Chương 28

Editor: Kiều Linh Nhi :>

Diệp Thần xoay tròn tay lái, đem xe dừng ở trong sân Cố gia, tiếp đón Cố Cẩn cùng nhau xuống xe. Sau khi mở cửa xe, anh chậm lại một bước, để Cố Cẩn đi lên phía trước, muốn dành không gian cho anh em hai người đoàn tụ.

Cố Cẩn chú ý tới đại ca mình dang rộng hai tay chính diện đi đến, cậu quay mặt đi, chậc một tiếng, không muốn nghênh đón cái ôm của anh trai ngốc, nhưng vẫn rút tay ra từ trong túi quần.

Ngay sau đó, cậu liền trơ mắt mà nhìn đại ca lướt qua chính mình, hướng về đối thủ một mất một còn phía sau, tiếp đó cho đối thủ một mất một còn một cái ôm thật chặt.

Cố Cẩn: Thật sự là anh ruột?

Cố Duyên hung hăng ôm lấy Diệp Thần một cái, "Lần này thật sự cảm ơn anh, Diệp Thần". Cảm ơn anh nguyện ý dùng thời gian của bản thân chăm sóc cho Cố Cẩn.

Diệp Thần vỗ vỗ cánh tay Cố Duyên, "Không có việc gì, dù sao tôi cũng lớn hơn hai tuổi so với Cố Cẩn, coi như chăm em trai vậy".

Diệp Ôn Vân: Thật sự là anh ruột?

Trong nháy mắt, Cố Cẩn cùng Diệp Ôn Vân ở nơi phim trường xa xôi như đạt được sự tương giao giữa hai linh hồn.

Cố Duyên lại hỏi những việc của mấy ngày này, Diệp Thần đơn giản chọn lựa rồi nói, đương nhiên, về việc Cố Cẩn phát bệnh cũng như lần đó ở bờ biển anh cũng không có nói ra.

Đây là ước định giữa anh và Cố Cẩn.

Từ phương diện của Cố Cẩn, khẳng định cậu ấy không muốn làm Cố Duyên lo lắng.

Mà trên một phương diện khác, đối với Diệp Thần mà nói, cả về lý và tình, thân làm người nhà Cố Cẩn, Cố Duyên có quyền được biết tình trạng của Cố Cẩn. Hơn nữa đây cũng có thể làm lý do giúp Cố Duyên có thể hiểu rõ hơn về bệnh tình của Cố Cẩn, để sau này có thể tùy thời ứng phó. Mà dựa theo cảm xúc cá nhân, kỳ thật anh không quá hy vọng Cố Duyên biết những việc này.

Trong lòng Diệp Thần thở dài, việc Cố Cẩn bị bắt cóc lúc nhỏ, chắc chắn trong lòng Cố Duyên vô cùng tự trách và áy náy. Thậm chí hắn sẽ đem phần lớn trách nhiệm ôm vào người, nhưng sự thật Cố Duyên cũng là người bị hại, kẻ mang tội ác lớn nhất chính là đám người bắt cóc kia.

Nhưng Cố Duyên lại không nghĩ như vậy, phỏng chừng mỗi lần Cố Cẩn phát bệnh, Cố Duyên đều sẽ sinh ra rất nhiều áp lực cùng áy náy, sau đó lại phát hiện bản thân mình bất lực đối với tình trạng của Cố Cẩn, cuối cùng chỉ có thể một roi lại một roi quất vào nội tâm chính mình.

Loại cảm giác bất lực này, Diệp Thần vô cùng thấu hiểu, kiếp trước anh đã trải qua một lần, kiếp này không thể để Cố Duyên trải nghiệm điều đó thêm nữa.

"Những việc liên quan đến Cố Cẩn, về sau cũng có thể giao cho tôi, không cần sợ phiền toái". Sau khi Diệp Thần nói xong, anh lại cố ý trêu chọc, "Dù sao mỗi lần như thế Diệp thị đều có thể nhân cơ hội bắt được một cái hạng mục, tôi làm chủ tịch Diệp thị, cớ sao mà không làm, đúng không?".

