Chương 31

Editor: Kiều Linh Nhi :>

Diệp Thần gọi hai ly cà phê, nhân viên phục vụ mang ra đặt lên bàn, anh đẩy một ly về phía Đỗ Hành, sau đó tự cầm lấy ly của chính mình, chậm rãi thưởng thức.

Diệp Thần nhìn làn khói trắng lượn lờ bay ra từ miệng ly, bên tai tiếp tục lắng nghe đầu đuôi câu chuyện từ chỗ Đỗ Hành.

"Tình trạng tinh thần của Cố Cẩn xem như hỏng rồi, mà khi đó chúng ta cũng đã ở bên Sở Cảnh Trừng được khoảng vài năm".

Mấy người bọn họ cứ thế dây dưa ở bên nhau, bất tri bất giác thời gian đã trôi qua lâu đến vậy.

"Thời điểm tôi biết chuyện này, trong lòng đột nhiên hiểu ra một số chuyện, thôi xem như ngoài muốn mà biết được sự thật đi".

Khi nghe được tin này, cảm xúc trong lòng Đỗ Hành không xảy ra nhiều biến hóa, nhưng cũng không thể nói là hoàn toàn bình tĩnh được.

"Vốn dĩ quan hệ của Cố Cẩn và hai chúng ta chẳng tốt đẹp gì, nhưng từ sau lần phát bệnh đó, cậu ta cũng dần dần xa lánh Sở Cảnh Trừng".

Số lần Cố Cẩn chủ động đi tìm Sở Cảnh Trừng ngày càng ít đi, thậm chí về sau, hai người đều rất ít gặp mặt.

"Chắc hẳn tình trạng tinh thần của cậu ta ngày càng chuyển biến xấu, thời gian phải nằm viện cũng nhiều hơn, nhưng lúc ấy đã xảy ra một số việc khác, khiến mấy người chúng ta không thể chú ý đến chuyện này".

Cửa sổ hơi hé mở ra một khe nhỏ, bên ngoài thổi vào một trận gió lạnh, thổi làn khói trắng lượn lờ tứ tán khắp nơi.

Mấy con mèo hoang như bị cái gì làm cho kinh sợ, thoắt cái chạy về nơi đầu hẻm không người.

Diệp Thần nâng cốc cà phê lên, uống một ngụm, trong miệng nếm được vị đắng thật lâu sau đó chẳng chịu tan đi.

Anh thấp giọng lặp lại lời nói của Đỗ Hành, "Đã xảy ra một số việc".

Lần theo hồi ức kiếp trước, những sự tình không mấy tốt đẹp đó bắt đầu nhất nhất xuất hiện trong đầu Đỗ Hành. Rốt cuộc là vì cái gì, vì cái gì lại dẫn tới kết cục như vậy chứ?

Hắn không nghĩ ra...

"Diệp thị ở trên thương trường gặp phải vấn đề, vài công ty có tên tuổi cùng Diệp thị hợp tác nhiều năm đột nhiên đồng loạt tuyên bố chấm dứt hợp đồng với Diệp thị, bởi vậy nguồn vốn của Diệp thị liên tiếp xảy ra vấn đề. Đoạn thời gian kia quả thực anh vội tới mức sứt đầu mẻ trán".

Diệp Thần lại lần nữa uống một ngụm cà phê, anh không ngờ trong câu chuyện này còn nhắc tới cả bản thân mình.

"Cố thị cùng Diệp thị là chiến hữu trên thương trường nhiều năm, cho nên đã giúp một phen, nhưng lại không nghĩ tới Cố thị cũng vì vậy mà liên lụy".

"Khi ấy Cố Duyên bởi vì Cố Cẩn đã vô cùng đau đầu, thêm đó lại phải lo lắng vấn đề của công ty, vài lần ngẫu nhiên tôi gặp được Cố Duyên, đều cảm thấy dường như anh ta đã không được nghỉ ngơi đầy đủ trong khoảng thời gian dài".

