn đề quả thật càng lúc càng nhiều.

Tiểu kịch trường:

Hôm nay đã thu thập được một tin tức của Diệp tổng, đó chính là Diệp tổng thực thù dai. Khi còn bé, từng có một bạn nhỏ cướp đi máy bay giấy anh vất vả mới gấp được. Sau đó Diệp Thần liền mọi lúc mọi nơi theo đuôi hắn một tuần, làm cho tiểu bằng hữu tưởng rằng mình bị quỷ ám, đều không dám một mình đi WC.

Tác giả: "Cho nên Đỗ tổng ngài đã hiểu ra chưa?".

Đỗ Hành: "Kỳ thật khi Diệp tổng bắt đầu hành động ta vẫn còn đang ngơ ngác".

Editor: Kiều Linh Nhi