Ở trong mắt anh, Cố Duyên lo lắng cho Cố Cẩn, nhưng cũng dung túng Cố Cẩn, rốt cuộc bằng năng lực của Cố Duyên, hắn hoàn toàn có thể tìm người cưỡng chế mang em trai hắn quay về.

Hắn chỉ là không muốn cưỡng ép Cố Cẩn mà thôi, cứ việc là dùng phương thức cản trở bản thân.

Diệp Thần buông tay ra, vỗ vỗ bả vai Cố Duyên, "Có tôi ở đây, yên tâm đi".

"Diệp Thần". Yết hầu Cố Duyên giật giật, trong mắt xẹt qua ánh nước, giọng nói mang theo chút khàn khàn, cuối cùng vẫn chỉ có thể nói ra ba chữ "Cảm ơn anh".

Rồi sau đó hắn điều chỉnh tốt tâm tình, nhếch môi, gợi lên một nụ cười rạng rỡ, bắt đầu nói giỡn: "Vậy về sau Cố Cẩn chính là em trai của anh, anh cũng yên tâm, Cố thị sẽ báo đáp chu toàn, không khiến anh trở thành bảo mẫu trông trẻ không công đâu".

...

Cố Cẩn bởi vì không muốn xem hai người ở kia chơi trò sến súa (? ), đi trước vào phòng, ngồi ở trên sô pha bấm điện thoại.

Cảm thấy có chút khát, cậu đứng dậy đi đến máy lọc nước bên kia rót cốc nước, còn chưa kịp uống, đã thấy Cố Duyên mang Diệp Thần tiến vào, đi đến trước mặt cậu, dùng tay chỉ Diệp Thần, nói với cậu: "Cố Cẩn, gọi anh trai".

Cố Cẩn phụt một phát phun hết ngụm nước vừa mới uống lên mặt Cố Duyên.

Cố Cẩn:? Có phải cách thức lấy nước của tôi sai rồi đúng không?

Trên mặt Diệp Thần lo lắng, nói đi lấy khăn lông cho Cố Duyên, vừa quay người lại khóe miệng liền không khống chế được lộ ra tươi cười, thiếu chút nữa tại hiện trường cười lớn thành tiếng.

Không được rồi, không sớm thì muộn anh cũng sẽ bị hai anh em nhà này làm cười chết mất.

Sau khi bắt được khăn lông Cố Duyên vừa lau mặt vừa lẩm bẩm trong miệng "Otouto ngu ngốc", sắc mặt lên án lại ủy khuất, cảm thấy cách làm của bản thân mình là hoàn toàn chính xác.

Hắn lặp lại giải thích cho Cố Cẩn, Diệp Thần so với cậu lớn hơn, hơn nữa còn chiếu cố cậu mấy lần, hai nhà lại là thế giao, Cố Cẩn tiếng gọi một tiếng anh cũng là cảm ơn Diệp Thần đã trả giá vất vả.

Đùa gì chứ. Muốn Cố Cẩn trở thành em trai của người ta khẳng định là nói giỡn rồi, liền tính hắn đồng ý, tổ tông hai nhà còn ở trên trời nhìn chằm chằm kia kìa.

Cố Cẩn đáp trả cái đáp án nhảm sh*t này vô cùng đơn giản mà thô bạo, đánh rắm! Tất cả đều là ngụy biện!

Cố Duyên còn chưa từ bỏ ý định, giống hệt oán linh, ghé vào bên tai Cố Cẩn không ngừng nhắc mãi, ngay từ đầu Cố Cẩn còn có thể dỗi vài câu, sau đó không muốn nghe, dứt khoát bịt kín hai tai, chỉ thiếu nói một câu thoại kinh điển trong phim truyền hình 8 giờ "Tôi không nghe tôi không nghe tôi không nghe".

Diệp Thần dựa ở ven tường phòng khách, thưởng thức hai anh em trước mắt trình diễn một vở hài kịch gia đình.

Hơi thở cả người anh từ từ lắng xuống, khóe miệng mang theo tươi cười, không tiếng động mà nhìn một lát sau đó liền tính toán rời đi.

