Chương 27–2

Editor: Kiều Linh Nhi :>

Trong đó có một cái vỏ sò, mặt ngoài là màu lam nhu hòa, dưới ánh trăng chiếu rọi, tầng ngoài còn lưu động một lớp ánh sáng lấp lánh, sờ lên lại băng băng lương lương, khác hẳn với những vỏ sò xúc cảm ôn nhuận. Nếu muốn dùng nhiệt độ của lòng bàn tay làm nó ấm hơn, cũng cần hao nhiều hơn chút thời gian so với những vỏ sò khác.

Cố Cẩn lấy vỏ sò này ra, ném cho người đang đứng trước mặt cậu, "Đáp lễ".

Diệp Thần: "Như thế nào? Đây xem như là có qua có lại? Sờ lên còn rất ấm áp, giữ rất lâu rồi đi".

Cố Cẩn nghe được, lẳng lặng mà nhìn Diệp Thần, gợi lên một nụ cười, "Ừ".

Nụ cười kia mang theo sự kiêu ngạo chỉ thuộc về chủ nhân nó nhưng sâu trong đó, tựa hồ còn ẩn giấu sự chân thành không dễ dàng hiển lộ với thế giới bên ngoài, cùng một tia vui sướиɠ thật lòng.

Thật lòng mà nói, vô cùng chói mắt, vô cùng có mị lực.

Diệp Thần vuốt vỏ sò trong tay, đây rõ ràng là anh nhặt được, đối phương lại tự nhiên mà đem vật này coi như đáp lễ. Hành động này cứ một người đang giở tính trẻ con, không khiến anh chán ghét, thậm chí còn có phần đáng yêu.

Diệp Thần nắm chặt vỏ sò trong lòng bàn tay, đối diện với Cố Cẩn, cũng nở nụ cười.

"Cảm ơn. Tôi rất vui lòng đón nhận".

Người đàn ông cao lớn đứng thẳng dưới ánh trăng, góc áo sơ mi trắng theo gió biển hơi hơi phập phồng, cả người ôn nhuận tựa như quý công tử từ bầu trời lui tới trần thế, mang theo khí chất cao quý không thể nói thành lời.

Từ góc nhìn của Cố Cẩn, cảnh tượng này cứ như một bức tranh tuyệt mỹ.

Chóp mũi cậu đều là hương trầm thanh nhã đặc trưng trên người đối phương, nó không bị mùi hương sóng biển lấn át, nhưng cũng không phải thứ hương nồng nàn sặc sụa.

Chỉ nhàn nhạt mà ở mỗi một chỗ hiển lộ cảm giác tồn tại của chính mình, sẽ không dễ dàng bị người phát hiện, nhưng khi vừa chú ý tới thì đã bị nó chặt chẽ vây quanh.

Cực kỳ bá đạo.

Lại cũng làm người khác cảm thấy, hay đúng hơn là cậu cảm thấy, một loại cảm giác an tâm đến lạ kỳ.

Lúc này cả thể xác và tinh thần ẩn chứa mỏi mệt như là mới tìm được địa phương phóng thích, toàn bộ cứ thế thi nhau xông ra khỏi vạch ngăn trở.

Cơ thể Cố Cẩn hơi lung lay, giây tiếp theo lại bị người tiếp được, giống như lần trước như vậy.

"Mệt mỏi à?"

"Có chút".

"Để tôi đưa cậu trở về".

"Ừ".

Cố Cẩn được Diệp Thần đỡ, hơn phân nửa sức nặng đều đè ở trên người anh, đầu gật gà gật gù, như là đã mất ngủ từ rất lâu, hôm nay mới có thể chân chính đi vào giấc ngủ.

Diệp Thần không nói nữa, đỡ người hướng về phía biệt thự Cố thị.

Cuối đường bờ biển, đã xuất hiện nắng sớm mờ mờ, thổi tan hơi thở lạnh lẽo của buổi đêm đen.

Diệp Thần nghỉ chân, quay đầu, nhìn vài lần, sau đó trước khi người bên cạnh còn chưa phản ứng liền tiếp tục đi về phía trước.

