Chương 29

Editor: Kiều Linh Nhi :>

"Được rồi, bên này đã chụp xong, Tiểu Diệp cậu có thể đi xuống trước".

"Vâng, đạo diễn Lưu".

Diệp Ôn Vân vẫy vẫy tay, đi xuống, sau đó cầm lấy nước trên bàn do đoàn phim cung cấp điên cuồng nốc cạn.

Vừa rồi diễn viên cùng hắn đối diễn là một người mới, lên sân khấu luôn khẩn trương dẫn đến nói sai lời thoại, làm hắn cũng phải diễn chung quay một lần lại một lần.

Đây đã là lần thứ mấy rồi chứ? Tính tính, hắn cũng không nhớ hết được.

Sinh hoạt không dễ dàng a, thật muốn thở dài quá đê, Diệp Ôn Vân ngẩng đầu 45 độ nhìn trời, yên lặng phun tào*.

Phun tào: Chỉ hành vi lập luận phản bác từ một lỗ hổng lập luận, ngữ nghĩa của người bị phản bác; thường mang ý nghĩa trêu chọc. Về sau khi được sử dụng nhiều, hàm nghĩa của từ này được mở rộng ra hành vi trào phúng, oán giận.

Anh Diệp Thần làm gì mà chưa đến a, nếu anh ấy còn không đến, em trai cưng như hoa như ngọc này của ảnh sẽ bị tra tấn thành bà thím già mất thôi, phì phì, nói đen đủi.

? Như thế nào lại cảm thấy quái quái, Diệp Ôn Vân tự hỏi trong chốc lát, không đợi hắn nghĩ ra đáp án, người hắn vừa mới ngày nhớ đêm mong đã xuất hiện ở cửa phim trường.

Người nọ dung mạo tuấn mỹ, mặc một thân tây trang định chế cao cấp thuần đen, quần áo được cắt may tinh tế hoàn hảo phác họa ra dáng người tuyệt mỹ của người đàn ông, vai rộng eo thon, hai chân thon dài.

Khuôn mặt người đó mang theo một mạt tươi cười ôn hòa, càng tôn thêm khí chất ôn nhuận như ngọc.

Sau khi đi vào phim trường, chỉ việc đứng ngốc tại chỗ đó, còn chưa nói lời nào, Diệp Ôn Vân đã thấy toàn bộ nữ giới tại trường quay, từ nữ minh tinh, cho tới em gái nhỏ ở hậu trường, đều bắt đầu lén lút rình coi anh đẹp trai mới tới.

Quả nhiên, chỉ có anh trai hắn mới có thể có sức hút lớn đến vậy!

Không đúng, không đúng.

Anh Diệp Thần đến!

Thật sự là anh Diệp Thần đến!

Tâm tình Diệp Ôn Vân kích động, vừa định giơ lên tay chào hỏi một cái, liền ý thức được hiện tại mình còn đang che giấu thân phận thật, chỉ đành bất đắc dĩ thả tay xuống.

Thiên Đạo luân hồi, luật hoa quả chả chừa một ai a, Diệp Ôn Vân lại lần nữa thở dài.

Bất quá, nếu anh Diệp Thần không thể lấy lý do tìm hắn để đến phim trường, vậy rốt cuộc là lấy thân phận gì đến đây?

Đang suy nghĩ miên man, đột nhiên, tầm nhìn trong mắt vừa chuyển, hắn thấy được đạo diễn Lưu vốn dĩ đang ngồi ở trên băng ghế đứng dậy, cả khuôn mặt đều là tươi cười niềm nở tiến đến nghênh đón đại ca nhà mình.

"Ai nha, Diệp thiếu ngài đã đến, lần này thật đúng là cảm ơn sự đầu tư của ngài, số tiền này hoàn toàn có thể làm chất lượng bộ phim nâng cao một bước".

? Đầu tư?

Anh Diệp Thần thành người đầu tư?

Nói thật, từ lúc Diệp Ôn Vân lựa chọn rời khỏi Diệp gia một mình lang bạt giới giải trí, thì đã không chìa tay đòi tiền trong nhà nữa.

Lại nói ở thời điểm ban đầu không tìm được công việc quay chụp phim hay quảng cáo nào, hắn thường thường còn phải tiết kiệm tiền để sinh hoạt.

Hiện tại lượng công việc nhiều, đỉnh đầu cũng dư dả chút, nhưng Diệp Ôn Vân cũng không có thói quen ăn chơi tiêu xài phung phí tiền của, dẫn tới hiện tại hắn đều đã quên mất cảm giác của việc sử dụng sức mạnh của đồng tiền là như thế nào.