Diệp Thần đặt cái ly xuống, nhắc tới một người như là đã bị Đỗ Hành bỏ quên, "Thẩm Nguyệt đâu?"

"Thẩm Nguyệt". Đỗ Hành cảm thấy cuống họng của mình như bị vật nào đó nghẹt lại, liền dùng cà phê nhuận nhuận, nhưng hắn không chú ý nhiệt độ, làm đầu lưỡi cũng vì thế mà bị bỏng chút, thanh âm càng trở nên khàn hơn.

"Xác suất để gặp được may mắn là rất nhỏ, ngược lại chuyện xui rủi một khi đã bắt đầu thì sẽ không ngừng phát sinh".

"Việc Thẩm Nguyệt cùng Sở Cảnh Trừng ở bên nhau bị đám chó săn tin chụp được, đưa lên hot search, có người bắt đầu thừa cơ bịa đặt, bôi đen hai người bọn họ, khi đó trên mạng che trời lấp đất đều là hắc liêu* về Thẩm Nguyệt và Sở Cảnh Trừng. Tôi đã vận dụng toàn bộ nhân lực và quan hệ của công ty cũng không có cách nào ém chuyện này xuống được".

Hắc liêu: Tài liệu đen, tin tức bịa đặt và nói xấu.

"Cuối cùng Thẩm Nguyệt bị anti-fan tìm tới nhà, đám người điên cuồng đó cầm axít tạt thẳng vào người Thẩm Nguyệt, khiến cậu ta vì vậy mà bị hủy dung lại phải nằm viện điều trị phục hồi sức khỏe, con đường diễn viên từ đó xem như chấm dứt. Sở Cảnh Trừng cũng bởi vậy rời khỏi giới giải trí".

Toàn bộ sự việc đều đã định sẵn trên một con đường, một con đường chứa đựng đầy những bẫy rập và gai nhọn sắc bén.

Diệp Thần: "Vậy anh thì sao?".

Đỗ Hành trào phúng cười một tiếng, "Tôi ư, vận mệnh cuộc đời đều đem đã mấy người các anh nắm trong lòng bàn tay, thì sao có thể buông tha cho tôi cư chứ? Khi đó tôi chỉ lo dùng thế lực Đỗ gia để giúp mấy người, không hơi sức để mắt đến đôi anh em kia, kết quả Đỗ Hạ cùng Đỗ Thịnh thừa cơ liên thủ, như tằm ăn lá ngày càng có được nhiều cổ phần, cuối cùng ép tôi phải từ chức".

Diệp Thần uống nốt một ngụm cuối cùng, đem toàn bộ cà phê uống cạn, dư lại trong cổ họng là dòng nhiệt ấm nóng.

Anh mở miệng, mỗi một chữ đều như bị độ ấm này hòa tan, trở nên đứt quãng, "Như vậy, cuối cùng, kết thúc của anh, tôi, Cố Cẩn, Thẩm Nguyệt, cùng với Sở Cảnh Trừng, là như thế nào?".

Đỗ Hành: "Sau khi Diệp thị sụp đổ, nó đã bị mấy cái thế gia như sói tựa hổ tranh nhau xâu xé, anh thì không có tin tức, nghe nói ra nước ngoài. Thẩm Nguyệt dưỡng thương xong cũng giải nghệ rời khỏi giới giải trí, không biết đi nơi nào".

Nói xong về hai người, tay hắn có chút run lên, "Số phận của tôi, Cố Cẩn, còn có Sở Cảnh Trừng, vẫn là đặt chung với nhau để nói đi".

"Sau khi anh đi rồi, tôi có đến bệnh viện xem qua Cố Cẩn vài lần, không thể nói rõ tâm trạng lúc đó là gì, nếu nói thỏ chết cáo đau thì lại là quá mức giả dối phải không".

"Nhưng có một lần, tôi ngẫu nhiên gặp được Cố Duyên cũng đến thăm bệnh. Có vẻ hắn và Cố Cẩn đã xảy ra một trận cãi vã rất lớn".

