Editor: Kiều Linh Nhi :>
Đỗ Hành nói câu đó xong thì lập tức im bặt.
Những ý nghĩ này đã nghẹn ở trong lòng hắn từ rất lâu, nhưng sau khi thốt ra hắn mới ý thức được bản thân đã lỡ lời.
Những lời này không nên là điều hắn có thể nói ở thời điểm hiện tại, rốt cuộc thì cơ hội tiếp xúc giữa hắn và nhị thiếu gia Cố gia rất ít. Vả lại, hắn cũng không có cách nào chen chân vào vòng tròn của đám con cháu thế gia vọng tộc để nắm bắt tin tức.
Có thể đánh giá một vấn đề riêng tư của Cố Cẩn như vậy, chỉ có khả năng là người đã tiếp xúc một thời gian dài với cậu ta.
Nhưng mà, nước đổ khó hốt, gương vỡ khó lành. Lời đã nói ra chẳng thể thu hồi lại nữa.
Bởi vậy Đỗ Hành chỉ đứng im tại chỗ, chờ đợi phản ứng của người đối diện.
Cái người trước mặt này, xem như khó có được, chính là một trong những đối thủ đáng gờm trụ lại ở bên Sở Cảnh Trừng của kiếp trước, cũng là người có quan hệ khá tốt với hắn.
Lúc này mặt trời trên cao lại dịch đi thêm một chút, ánh sáng trở lại chiếu rọi khu vực Diệp Thần đang đứng.
Theo bóng đen che phủ trên mặt Diệp Thần chậm rãi rút đi, khóe miệng anh cũng từ từ nhếch lên để lộ ra tươi cười.
Đó là một nụ cười y đúc ban đầu, cứ như không có chuyện gì xảy ra.
Trong lúc nhất thời nội tâm Đỗ Hành chất chứa vô vàn câu hỏi.
Vì sao vẻ mặt của Diệp Thần lại không thay đổi?
Chẳng lẽ anh ta không cảm thấy khó hiểu với lời mình vừa nói sao?
Chẳng lẽ anh ta không nghi ngờ thân phận của mình sao?
……
Trong đầu hàng loạt những suy nghĩ đan xen rối mắc vào nhau, làm Đỗ Hành trong lúc nhất thời không thể hiểu nổi tình huống gì đang diễn ra.
Thẳng đến khi ánh sáng hoàn toàn đuổi đi bóng đen chiếm cứ chỗ đứng của Diệp Thần, hắn cuối cùng cũng thấy rõ ánh mắt Diệp Thần.
Trong ánh mắt kia, có sự ngờ vực mà hắn đã đoán trước, nhưng lại không có kinh ngạc, thậm chí còn mang theo một tia hiểu rõ, cùng với dư lại một nửa là cảm xúc hắn xem không hiểu.
Cảm xúc ở trong mắt Diệp Thần phập phập phồng phồng, tựa làn sóng gió khổng lồ, muốn đem hắn hoàn toàn nhấn chìm.
Một loại áp lực thật lớn không thể nói rõ đột nhiên xuất hiện trên vai Đỗ Hành.
Hắn cảm thấy cổ áp lực này phảng phất như muốn đè sụp hắn, muốn đem hắn vùi lấp thật sâu xuống lớp đất ẩm ướt bên dưới nền xi măng kiên cố.
Yết hầu Đỗ Hành lăn lộn, thái độ của hắn chẳng còn giống ngày thường vừa kiêu ngạo lại bừa bãi khi đối mặt người khác nữa.
Tiếng quạt máy thổi truyền đến, nhưng không biết có phải ảo giác của chính mình hay không, mà hắn cảm giác càng lúc càng lớn, trong trạng thái hốt hoảng, hắn thấy được môi Diệp Thần đóng đóng mở mở, nói ra mấy chữ.
Hắn muốn nghe rõ ràng, nhưng những lời này lại như cố ý vòng qua lỗ tai hắn, thẳng tắp bay về phía sau.
Cho đến khi hắn nghe được đạo diễn Lưu ở phía sau lớn tiếng hô lên "Cắt——!"
Nháy mắt, tất cả tạp âm trong đầu Đỗ Hành đều biến mất, câu nói của Diệp Thần rốt cuộc cũng rành mạch truyền tới.
"…… Có muốn, tìm một chỗ, nói chuyện chút không?"