Khi xoay người, anh nghe thấy Cố Duyên gọi lại muốn cùng nhau ăn một bữa cơm, Cố Cẩn không nói chuyện, hẳn là cũng cam chịu, nhưng Diệp Thần chỉ đưa lưng về phía bọn họ, phất phất tay, đáp lại câu không cần, vẫn là giọng điệu ôn hòa quen thuộc như mọi ngày.

Thẳng đến lúc ngồi trên xe, sau khi lái xe rời khỏi Cố gia, Diệp Thần mới thu hồi tươi cười.

Lúc này đã trời tối, nhưng khi xe chạy đến phụ cận khu phố buôn bán, vẫn có thể nhìn thấy mọi người hoặc tới tới lui lui trong các quầy hàng, hoặc kề vai sát cánh, ở quán ăn vặt ven đường tận tình ăn uống trò chuyện, phảng phất như muốn đem toàn bộ mỏi mệt của cả ngày dài đánh bay.

Một nơi tràn đầy sức sống, một nơi tràn đầy nhiệt tình.

Diệp Thần ngừng xe ở ven đường, dùng tay chống trên cửa sổ xe, nhìn người đi đường lui tới hoặc nhốn nháo hoặc cười đùa.

Chỉ ngăn cách nhau bởi một tấm kính thông gió, nhưng anh với bọn họ cứ như người của hai thế giới, hoàn toàn chẳng thể hòa hợp, thấu hiểu lẫn nhau.

Diệp Thần từ bên trong xe lấy ra hộp thuốc, lại từ bên trong rút ra một điếu, sau đó lấy thêm bật lửa, cuối cùng mở cửa xe ra.

Diệp Thần như là mất hết sức lực, cả người dựa vào trên thân xe, đem thuốc lá ngậm vào trong miệng, dùng tay bật lửa, ánh lửa sáng lên lấp lánh lay động, làm biểu tình Diệp Thần cũng ở trong không sáng tối mờ mờ ảo ảo, nhìn không rõ lắm.

Đã lâu không hút thuốc a, anh cúi đầu, hít nhẹ một hơi, nhìn sương khói dâng lên, cảnh sắc trước mắt cũng dần trở nên mơ hồ, vẫn còn tâm trạng cảm thán nói.

Quả nhiên, mặc kệ là đốt bao nhiêu điếu thuốc, mặc kệ là giá rẻ, hay vẫn là loại đắt tiền, anh trước sau đều không thể nhấm nháp được cái hương vị này.

Dù trong đầu nghĩ như vậy, Diệp Thần vẫn đem điếu thuốc này hút cháy đến đế, mới đưa nó ấn tắt ném vào trong thùng rác.

"Tiên sinh, ngài có muốn mua hoa không?"

Một giọng nói nữ tính trẻ tuổi truyền tới trong tai Diệp Thần, trong thanh âm còn mang theo chút nhút nhát, đôi mắt anh dịch tới nơi giọng nói phát ra.

Bé gái tuổi không lớn, thoạt nhìn còn đang đi học, hẳn là ra đây làm thêm. Trên người mặc một cái áo size lớn, không vừa người, bên dưới cũng là một cái quần jean phỏng chừng do giặt đi giặt lại rất nhiều lần, nên đã có chút trở nên trắng bệch.

Diệp Thần vừa nghĩ vừa sờ túi lấy ra điện thoại quét mã, mua hết toàn bộ hoa trong tay cô bé.

Giọng nói bé gái lộ rõ kinh hỉ, liên tục nói cảm ơn: "Tiên sinh, cảm ơn, cảm ơn!"

Diệp Thần cười, lắc đầu, cùng cô bé bán xong hoa chào tạm biệt.

Chủng loại hoa trong tay có rất nhiều, Diệp Thần đem toàn bộ chúng nó phóng tới chỗ ngồi ở hàng xe phía sau. Sau khi đóng cửa xe, anh mới phát hiện có một cành hoa rớt bên ngoài xe, anh khom lưng, đem cành hoa này nhặt lên.

Trong tay Diệp Thần nắm một cành hoa tươi mới, một đóa hoa màu tím nhạt xinh đẹp, anh nhìn chăm chút trong chốc lát, sau đó ngồi trên xe, đem vật này phóng tới ghế ngồi bên cạnh.