Trong lòng Diệp Ôn Vân âm thầm chảy xuống hai hàng lệ nóng khóc thương cho sự bần cùng của bản thân, cảm thán nói, anh trai, anh quá lợi hại.

Đạo diễn Lưu cùng Diệp Thần hàn huyên vài câu đơn giản, sau đó kêu trợ lý của ông đến, phân phó trợ lý đưa vị khách quý – người đầu tư ra tay hào phóng này đi dạo một vòng quanh phim trường thăm quan.

Ông hướng trợ lý dặn dò cẩn thận, nhất định phải làm Diệp thiếu yên tâm về hiện trường quay chụp phim ảnh, nếu Diệp thiếu vừa lòng, không khéo còn có thể thêm vào một bút đầu tư.

Trợ lý nhỏ gật gật đầu, nói đạo diễn cứ yên tâm.

Lúc sau, trợ lý đưa người đầu tư tôn quý này đi, vừa đi vừa nói chuyện: "Diệp thiếu, ngài có đặc biệt hứng thú với cái gì cần tôi giới thiệu hay không?"

Diệp Thần gật gật đầu, giống như thật sự tùy tiện đến xem, "Mang tôi đi gặp các vị diễn viên đi".

Diệp Thần đi theo trợ lý các phòng nghỉ đã chuẩn bị sẵn, bên trong gian phòng có vài người đang đứng nhàn rỗi, đều là diễn viên chưa cần quay cảnh mới, trong đó cũng có Thẩm Nguyệt.

Trợ lý dẫn người đến trước mặt Thẩm Nguyệt, giới thiệu nói: "Đây là người đóng vai nam chính của bộ phim này của chúng ta Thẩm Nguyệt, Thẩm lão sư, Thẩm lão sư là diễn viên nổi tiếng trong nước, khoảng thời gian trước mới vừa đạt giải ảnh đế, có anh ấy ở đây, ngài hãy cứ yên tâm về chất lượng của bộ phim này đi".

Thẩm Nguyệt vốn dĩ đang lẳng lặng mà đọc kịch bản, sau đó liền nghe vài tiếng gõ cửa, có hai người một trước một sau bước vào.

Đằng trước chính là trợ lý của đạo diễn, hắn quen biết, người phía sau thì có chút quen mắt, trong đầu vừa mới suy tư xem rốt cuộc là đã gặp qua ở đâu, đã thấy trợ lý bắt đầu hướng người nọ giới thiệu về hắn.

Trợ lý: "Thẩm lão sư, đây là người đầu tư mới của đoàn phim chúng ta, hôm nay đến phim trường để xem xét tình huống".

Thẩm Nguyệt buông kịch bản xuống, đứng lên, vươn tay, "Chào ngài, tôi là Thẩm Nguyệt".

Diệp Thần cũng bắt tay lại, vừa chạm lập tức tách ra, "Chào Thẩm lão sư, tôi là Diệp Thần".

"Gọi tôi Thẩm Nguyệt là được". Cho dù nói như vậy, biểu tình Thẩm Nguyệt vẫn thanh lãnh như cũ.

Diệp Thần không dấu vết mà quan sát vị công chính thứ tư thần bí này, tuy biểu tình đối phương lãnh đạm, nhưng lễ nghĩa đều đầy đủ, có lẽ hơn phân nửa là do tính cách gây ra, có chút khí tức người sống chớ lại gần.

Trong lúc đó Thẩm Nguyệt cũng lặng lẽ quan sát Diệp Thần.

Rốt cuộc là hắn đã thấy người này ở đâu? Càng nhìn càng thấy quen mắt.

Bởi vì đại não Thẩm Nguyệt đang cấp tốc chuyển động, nên sắc mặt của hắn cũng càng ngày càng nghiêm túc, làm trợ lý nhỏ bên cạnh có chút run bần bật.

Trợ lý cẩn thận mà liếc sắc mặt Thẩm Nguyệt, nghĩ hắn có phải tức giận rồi hay không.

Tuy rằng biết Thẩm Nguyệt không thích ứng phó với mấy người đầu tư này nọ, rốt cuộc cũng có... Rốt cuộc cũng có mấy người đầu tư rõ ràng cái gì cũng đều không hiểu, còn thích khoa tay múa chân, quá đáng hơn là có mấy kẻ ỷ mình có tiền mà tâm tư không sạch sẽ.

Hắn nghe nói, đã từng có nhà đầu tư muốn quy tắc ngầm Thẩm ảnh đế, nhưng lại bị Thẩm ảnh đế cự tuyệt, dẫn tới có một khoảng thời gian Thẩm Nguyệt bị chèn ép mọi nơi.