Đỗ Hành có cảm giác dây thanh quản không chịu quản chế của cơ thể nữa, cứ thế thay chủ nhân nói một câu, "Được".
...
Diệp Thần cùng Đỗ Hành một trước một sau bước đi, anh đi ở phía trước, đồng thời cũng để ý tới Đỗ Hành đang lâm vào trạng thái không rõ ràng chậm rãi theo sát ở phía sau.
Nhưng mà, hiện tại anh cũng không có tâm tình dư thừa để nói bất cứ chuyện gì.
—— Cậu ta chính là kẻ điên!
Khi những lời này truyền đến tai Diệp Thần, quả thật sánh với sét đánh giữa trời quang.
Phỏng đoán về từng người từng người dần hiện lên, ngay sau đó quy tụ lại trong đầu Diệp Thần.
Thì ra trong thế giới tiểu thuyết này đã định trước một cái tương lai.
Rốt cuộc Cố Cẩn đã xảy ra chuyện gì, hoặc là Cố Cẩn đã làm ra chuyện gì với Đỗ Hành, mới khiến Đỗ Hành nói ra những lời như vậy.
Tổng hợp toàn bộ biểu tình của Đỗ Hành khi nói những lời này, mặc kệ hắn có nghĩ như thế nào, dường như đều ám chỉ một tương lai chẳng mấy tốt đẹp.
Hình ảnh ngày đó Cố Cẩn ở bờ biển, bị nước biển bao phủ đến tận cổ lại lần nữa xuất hiện trong đầu Diệp Thần.
Nhưng khác là, hình ảnh đến đó cũng không dừng lại, anh chứng kiến nước tiếp tục dâng lên, dần dần vượt qua môi Cố Cẩn, mũi, hai mắt, đỉnh đầu, cuối cùng cả người Cố Cẩn hoàn toàn biến mất, chìm sâu vào màn nước biển lạnh lẽo.
"…Diệp Thần".
"…… Diệp Thần?"
Diệp Thần bị tiếng gọi làm bừng tỉnh, anh nắm chặt hai tay, từng tia đau đớn kí©h thí©ɧ thần kinh làm anh tỉnh táo.
Anh xoay người, đối mặt với Đỗ Hành, sắc mặt như thường nói: "Thực xin lỗi, vừa nãy tôi không chú ý".
Rồi sau đó, Diệp Thần quét mắt nhìn chung quanh một vòng, chỉ về phía một quán cà phê ở bên kia đường, mở miệng, "Ở nơi đó nói chuyện, có thể chứ?"
Đỗ Hành gật gật đầu, "Có thể".
Hiện tại hắn cũng rất nóng lòng muốn hiểu rõ toàn bộ sự tình, không quan trọng là nơi nào cả.
Băng qua con đường, đi về phía trước vài bước , Diệp Thần đẩy cửa quán cà phê.
Trên cửa treo một cái chuông nhỏ, khi có khách hàng đẩy cửa vào hay ra sẽ "Leng keng ——" một tiếng vang lên.
Tuy rằng đây chỉ là tiểu xảo mà ông chủ quán cà phê cố ý thiết kế, coi như đem lại niềm vui nhỏ cho người vào cửa.
Nhưng lại ngoài ý muốn hòa hoãn không khí giằng co căng thẳng giữa Diệp Thần và Đỗ Hành.
Nhân viên phục vụ trẻ tuổi thấy có khách tiến vào, vài bước tiến lên, dẫn hai người đến bàn trống.
Sau khi hai người ngồi xuống, nhân viên phục vụ nói: "Thực đơn đặt ở góc bàn, lúc sau hai người muốn gọi cái gì có thể ấn cái nút bên cạnh bàn, nhân viên phục vụ sẽ qua ghi lại danh sách".
Diệp Thần lễ phép mỉm cười, ý bảo đã biết.
Nhân viên phục vụ bị nụ cười nhạt dịu dàng của người đàn ông làm cho ngại ngùng, gương mặt nhanh chóng ửng hồng, đáp lại bằng một nụ cười nhẹ rồi mới xoay người rời đi.
Đỗ Hành thấy thế, trêu đùa: "Diệp tổng đúng là gặp hoa hoa nở, gặp người người thích mà".
Hắn đã suy nghĩ cẩn thận, dù
sao hiện tại sự tình đã định, che che giấu giấu còn không bằng đem mọi chuyện nói rõ cho nhẹ người.