Im hơi lặng tiếng đánh xe rời đi, không có người nào chú ý, tựa như anh chưa từng xuất hiện. Thanh âm cười nói vui vẻ của đám người hoàn toàn bị ngăn cách ngoài cửa xe, theo khoảng cách xe chạy đến đường cao tốc, rốt cuộc những âm thanh đó không còn truyền đến trong tai Diệp Thần.

Sau khi đến Diệp gia, anh mở đèn phòng lên, nằm ở trên sô pha nghỉ ngơi trong chốc lát xong liền bắt đầu lấy ra máy tính xử lý công vụ.

Thông tin anh trở lại kinh thành đã nói cho Kỳ Ngọc, hơn nữa anh cũng đã đem phương án bản thân mình chỉnh sửa xong gửi cho đối phương, đồng thời Kỳ Ngọc cũng dựa theo những gì anh phân phó, trước thêm vào vài bước đầu tư điện ảnh, trong đó tất nhiên phải có bộ phim Diệp Ôn Vân đang quay chụp.

Trên mọi phương diện anh đã cùng nhân viên tương quan của Diệp thị nói qua, quá mấy ngày nữa là có thể khởi hành đi đến nơi Diệp Ôn Vân đang quay chụp điện ảnh – thành phố A.

Diệp Thần gửi tin tức cho Kỳ Ngọc, kêu hắn sắp xếp ổn thỏa lịch trình của mấy ngày này, sau đó tâm tư lắng xuống, chuyên tâm đem tinh lực đầu nhập vào trong văn kiện công việc của công ty.

Chờ đến khi toàn bộ giải quyết xong, kim đồng hồ trên tường đã chỉ về phía 11 giờ, Diệp Thần khép lại laptop, xoa xoa giữa mày.

Căn biệt thự này rất lớn, cũng không có hơi người, thời điểm anh không nói lời nào, cả biệt thự giống như là không có ai, mang theo một loại cảm giác vắng vẻ, u ám, trên thực tế quả thật cũng là như vậy.

Căn biệt thự này chỉ là nơi tạm thời cư trú, do đó anh cũng không cần tốn tâm tư bài trí đồ vật làm gì, chỉ cần có thể thỏa mãn nhu cầu sinh hoạt là được, cho nên trong phòng không có gì đặc biệt, cơ bản chính là một ít gia cụ tương đối quen thuộc.

Ban đầu Diệp Thần đối với việc này cũng không có cảm giác gì, chỉ là hôm nay đột nhiên cảm thấy, nơi này có chút quạnh quẽ mà thôi. Vì không cho đầu óc lại miên man suy nghĩ, Diệp Thần dứt khoát lại đem ra cuốn sổ nhỏ hệ thống cung cấp, hiện tại anh cảm thấy, đây đã trở thành nơi giải tỏa mang lại các loại niềm vui không ngờ tới cho chính mình.

Khoảng cách từ lần trước anh xem bình luận cũng chưa có mấy ngày, nhưng lại cảm thấy đã qua thật lâu, nghĩ như vậy, Diệp Thần mở cuốn sổ ra, bắt đầu nhìn một lượt.

"Tui không nghĩ tới Diệp thiếu có thể lấy loại phương pháp này để đi phim trường a, là tui kiến thức thiển cận, điểm yên.jpg"

"Cư nhiên là lấy thân phận nhà đầu tư, mị đã tưởng tượng đến bộ dáng em trai ngốc nghếch trợn mắt há hốc mồm".

"Đây là năng lực của đồng tiền sao, hi hi, cười cười liền khóc.jpg, đau lòng mà ôm lấy kẻ nghèo đói là bản thân".

"Thẩm Nguyệt có phải muốn xuất hiện hay không, chờ mong!! Tác giả khâm điểm vị vai chính công thứ tư, vừa nhìn là biết đây là loại hình ngoài lạnh trong nóng, là khẩu vị của tuii, các chị em để tui lên!"

……

"Không phải chứ…… Thật sự không có ai nói một câu đề cập đến việc Cố thiếu đã làm sao?"