Nhưng mà, trợ lý nhỏ lại trộm liếc mắt Diệp Thần, Diệp thiếu ra tay hào phóng, hơn nữa nghe nói danh tiếng cũng không tồi. Chắc Thẩm lão sư sẽ không để ý chuyện này đâu đúng không.

"Thẩm lão sư tuổi còn trẻ mà có được thành tựu như vậy, thật khiến người khác phải khâm phục". Diệp Thần hoàn toàn tính toán bỏ qua việc tuổi của thân thể này cùng với Thẩm Nguyệt không sai biệt lắm.

"Quá khen". Thẩm Nguyệt nhẹ nhàng gật đầu một cái, thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh*.

Siểm nịnh: Ton hót, nịnh nọt người có chức quyền để làm hại người khác, mưu lợi cho mình.

A, hắn nhớ ra rồi, chính là lần đó, hắn đã chạm mắt trong chốc lát với người này ở sân bay.

Diệp Thần cười cười, lại bắt chuyện thêm vài câu, sau khi hiểu đại khái về tính cách Thẩm Nguyệt, liền theo trợ lý rời đi.

Song song đó Thẩm Nguyệt nghĩ dù sao hôm nay cũng không có suất diễn của hắn, mà ở trong phòng mãi không ra ngoài cũng không tốt, vừa chuyển mắt đã nhìn thấy trợ lý đưa Diệp Thần tiến về phía phòng Diệp Ôn Vân.

Phân cảnh tiếp theo là do hắn cùng Diệp Ôn Vân phối hợp diễn, Thẩm Nguyệt dứt khoát không quay vào mà trực tiếp đi theo qua đó.

Trợ lý: "Đây là người đóng vai nam hai Diệp Ôn Vân Diệp lão sư, lại nói cậu ấy có cùng một họ với ngài đấy, ha ha ha ha, đều là duyên phận, duyên phận".

Bên cạnh truyền đến vài tiếng ho khan, trợ lý nghi hoặc nói, "Diệp lão sư cậu khụ cái gì, bị cảm sao?"

Diệp Ôn Vân vỗ vỗ ngực, "Không có việc gì không có việc gì, chỉ là tôi không cẩn thận sặc chút thôi". Trán hắn lướt qua một giọt mồ hôi lạnh, thiếu chút nữa tưởng rằng thân phận của mình đã bị phát hiện.

Diệp Thần thấy thế, khóe miệng gợi lên một nụ cười tà ác, hai chiếc sừng ác ma nhỏ lại bắt đầu ngo ngoe rục rịch, "Nghe nói, Diệp lão sư tuổi còn trẻ nhưng kỹ thuật diễn cũng đã rất tốt, thật là khiến người khác khâm phục".

Thẩm Nguyệt: Cảm giác những lời này có chút quen thuộc vô cùng nghiêm trọng.

Vừa nghe xong Diệp Ôn Vân khụ khụ càng ác hơn lúc nãy, đệt, ông anh trai nhà mình đang cố ý có phải không, còn gọi hắn gì mà Diệp lão sư cơ chứ. Khóe miệng Diệp Ôn Vân có chút run rẩy, nhưng vẫn lễ phép nói: "Không không không, tôi còn chưa thể xưng hai chữ lão sư được đâu, ngài cứ gọi tôi Diệp Ôn Vân là được".

Editor: Đoạn này đang che dấu thân phận nên mình sẽ không xưng anh-em mà xưng ngài-tôi nhé.

Diệp Thần cũng không muốn em trai mình quá khó xử, trò đùa đến điểm thì ngừng. Sau khi trò chuyện dăm ba câu bình thường, hai người giống như người dưng nước lã chưa bao giờ gặp qua, cứ thế mỗi người một ngả.

Lúc sau bởi vì nhân lực không đủ trợ lý nhỏ bị người kêu đi, Diệp Thần vốn dĩ cũng không có việc gì quan trọng nên cũng để hắn đi.

...

Hiện tại, Diệp Thần dựa vào ven tường, trong tay tùy tiện cầm một quyển tạp chí.

Anh đã quan sát toàn bộ hành động của Thẩm Nguyệt, phát hiện cả thân lẫn tâm Thẩm Nguyệt đều là một diễn viên nghiêm túc, tận tâm với nghề, trong lòng xem như yên tâm.

Tuy rằng còn chưa thể hoàn toàn xác nhận, nhưng nếu so với Đỗ Hành, Thẩm Nguyệt sẽ chẳng thể tạo nên bất cứ uy hϊếp gì đối với anh, tuy chỉ mới tìm hiểu có thế, nhưng đối với Diệp Thần mà nói vậy cũng đã đủ rồi.