Tóm lại, giữa hắn và Diệp Thần, mặc kệ là kiếp trước hay vẫn là một đời của kiếp này, đều sẽ không phát sinh chuyện gì khiến hai người phải tranh cãi.
Diệp Thần: "Như nhau, như nhau thôi. Còn nữa, trực tiếp gọi tôi là Diệp Thần đi, tôi với anh, hẳn là rất quen thuộc rồi đúng không".
Đỗ Hành dịch sát về phía sau, tùy ý thân thể mềm oạt như không xương dựa vào trên sô pha, sô pha chất lượng rất tốt, dựa lên có thể cảm nhận được một loại xúc cảm mềm mại.
Nhờ đó cũng làm tinh thần hắn được thả lỏng chút ít .
Đỗ Hành nhắm mắt lại, sau khi tự hỏi vài giây, thở ra một hơi thật dài, cười rộ lên, "Anh đã biết rồi à?" Việc tôi trọng sinh?
Ngay sau đó lại thở dài: "Không nghĩ tới anh lại cho người đi tra xét tin tức về tôi, quả là anh a, luôn cẩn thận như vậy".
Diệp Thần cười cười, "Cảm ơn đã khích lệ, rốt cuộc vẫn bởi vì anh để lộ ra rất nhiều điểm đáng ngờ".
Lần đầu tiên ăn cơm thái độ Đỗ Hành đối với anh vô cùng quen thuộc, khi tham gia tiệc tối của Thịnh Tinh Đỗ Hành cũng đối diện với ba người bọn họ bằng những thái độ bất đồng……
Anh vươn một ngón tay, gõ nhẹ mặt bàn, một tiếng lại một tiếng, cực kỳ có quy luật.
"Anh là con cháu Đỗ gia đúng chứ". Đột nhiên Diệp Thần nhắc tới một vấn đề khác.
Đỗ Hành yên lặng vài giây, hắn biết đối phương nói chính là cái nào Đỗ gia, có thể được Diệp Thần đề cập đến, chỉ có thể là Đỗ gia ở thành phố H kia.
Hắn không thừa nhận, cũng không có phủ nhận, chỉ lẳng lặng chờ lời nói kế tiếp của Diệp Thần.
Sau khi Diệp Thần trở lại kinh thành Kỳ Ngọc liền đem tư liệu về Đỗ Hành giao đến tận tay anh.
Diệp Thần xem qua, sau đó trong lòng liền có ý tưởng, nghĩ về sau muốn tìm một dịp cùng Đỗ Hành nói chuyện.
Không nghĩ tới kế hoạch còn chưa chuẩn bị xong, đương sự đã đi trước một bước ngồi đối diện với anh.
Diệp Thần sắp xếp lại những lời muốn nói, "Nhưng mà Đỗ gia chỉ có hai người con trai, đại ca Đỗ Thịnh, cùng em trai là Đỗ Hạ".
Anh nói ra những tin tức trước mắt đã điều tra được, "Chí hướng của Đỗ Thịnh không đặt nặng ở việc kinh doanh, chuyển sang làm bác sĩ, cơ thể Đỗ Hạ thì ốm yếu, đến nay mới thôi nằm ở trên giường trong bệnh viện cả ngày".
Đỗ Hành vừa nghe xong, lập tức cười nhạo: "Cái gì mà chí hướng không đặt ở kinh doanh chứ, đó là do hắn ta muốn đầu tư kinh doanh nhưng lại không có thiên phú, rất nhiều tiền trong nhà đều đã từ trong tay hắn chảy ra ngoài. Sau khi thử vài lần, hắn biết chính mình không được, nên mới xám xịt mà tìm cho mình một con đường, cuối cùng quyết định ra nước ngoài học y".
Nói xong Đỗ Thịnh, Đỗ Hành ngừng một chút, ánh mắt tối xuống, "Đỗ Hạ người này, đừng nhìn bên ngoài ốm yếu nhu nhược, trên thực tế tâm địa còn rắn rết hơn bất kì ai".
Diệp Thần chỉ nghe Đỗ Hành nói, không đưa ra ý kiến.
Trên thực tế những tin tức điều tra được về Đỗ Hành đều rất đơn giản, không có gì phức tạp, những cái anh vừa nói cũng chỉ chiếm mấy dòng mà thôi.