"Lầu trên…… Chúng tôi chỉ là cố ý không đề cập đến mà thôi".

"Tôi không tin Cố thiếu có thể làm ra việc như vậy, tôi không tin tôi không tin tôi không tin".

"Tui nói này, mấy người một đám một đám cứ như đang chơi cái gì bí hiểm đấy, mê hoặc.jpg"

"Lầu trên có phải đọc bản lậu nên không thấy hay không, chương mới đã có tự mình đi xem đi!"

"Đúng vậy, cái gì cũng đều chờ người khác nói cho, tưởng mình là khất cái xin cơm sao?!"

"Mọi người cũng đừng kích động, người ta chỉ là tò mò hỏi một câu mà thôi, được rồi, để tôi nói đi, chính là Cố thiếu, thiếu chút nữa tự sát ở bờ biển".

"A a a a a lầu trên đừng nói nữa phì phì phì, mẹ nó chứ, đệt! Không biết tự nhiên nói ra làm cái gì, mẹ nó, cứ như vậy để chuyện này qua đi không tốt hay sao? Chuyên tâm gặm cẩu lương của Diệp thiếu cùng Cố thiếu không ngon hả? Xem trò vui của hai anh em Cố gia không thú vị hả???"

Khi bình luận xuống đến khu này, xuất hiện một mảnh nhỏ khu vực chỗ trống, xuống chút nữa, chắc hẳn là bởi vì rốt cuộc có người dám nói ra, mọi người cũng không hề câu thúc nữa, bắt đầu nói ra suy nghĩ của bản thân mình.

"Hu hu hu, vốn dĩ tui tưởng tui đã quên mất rồi, nhưng có trời mới biết khi tui nhìn đến nơi đó tim đều mau nhảy ra ngoài, làm sao Cố thiếu có thể, làm sao lại có thể như vậy chứ hu hu hu".

"Nếu như Diệp thiếu không kịp thời đuổi tới, có phải chúng ta sẽ không bao giờ nhìn thấy Cố thiếu nữa hay không? Chỉ cần nghĩ loại khả năng như vậy, mị lại cảm thấy trái tim íu đuối này đã tan tành a".

"Đúng vậy, tôi đau lòng từ đầu đến chân luôn rồi, rốt cuộc là tuyệt vọng với thế giới này đến mức nào, mới có thể làm ra việc như vậy đây".

"Đặc biệt là khi đặt bản thân vào đó, nhìn thấy Cố thiếu thật giống như thấy được bản thân đang ở trong quá trình phát bệnh, có đôi khi là thật sự, không muốn sống nữa".

"……"

Mặt sau đại bộ phận đều là đau lòng cảm thán, Diệp Thần khép lại cuốn sổ.

Anh bất đắc dĩ cười cười, xem ra hôm nay tâm tình của nhóm độc giả cũng có chút nặng nề, kế hoạch khôi phục tâm trạng vui vẻ xem như thất bại a.

Xem ra vẫn là ngủ một giấc đi, vừa nghỉ ngơi vừa giải sầu.

Diệp Thần tắt hết điện ở phòng khách, đứng dậy đi về hướng phòng ngủ, trong phòng khách, những chỗ không có tấm rèm che đậy, lộ ra một chút ánh trăng, nhan sắc trăng sáng bị tấm rèm bao trùm, nhìn qua có chút ảm đạm, khiến người ta mạc danh cảm giác cô đơn, trống vắng.

Theo động tác đóng cửa của Diệp Thần, ánh trăng bị cách trở ở bên ngoài, nó cũng thuận thế lặng lẽ rời đi, trước lúc rời đi, còn để lại trên bàn trà trong phòng khách một chút ánh sáng lấp lánh cuối cùng.

Trong khu vực bị chiếu sáng kia, đúng lúc có một cái bình hoa trong suốt, trong bình hoa cắm một bó hoa tươi mới, nổi bật làm người ta chú ý nhất chính là một đóa hoa màu tím nhạt.

Trân châu tía, lại bị xưng là [ Đứa trẻ bị lạc ven hồ ].

Ngôn ngữ hoa chính là cô độc.

Editor: Kiều Linh Nhi