"Vài lần sau đó, tôi cũng nhìn thấy Cố Duyên lạnh mặt ra khỏi bệnh viện".

"Anh có thể đoán được sau đó đã xảy ra chuyện gì không?" Đỗ Hành cười nói, hiện tại mỗi lần ngẫm lại hắn đều cảm thấy quả thực giống như mơ một giấc mộng dài vậy.

Chẳng qua đó không phải thứ đẹp đẽ gì, mà là một cơn ác mộng u ám, như một vũng bùn lầy không lối thoát.

"Trong một lần cùng Cố Cẩn cãi vã, Cố Duyên tức giận rời khỏi bệnh viện, ở trên đường không may xảy ra tai nạn".

"Không kịp cứu chữa. Chết ở trong phòng phẫu thuật".

Một luồng khí lạnh lẽo thẳng tắp từ đỉnh đầu tỏa khắp thân thể Diệp Thần, nhưng trong cuống họng anh vẫn là dư vị ấm nóng.

Hai loại nhiệt độ như có linh hồn tự do đan chéo nhau trong cơ thể anh, Diệp Thần nhắm mắt lại, cảm thấy cả người đều đã bị câu nói kia chia cắt làm nhiều mảnh nhỏ.

Giọng nói của Đỗ Hành vẫn tiếp tục vang lên bên tai anh.

"Tình trạng tinh thần của Cố Cẩn sau khi biết được chuyện này, hẳn anh có thể tự mình đoán được, trên cơ bản cậu ta cùng kẻ điên đã không khác nhau là mấy".

Đỗ Hành đã từng thấy cảnh Cố Cẩn giãy giụa, sau đó bị trói lại buộc chặt trên giường bệnh, lúc ấy rõ ràng là trưa hè nắng gắt, nhưng hắn chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.

"Đúng rồi, tôi còn chưa nói về số phận của Cố Cẩn, tôi và Sở Cảnh Trừng phải không". Trong giọng nói Đỗ Hành bình tĩnh hàm chứa ý không hề gì, trên mặt thậm chí còn cười hì hì đắc chí, "Chắc chắn anh sẽ không đoán được đâu".

"Có một lần tôi nhận được điện thoại của Cố Cẩn, cậu ta hẹn tôi đến một nơi, sau khi đến mới biết Sở Cảnh Trừng cũng ở đó".

"Đáng lẽ mấy người chúng ta đều phải có mặt đó".

"Nhưng không biết vì sao Cố Cẩn lại không gọi cho anh và Thẩm Nguyệt đến".

Địa điểm gặp mặt khi ấy là trong một căn phòng cũ kỹ giống như kho chứa hàng vậy, hắn từng nghi ngờ nhưng cuối cùng cũng không thể đoán được mục đích của Cố Cẩn.

"Đó là một khoảng thời gian rất dài kể từ lần cuối tôi gặp Cố Cẩn, cậu ta lúc ấy... nói như thế nào nhỉ. Miêu tả thế này có lẽ có chút kỳ quái, nhưng đúng là, hiếm khi mới thấy cậu ta hành xử như một người bình thường".

"Thoạt nhìn thì tinh thần của cậu ta không tồi, hơi thở quanh thân cũng không ác liệt giống như dĩ vãng nữa, thậm chí khi tôi và Sở Cảnh Trừng bước vào cửa, Cố Cẩn đang ngồi ở trên ghế còn mở lời chào hỏi chúng tôi trước".

Đỗ Hành dang hai tay ra, bao trọn hai bên sườn sô pha, động tác khoa trương mà thở ra một hơi, phát ra "Ha ——" một tiếng.

"Anh có biết chuyện tiếp sau đó thế nào không? Cậu ta thả một mồi lửa, trong chốc lát, đem cả căn phòng đều bốc cháy".

Ngọn lửa càng lúc càng lớn, ổ khóa lại đem cánh cửa gắt gao đóng chặt.

"Cố Cẩn cứ thế một mình xông vào nơi lửa cháy lớn nhất".