Giọng điệu anh bình tĩnh mà hòa hoãn, nói ra những tin tức mà chính mà đã tra được, "Mà anh, Đỗ Hành, là con riêng của gia chủ* Đỗ gia".
Gia chủ: Người chủ nhà.
Đỗ Hành không nói chuyện, xem như cam chịu.
Diệp Thần:"Lão gia tử* Đỗ gia một lòng muốn có một người thừa kế hoàn mỹ, tới cứu vãn dòng chính Đỗ gia đang trên bờ vực sụp đổ, cho nên luôn thúc giục gia chủ Đỗ gia sinh thêm một đứa con trai".
Lão gia tử: Lão gia, cụ.
"Ngặt nỗi phu nhân Đỗ gia sau khi sinh Đỗ Thịnh cùng Đỗ Hạ xong, không điều dưỡng cơ thể cẩn thận cho nên rất khó mang thai lại. Gia chủ Đỗ gia không chịu nổi áp lực, chỉ có thể ở bên ngoài tìm một người phụ nữ khác, sau đó sinh ra anh".
"Nhưng mà hiện tại anh lại không ở Đỗ gia, mà giấu giếm thân phận, tự mở một công ty giải trí".
Diệp Thần: "Tôi điều tra được, thời điểm mấy năm trước anh còn cùng người Đỗ gia gọi điện qua lại, có người còn chụp được ảnh anh và gia chủ Đỗ gia gặp mặt, nhìn dáng vẻ thì dường như anh cũng muốn trở về, nhưng trong vòng một năm gần nhất trở lại đây, anh hoàn toàn cùng người Đỗ gia chặt đứt quan hệ, không hề lui tới nữa".
Trong tư liệu điều tra có viết, hành vi của Đỗ Hành từ một năm trước bắt đầu xuất hiện điểm khác biệt, tuy rằng nhỏ bé, nhưng lại thể hiện ở nhiều phương diện khác nhau.
Bởi vậy, Diệp Thần mới suy đoán thời gian Đỗ Hành trọng sinh trở về là trong vòng một năm trước.
Nhưng Diệp Thần vẫn hơi thắc mắc lựa chọn của Đỗ Hành, "Vì lý do gì mà anh không lựa chọn trở về Đỗ gia?"
Liền tính Đỗ Hành được sống lại, thì chỉ vì vậy mà hắn không muốn trở về Đỗ gia nữa ư?
Làm người sống lại một lần chẳng phải hắn sẽ càng có ưu thế cạnh tranh sao? Rất nhiều chuyện đều đã biết trước, hoàn toàn có thể tránh khỏi những nguy hiểm định sẵn.
Đỗ Hành không lập tức trả lời, mà nhớ lại những việc kiếp trước đã từng trải qua.
Bố hắn biết đến sự tồn tại của hắn, nhưng lão gia tử Đỗ gia lại không.
Bố hắn vẫn luôn nghĩ chờ đến sau khi hắn có đủ năng lực thì mới mang hắn trở về Đỗ gia.
Chờ đến lúc đó, cho dù lão gia tử không đồng ý, nhưng nể tình thân phận cháu trai dòng chính Đỗ gia của hắn, lại xem khả năng có thể dẫn dắt Đỗ gia đi lên một tầm cao mới, cũng sẽ tiếp thu sự tồn tại của hắn.
Chung quy, việc không có người thừa kế đã trở thành tâm bệnh trong lòng lão gia tử.
Đỗ Hành quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Trên đường chỉ lác đác mấy người, thêm đó là mấy con mèo hoang đang đùa nghịch. Nơi này trước khi quy hoạch thành chỗ đóng phim, trên cơ bản đã thông báo cho mọi người rời đi hết.
Hắn cứ như vậy vừa nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa trả lời vấn đề của Diệp Thần, "Tôi là từ tương lai xuyên trở về, cho nên tôi biết một khi bước chân vào căn nhà đó bản thân sẽ phải đối mặt với những thứ gì".
Hắn thấy mấy con mèo hoang ở bên thùng rác tìm kiếm thức ăn, trên móng vuốt và khắp người đều phủ kín những vết nhơ bẩn, "Nếu như tôi bước chân vào căn nhà đó, thứ nghênh đón tôi sẽ là sự bất mãn của Đỗ phu nhân, sự ghen ghét của Đỗ Thịnh và oán hận của Đỗ Hạ. Sau này, mỗi hành động của tôi ở Đỗ gia đều sẽ giống như bước đi trên băng mỏng. Nói thật, tôi không muốn lại diễn thêm một lần tiết mục người thừa kế hào môn tính kế lẫn nhau để tranh đoạt gia sản đâu".