Diệp Thần vân vê đầu ngón tay, trong lòng đã có tính toán, liền muốn chạy, dù sao lần này chủ yếu cũng là vì tìm hiểu Thẩm Nguyệt mới đến phim trường.

Diệp Ôn Vân:???

Diệp Thần cùng đạo diễn chào hỏi, chuẩn bị cất bước đi ra khỏi phim trường, kết quả mới vừa bước một đoạn, lại bắt gặp thân ảnh quen thuộc từ đối diện đi đến.

Đỗ Hành.

Đỗ Hành cũng thấy anh, sau khi chào hỏi đạo diễn, nhanh chóng chạy về phía Diệp Thần đang đứng, "Ui, Diệp tổng, đã lâu không gặp".

Diệp Thần: "Sao nay lại có thời gian rảnh đến chỗ này?"

Đỗ Hành: "Tôi là nhà đầu tư của bộ điện ảnh này, lại đây nhìn xem tiến độ quay, huống hồ trong số các diễn viên cũng có mấy người thuộc Thịnh Tinh, đây cũng coi như đến kiểm tra nhân viên nhà mình có làm việc nghiêm túc hay không".

Thật ra thì hắn không nghĩ tới có thể gặp Diệp Thần ở chỗ này.

Đỗ Hành cũng là nhà đầu tư?

Cũng phải, Đỗ Hành dù sao cũng là giám đốc của một công ty giải trí, đầu tư điện ảnh hẳn là phương hướng phát triển chủ yếu của công ty hắn mới đúng, bất quá, không cần trùng hợp đến mức này chứ.

Diệp Thần nhìn nhìn bốn phía, tùy ý nói: "Bộ phim này có ai là nghệ sĩ của công ty anh?"

Đỗ Hành: "Nam chính, nữ chính, còn có một ít vai phụ, đều là Thịnh Tinh".

Diệp Thần quan sát biểu tình Đỗ Hành, thản nhiên nói một câu, "Nam chính, Thẩm Nguyệt phải không?"

Đỗ Hành gật gật đầu, giọng điệu cứ như quen biết từ lâu, "Đúng vậy, kỹ thuật diễn không tồi phải chứ?"

Diệp Thần: "Ừ, nghe giọng điệu này, anh giống như rất thân với Thẩm Nguyệt?"

Đỗ Hành cứng đờ trong thoáng chốc, ngay sau đó cười trả lời, "Thẩm Nguyệt chính là chiêu bài của công ty chúng tôi đó, tôi làm giám đốc công ty, đương nhiên phải quen thuộc a, hơn nữa từ trước tới giờ mọi người ai cũng đều công nhận kỹ thuật diễn xuất xuất sắc của Thẩm Nguyệt".

Mi mắt Diệp Thần cong cong, giọng điệu ái muội, "Phải vậy không, tôi còn tưởng rằng là cái loại quen thuộc đó chứ. Dù sao thì, tin tức tình ái của Đỗ tổng ngài ngày thường cũng không ít đâu".

Editor: Lúc gọi Diệp tổng hay Đỗ tổng mình đều để xưng ngài, còn bình thường vẫn anh - tôi nhé.

Diệp Thần chú ý tới sắc mặt Đỗ Hành đột nhiên trở nên kỳ quái, tuy rằng rất nhanh đã khôi phục trở lại, nhưng vẫn dấu không khỏi ánh mắt anh.

Trong lòng Diệp Thần hiểu rõ, thầm nghĩ chứng cứ về việc Đỗ Hành là người trọng sinh lại nhiều thêm một cái.

Suy cho cùng, kiếp trước Đỗ Hành và Thẩm Nguyệt đều là nhân vật chính, lại còn làm người ở trên, giờ bị nói như vậy, sắc mặt không thích hợp mới là bình thường.

Đỗ Hành xua xua tay, "Thôi thôi, đừng có chọc tôi, đây đều là chuyện cũ trước kia rồi, hiện tại đã sớm thay đổi triệt để".

Diệp Thần: "Phải không?" Đã sớm thay đổi triệt để à, vậy xem ra thời gian hắn trọng sinh quả thật sớm hơn so với anh. "Vậy là tốt, tuy rằng đối với anh mà nói, có khả năng sẽ thiếu rất nhiều lạc thú*, nhưng giữ mình trong sạch là quan trọng nhất. Giữ mình trong sạch, phải luôn nhớ bốn từ này đấy".