"Ở một phút cuối cùng kia, tôi và Sở Cảnh Trừng đã cạy được một cái cửa sổ, nhưng thời gian lại không đủ để hai người cùng thoát ra".

"Sở Cảnh Trừng nhanh chóng bảo tôi hãy ra ngoài".

Đỗ Hành nói xong câu đó, liền dừng lại không kể tiếp câu chuyện.

Lúc ấy có lẽ đầu óc đã bị khói sặc đến quay cuồng, ký ức không quá rõ ràng, nhưng lời hắn và Sở Cảnh Trừng nói với nhau lại cứ như in vào trong tâm trí hắn vậy.

—— Đỗ Hành, chờ lát nữa cửa sổ được cạy ra, anh nhanh chóng ra ngoài trước.

…… Vì sao?

—— Dù sao em cũng đã bị hắc đến mức phải rời khỏi giới, nếu làm lại cũng rất khó để vang danh tên tuổi, em vẫn rất muốn làm một ngôi sao siêu hot a.

…… Anh có thể giúp em.

—— Nhưng trong chúng ta sẽ luôn có một người không ra được.

—— Tính tính, mọi việc đều không thể lưỡng toàn*, dù sao em cảm thấy cuộc sống của em đã tốt hơn rất nhiều người, rốt cuộc vẫn nhờ mấy cái phiếu cơm, a không phải, là nhờ mấy người các anh hết đó, không phải sao?"

Lưỡng toàn: Trọn vẹn cả hai đàng.

—— Ay da, cửa sổ mở rồi, đi nhanh đi, lại trễ chút nữa, hai chúng ta ai cũng đừng nghĩ ra ngoài.

Khoảnh khắc cuối cùng, hắn nghe thấy Sở Cảnh Trừng nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, "Có lẽ đây là báo ứng đi, ai biết được chứ".

Trời đêm khuya vắng người, Đỗ Hành đều không nhịn được nghĩ, có phải kỳ thật vận mệnh của hắn cũng là nên chết ở trong trận lửa lớn kia mới đúng hay không.

Hồi ức kết thúc.

Đỗ Hành cầm lấy ly cà phê, bên ngoài chiếc ly vẫn còn dư lại một chút độ ấm, nhưng cà phê thì đã hoàn toàn lạnh ngắt.

Hắn uống một ngụm, hương vị vừa đắng vừa chua.

Đặc biệt khi nguội lại càng khó uống.

Quả nhiên hắn hoàn toàn không thích loại đồ vật này chút nào.

Người trong quán cà phê không nhiều lắm, khách hàng tốp năm tốp ba mà phân tán ở các nơi, trông có vẻ vô cùng trống trải.

Hai người ngồi ở một góc của quán cà phê, âm thanh nói chuyện không lớn, cho nên cũng không làm cho người khác chú ý.

Trong bầu không khi yên tĩnh, chỉ có vài tiếng ly thủy tinh chạm vào nhau ngẫu nhiên truyền đến.

Ánh đèn trên trần nhà cũng không quá chói lóa, nhưng Diệp Thần vẫn nâng tay lên, phủ kín hai mắt.

Thời gian lẳng lặng trôi đi, hai người không ai lên tiếng nói chuyện.

Đỗ Hành tính tiền rời đi trước một bước, khi ra khỏi cửa, trong lòng vô cùng buồn bã.

Những lời này, những việc này, dù như thế nào tóm lại hắn cũng đã nói ra hết thảy.

Sau cùng, hắn quay đầu liếc nhìn Diệp Thần một cái, tiếp đó đi đến gara, lái xe, rời khỏi nơi này.

Diệp Thần lại gọi thêm một ly cà phê từ chỗ nhân viên, lúc này người trong quán cà phê đều đã rời đi không sai biệt lắm, ngoại trừ nhân viên phục vụ thì chỉ còn mình anh ở lại trong tiệm.

Diệp Thần nhìn chằm chằm ly cà phê lần nữa bốc lên khói trắng. Trong làn khói mông lung kia, dường như anh đã nhìn rõ được thứ gì đó, dường như lại chẳng thấy gì.