Tâm tình Diệp Thần vững vàng không hề chịu ảnh hưởng, "Kiếp trước, anh hẳn là không nghĩ như vậy đâu đúng không".
Thấy người đối diện không nói gì, Diệp Thần tiếp tục: "Vậy cuối cùng, anh là người giành chiến thắng trong trò chơi này à?"
Đỗ Hành: "…… Ừ".
Ngay sau đó, trên mặt Diệp Thần nở một nụ cười nhạt như có như không, "Diệp gia cùng Cố gia vì thế mà ra không ít lực đi".
Không khí quay chung quanh hai người bắt đầu yên lặng, tiếng kim đồng hồ chuyển động như là chạy qua loa khuếch đại, âm thanh tích tắc vang lên vô cùng lớn.
Trong lúc nhất thời, không ai nói gì.
Đến khi không khí căng thẳng tới tột đỉnh, Đỗ Hành mới thở dài, cười khổ nói: "Đừng có trào phúng tôi".
Đỗ Hành không biết rốt cuộc Diệp Thần đã đoán được bao nhiêu chuyện, lại đoán trúng nhiều hay ít.
Hắn dứt khoát không thèm che che giấu giấu nữa, trực tiếp nói ra làm rõ mọi chuyện, "Trong tương lai, tôi, anh, Cố Cẩn, còn có Thẩm Nguyệt đều cùng Sở Cảnh Trừng dây dưa ở bên nhau".
Hiện tại mỗi lần ngẫm lại, hắn đều cảm thấy chuyện này thực thần kỳ.
"Tôi thừa nhận, ngay từ đầu mục đích cùng Sở Cảnh Trừng ở bên nhau của tôi không thuần, là do tôi muốn mượn thế lực của Diệp gia và Cố gia, trên thực tế, cách này đúng là rất hữu dụng. Việc cuối cùng tôi trở thành người thừa kế Đỗ gia, chính là minh chứng tốt nhất".
Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy xong, nhưng ngay sau đó, Đỗ Hành vẫn nhỏ giọng lẩm bẩm nói: "Nhưng cho dù có sự hỗ trợ của mấy người, thì tôi cũng phải dựa vào thực lực của chính mình mới lên làm gia chủ Đỗ gia a".
Diệp Thần cười cười, không tỏ ý kiến với câu nói này.
Đỗ Hành rất muốn chứng minh bản thân, nhưng ngẫm lại hiện tại bản thân mình cũng chỉ là ông chủ của một cái công ty giải trí, có nói ra cũng như không.
Hắn che mặt, cảm thấy có chút vô lực.
Lúc sau, hắn buông tay, bắt đầu nhắc tới Cố Cẩn, nhân vật mấu chốt khiến hai người bọn họ đến nơi này cùng ngồi lại nói chuyện với nhau.
"Cố Cẩn nhìn thấu múc đích tôi tiếp cận Sở Cảnh Trừng, cho nên ngay từ đầu trong lòng đã tồn tại bất mãn với tôi. Khắp nơi cùng tôi đối nghịch".
Giáp mặt khıêυ khí©h đều là việc nhỏ, không đến nỗi để lại bóng ma tâm lý cho hắn.
"Nhưng sau đó, tôi chậm rãi bị Sở Cảnh Trừng hấp dẫn, cũng thật lòng yêu cậu ấy, nhưng cũng vì thế mà mối thù của tôi với Cố Cẩn xem như đã định".
"Mà ở kiếp trước, tôi và anh đều cùng Cố Cẩn như nước với lửa, tục ngữ nói kẻ thù của kẻ thù chính là bạn? Cho nên quan hệ của tôi với anh ngược lại không tồi. Còn Thẩm Nguyệt ngoại trừ Sở Cảnh Trừng, đều không thèm quan tâm tới ai khác".
Cố Cẩn chỉ có một mình, tính tình táo bạo, vui giận thất thường, Đỗ Hành vẫn luôn không hiểu vì sao Sở Cảnh Trừng lại muốn lựa chọn ở bên cạnh Cố Cẩn.