Lạc thú: Thú vui, trò vui.

Đỗ Hành: "…… Anh nói đúng". Trong lòng phun tào quá nhiều, thế cho nên không biết nói cái gì mới tốt.

Hai người đứng ở trong góc, nơi này không có người qua lại, cho nên khi hai người nói chuyện mới có thể tùy ý một ít, Diệp Thần thấy Đỗ Hành xoay người muốn chạy, ngay lúc Đỗ Hành quay lưng về phía anh, khoảng cách giữa hai người chỉ cách một bước chân, Diệp Thần gọi tên đối phương.

"Đỗ Hành".

Diệp Thần ngả người dựa tường, nửa người trên chìm vào góc khuất, ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào, đem biểu tình Diệp Thần giấu giữa giao giới hai miền sáng tối, mặc nhiên làm Đỗ Hành cảm thấy một áp lực vô hình đang đè nặng.

Giọng nói anh vẫn nhẹ nhàng, so với vừa rồi hoàn toàn không có gì khác biệt, "Anh còn nhớ lần trước tôi và anh đã gặp tại biển Thế Kỷ không?".

Đỗ Hành dừng lại, nhưng không có quay đầu, "Làm sao vậy?"

Lúc này ánh sáng chuyển hướng, cả người Diệp Thần đều chìm vào trong bóng tối, "Lúc anh gần đi, đã muốn nói cái gì với tôi?"

Rõ ràng vài giây trước hai người còn đang nói giỡn về nhau, theo lời Diệp Thần vừa dứt, trong lúc nhất thời cả hai người đều im lặng.

Tiếng quạt thổi vào trong không khí hô hô vang lên, nhưng cho dù như vậy, bởi vì phim trường rất nhiều người, nên bầu không khí vẫn mang theo chút áp lực cùng nặng nề như cũ, thời gian giữa hai người cũng tựa như có ý thức mà chạy chậm lại.

Nơi xa loáng thoáng truyền đến giọng đọc lời thoại phim của các diễn viên, cùng với tiếng vang bê dọn đồ vật náo nhiệt của các nhân viên hậu trường.

Lúc này Đỗ Hành chỉ cảm thấy môi mình khô khốc, hắn mím môi, nhưng lại phát hiện chẳng có tác dụng gì.

Hắn xoay người, động tác có chút cứng đờ, vừa định nói dối Diệp Thần rằng bản thân đã quên, liền nhìn thấy ánh mắt thẳng tắp của Diệp Thần đang nhìn chằm chằm hắn, làm lời đến bên miệng Đỗ Hành phải nuốt trở vào.

Lần trước tại biển Thế Kỷ, lúc hắn đang ngồi phơi nắng ở bờ biển, lại trùng hợp nhìn thấy một đám người xúm lại một chỗ, hết người này đến kẻ khác đều cố gắng chen vào, hắn tò mò, cũng đến gần nhìn xem.

Sau đó phát hiện người bị vây bên trong là Diệp Thần, cùng với nhị thiếu gia Cố gia —— Cố Cẩn.

Lúc ấy hắn chau mày, muốn tìm thời gian nhắc nhở Diệp Thần một chút, kết quả gặp mặt cũng chưa thể nói ra lời cần nói.

Mỗi lần chỉ cần nhìn thấy Cố Cẩn, trong đầu hắn sẽ ngay lập tức vụt ra một đống hình ảnh, làm hắn từ tận trong xương tủy cảm thấy lạnh lẽo, cùng với một chút sợ hãi.

Những hình ảnh đó đánh thật sâu đến nỗi khắc vào trong trí nhớ của hắn, làm hắn muốn quên cũng không thể quên được.

Đỗ Hành đối diện Diệp Thần, môi đóng đóng mở mở, lời muốn nói có rất nhiều, nhưng lại không biết nên nói như thế nào, cuối cùng bị cảm xúc trong lòng hối thành một câu, "Nhị thiếu gia Cố gia, anh tốt nhất không nên tiếp xúc với cậu ta quá nhiều".

Thanh âm hắn ách lại, trong lời nói pha trộn chút tàn nhẫn, "Cậu ta, người này, con mẹ nó chính là kẻ điên!".

Editor: Xin lỗi mọi người vì bây giờ mới có chương mới nhưng phải nói thật là lịch học dạo gần đây của mình khá bận bởi mình cũng học năm cuối rồi. Mọi người cứ yên tâm là mình không bỏ truyện nhưng thỉnh thoảng vẫn có chậm chương nhé. Mình mong ai có ý kiến gì về truyện mình edit thì cứ comment để mình sửa cho truyện hay hơn nhé.