Đúng như lời Đỗ Hành nói, quả thực anh không ngờ đến tương lại sẽ có một kết thúc như vậy.

...Vớ vẩn.

Anh cảm thấy chỉ có hai chữ mới có thể hình dung hết được cái kết thúc này.

Thậm chí trong lòng Diệp Thần còn sinh ra suy nghĩ "Có phải tác giả tiểu thuyết đã chịu đả kích gì đó rất lớn, nên mới sinh ra tâm lý trả thù xã hội đến vậy hay không".

Nhưng trong thế giới hiện tại này, bọn họ mỗi một cá nhân đều là một người đang sống sờ sờ.

Không phải chỉ là cái tên do những chữ cái lạnh băng mà thành, mà là những con người có máu thịt, có thể xác, xúc cảm chân thật.

Cố Cẩn.

Trong lòng Diệp Thần lặp lại lần nữa cái tên này.

Bộ dáng Cố Cẩn khi lạnh nhạt, bộ dáng khi tức giận, khi tùy ý mỉm cười…… Hợp thành một đám hình ảnh, và người trong từng hình ảnh đều vô cùng sinh động, tràn đầy sức sống.

Đột nhiên, một ngọn lửa xuất hiện đem toàn bộ hình ảnh đó thiêu cháy thành tro.

Chỉ còn từng sợi tro tàn màu đen bay xuống, mùi giấy cháy xém như ảo giác phảng phất trong mũi anh.

Rốt cuộc lúc đó Cố Cẩn đã nghĩ như thế nào?

Diệp Thần đứng dậy, rời khỏi chỗ ngồi, ở sau lưng anh, ly cà phê còn tại trên bàn, khói trắng vẫn đang chậm rãi dâng lên.

Anh đẩy cửa ra, chuông trên cánh cửa lại lần nữa phát ra một tiếng vang nhỏ, âm thanh nho nhỏ này làm Diệp Thần dừng chân ngước lên.

Anh đứng tại chỗ vài giây, lúc sau mới nhẹ nhàng đóng cửa lại, rời khỏi nơi này.

Dù sao xe đỗ cũng ở rất xa, anh cứ chậm rãi đi đến là được.

Trời đã trở tối, bởi vì người ít, hầu như không buôn bán được gì, đại bộ phận cửa hàng lúc này cũng đã chuẩn bị đóng cửa hết.

Buổi tối từng cơn gió mang theo hơi lạnh lướt qua mặt Diệp Thần, thậm chí chui vào trong cổ áo, hạ nhiệt cơ thể anh trong nháy mắt.

Diệp Thần cài lại cổ áo, tiếp tục bước đi không dừng lại thêm nữa.

Bị người của bệnh viện lôi đi ngay trước mặt anh trai, suy nghĩ của Cố Cẩn lúc đó như thế nào?

Biểu tình của cậu ấy là nan kham, hay vẫn là thờ ơ lạnh nhạt chẳng hề quan tâm?

Khi Cố Cẩn ở trong bệnh viện, cậu ấy đã suy nghĩ những gì?

Biểu tình khi đó của cậu ấy là tức giận bạo ngược, hay là chán nản suy sụp?

Khi Cố Cẩn biết tin Cố Duyên qua đời, cậu ấy đã nghĩ gì?

Biểu tình khi đó của cậu ấy là chết lặng, hay là đau khổ bi thương đến cùng cực?

Trong khoảng khắc bước vào trong đám lửa kia, Cố Cẩn lại suy nghĩ những gì?

Biểu tình lúc đó của cậu ấy là vui vẻ mỉm cười, hay vẫn là thanh thản tự do vì được giải thoát?

Ngay lúc Diệp Thần đi qua một ngõ hẻm, một tiếng mèo kêu nho nhỏ đột nhiên truyền đến bên tai.

Anh dừng bước, lúc sau đi về phía tiệm bánh mì vẫn còn mở cửa bên đường mua một chút bánh mì nguyên cám.