Diệp Thần thu hồi ngón tay gõ bàn, hai tay khoanh lại ôm ngực, hỏi ra vấn đề vẫn luôn quẩn quanh trong lòng, "Vậy anh vì sao lại nói Cố Cẩn là kẻ điên?"
Đỗ Hành giơ tay ra, ám chỉ Diệp Thần đừng nóng vội.
"Sau khi Cố Cẩn cùng Sở Cảnh Trừng ở bên nhau, Cố Duyên vẫn luôn muốn tách bọn họ ra, cảm thấy Sở Cảnh Trừng không thích hợp cùng em trai hắn ở bên nhau, nhưng Cố Cẩn nào phải dạng biết nghe theo lời người khác nói, cho nên quan hệ của Cố Duyên và Cố Cẩn cũng vì thế càng ngày càng xuất hiện thêm nhiều rạn nứt".
Cố Duyên đã ở trước mặt mấy người bọn hắn nói với Cố Cẩn về vấn đề này, thậm chí còn bởi vậy mà từng cãi nhau, nên bọn họ đều biết.
"Cố Cẩn rất ít khi trở lại nhà chính Cố thị, quan hệ với ông Cố cũng như bà Cố chắc hẳn cũng chẳng sâu đậm bao nhiêu, cho nên tuy rằng mấy người chúng ta đều ở bên Sở Cảnh Trừng, nhưng riêng Cố Cẩn coi như trừ bỏ Sở Cảnh Trừng ra, thì chính là cô đơn lẻ bóng một mình".
Hắn cùng Diệp Thần còn có thể ngẫu nhiên cùng nhau ra ngoài đi dạo, nhưng khi hắn nhìn Cố Cẩn, cho dù cậu ta bị vây xung quanh bởi một đám người nịnh nọt, ăn chơi trác táng, hắn vẫn như cũ cảm thấy, khoảng cách giữa Cố Cẩn và bọn họ là một khe rãnh không bao giờ có thể vượt qua được.
"Không biết Cố Cẩn có phải bị áp lực quá mức hay không, mà cuối mỗi tháng cậu ta sẽ thường thường cùng chúng ta gây sự, hoặc thi đấu gì đó".
"Tôi nhớ có một lần đến khúc cua gấp của đoạn đường đua xe, Cố Cẩn không những giảm tốc độ mà càng nhấn mạnh chân ga cứ như không muốn sống nữa. Ngoài ra cũng có lần khác xảy ra chuyện ngoài ý muốn, xe Cố Cẩn không biết bị làm sao, đột nhiên thay đổi phương hướng, đυ.ng vào vòng bảo hộ, lúc ấy tất cả mọi người đều hoảng sợ".
"Nhưng khi Cố Cẩn từ trong xe bước ra, rõ ràng máu chảy đầy đầu, cậu ta vẫn thản nhiên tươi cười như không gặp phải chuyện gì".
Lúc ấy hắn đứng nhìn máu theo mặt Cố Cẩn từng giọt từng giọt chảy xuống, thế nhưng Cố Cẩn lại giống như không cảm giác được, vẫn muốn cùng bọn họ đấu tiếp hết lần này đến lần khác, cả cơ thể dường như không cảm nhận được đau đớn.
Mỗi lần nhớ tới tình trạng khi ấy đều có thể làm Đỗ Hành cảm thấy Cố Cẩn là người quá mức đáng sợ.
"Sau lại có mấy lần, Cố Cẩn cùng người khác đánh nhau, bộ dạng kia quả thực khiến người khác phải run sợ từ tận đáy lòng".
Máu, tất cả đều là máu.
Mặc kệ là Cố Cẩn, hay vẫn là người khác.
"Còn có một ít chuyện nữa, tất cả, đều làm tôi cảm thấy, Cố Cẩn người này, tình trạng tinh thần vô cùng bất ổn.
Sau khi nói xong câu đó, Đỗ Hành nhắm mắt lại, thật lâu sau, mới lần nữa mở ra.
"Thẳng đến một ngày kia, cậu ta hoàn toàn phát bệnh, bị kéo đến bệnh viện. Chúng ta mới biết được, Cố Cẩn thật sự mắc bệnh".
Diệp Thần cúi đầu, nhìn mặt bàn.
Nhẹ nhàng thở một hơi thật dài.
Editor: Kiều Linh Nhi