Diệp Thần xách theo túi bánh mì, đi tới nơi có ánh sáng mỏng manh trong ngõ nhỏ.

Càng đi tới gần, tiếng mèo kêu càng rõ ràng, anh cúi đầu, phát hiện ra một con mèo hoang màu nâu có sọc đang suy yếu nằm trên mặt đất, rõ ràng đã chịu đói rất lâu.

Thân mình nó cũng không lớn, nhìn dáng vẻ như là đánh không lại mấy con mèo khác, nên chỉ có thể đói bụng.

Diệp Thần ngồi xổm xuống, đem phiến bánh mì xé rách thành nhiều mảnh nhỏ, muốn đút cho nó ăn, lại phát hiện con mèo này không chỉ không ăn, mà còn chậm rãi di chuyển thân mình, muốn quay mông rời đi.

Kết quả chưa đi được mấy bước đã không còn sức lực, chỉ đành dựa tường ngừng lại.

Diệp Thần đứng yên tại chỗ, trong tay vẫn cầm túi bánh mì kia, xoay người muốn rời đi. Ngay sau đó, vẫn là không đành lòng mà bước về phía mèo nhỏ.

Mèo nhỏ chỉ bò được một khoảng ngắn, Diệp Thần hai ba bước liền đủ để đi đến.

Lần này anh ngồi xổm xuống phía sau, đem mèo bế lên, đặt trên đầu gối mình.

Mèo ta còn rất hung dữ, duỗi móng vuốt cào về phía anh cảnh cáo, muốn anh buông ra, đáng tiếc không đủ sức lực, móng vuốt chỉ có thể trên không trung khua loạn vài cái rồi thôi.

Diệp Thần mím môi, nâng tay lên, đặt ở trên trán mèo nhỏ, dịu dàng vuốt ve đầu nó, sau đó từ từ di chuyển lên trên người.

Cả tấm lông đều bị tro bụi phủ kín, không hề sạch sẽ, nhưng sờ ở trong tay lại rất mềm mại.

Trong chốc lát sau, dường như mèo nhỏ cũng đã chịu khuất phục, dùng đầu lưỡi liếʍ liếʍ liếʍ tay anh, nhỏ giọng meo một tiếng.

Cuối cùng, sau khi ăn xong miếng bánh mì, Diệp Thần lại đi mua chút nước cho nó uống.

Ăn no uống đủ, mèo ta khôi phục sức lực, sinh long hoạt hổ rồi lại bắt đầu duỗi móng vuốt muốn cào anh.

Rất giống một bạch nhãn lang* vô ơn vô nghĩa.

Bạch nhãn lang: Sói mắt trắng. Là một danh từ riêng chỉ loại vong ân bội nghĩa, tâm địa hung tàn.

Diệp Thần cười, nắm lấy móng vuốt của mèo nhỏ, nói, "Cùng ta về nhà được không?"

Cũng không biết mèo có nghe hiểu hay không, dù sao nó vẫn liếc mắt nhìn anh, sau đó nghiêng đầu meo một tiếng, giống như con người biết nói chuyện "Hừ ——" một tiếng.

Một cảm giác quen thuộc mãnh liệt đột nhiên hiện lên.

"Vậy ta đây coi như ngươi đồng ý rồi đó". Diệp Thần đem mèo nhỏ ôm vào trong lòng, bước ra đầu ngõ.

Mèo nâu sọc vằn cứ ghé vào trong lòng anh, nó còn rất nghịch ngợm, muốn bò lên trên chỗ cao hơn, nhưng bị anh không ngừng ngăn lại.

Đùa nghịch mệt mỏi xong mèo liền lười biếng mà ghé vào trong lòng anh, chỉ chốc lát sau đã vang lên từng tiếng khò khè nhỏ nhẹ.

Diệp Thần cúi xuống nhìn mèo, ánh mắt nhu hòa, sau đó ôm thật chặt mèo nhỏ vào trong l*иg ngực tiếp tục bước đi.

Cùng về nhà thôi.

Editor: Kiều Linh Nhi