Trời muốn sáng rồi a, anh thầm nghĩ.

...

Sau khi đến nơi, anh từ trong túi quần Cố Cẩn lấy ra một chiếc chìa khóa, mở cửa.

Khoảnh khắc khoá cửa chuyển động kia cũng là lúc người dựa vào trên vai anh hoàn toàn chìm vào giấc ngủ, tiếng hít thở trở nên thong thả đều đều.

Diệp Thần đỡ Cố Cẩn đi đến phòng ngủ, hiện tại quần áo trên người đối phương nửa ướt nửa khô dính sát vào da thịt, nếu cứ như vậy mà trực tiếp ngủ sẽ rất dễ cảm lạnh. Anh khiến cho cơ thể Cố Cẩn dựa gần mình hơn, sau đó động tác lưu loát cởi hết quần áo đối phương.

Cố Cẩn ngủ rất sâu, không phát ra tiếng, chỉ là trong vô thức cọ cọ. Cậu cọ cọ lên gương mặt anh, khiến Diệp Thần liên tưởng đến một con mèo nhỏ.

Không, không thể nói là mèo nhỏ được, ít nhất phải là một con báo đen.

Nhìn sườn mặt lạnh lùng của người nọ, Diệp Thần nhanh chóng chỉnh sửa ý nghĩ của bản thân.

Sợi tóc đen mềm mại cọ cọ lên gương mặt, không hề táo bạo giống như tính tình của chủ nhân nó.

Cởϊ qυầи áo xong, Diệp Thần sờ sờ đầu đối phương.

"Ngủ đi". Anh nhìn phía chân trời càng ngày càng sáng, nhẹ giọng nói: "Cùng với, chào buổi sáng".

Ánh sáng chiếu tới trên mi mắt Cố Cẩn, làm người nằm ở trên giường nhíu nhíu mày, Diệp Thần xoay người, đi đến bên cửa sổ, đem tấm rèm thả xuống.

Hôm nay để cho cậu ấy an an ổn ổn mà ngủ một giấc đi.

Diệp Thần nhẹ tay nhẹ chân đóng lại cửa phòng, đi ra ngoài.

Khi đi ngang qua một phòng ở chỗ rẽ lầu hai, anh phát hiện tấm rèm cửa đang nửa che nửa lộ, thậm chí còn đong đưa theo biên độ rất nhỏ.

Diệp Thần đi qua, rồi lại quay trở về.

Anh cứ đứng như vậy ở ngoài cửa phòng, giống như đang chờ đợi điều gì đó.

Rốt cuộc từ bên trong thổi ra một trận gió khiến rèm cửa lộ ra chút khoảng trống, ngay lúc đủ để cho một người thông qua, Diệp Thần khụ khụ, đi vào.

Ừm, đây cũng không phải là anh cố ý.

Diệp Thần không nghĩ tới bản thân cũng đã lớn đến chừng này, mà vẫn còn lòng hiếu kỳ mãnh liệt như vậy, khiến chính mình cũng phải chịu thua.

Chẳng qua, ừm, anh thật sự có chút tò mò, ngoại trừ phòng ngủ, Cố Cẩn còn có thể đi đến chỗ nào trong biệt thự.

Chắc hẳn không thể là thư phòng được, thoạt nhìn Cố Cẩn cũng không giống như người có thể yên tĩnh ngồi một chỗ đọc sách.

Nhưng mà cũng không thể trông mặt mà bắt hình dong, ai dám khẳng định không có điều bất ngờ đâu chứ.

Ôm loại ý tưởng này, anh đi vào.

Bên trong căn phòng, bởi vì không thả tấm rèm xuống, từng tảng nắng sớm gióng trống khua chiêng xuyên thấu qua lớp kính, đem toàn bộ căn phòng chiếu sáng đến rực rỡ, chói đến mức khiến Diệp Thần trong lúc nhất thời phải nheo mắt lại.

Trong tầm nhìn ngập tràn ánh sáng, anh bắt gặp cửa sổ rộng mở, từng cơn gió nhẹ từ bên ngoài thổi tới phá tan đi sự tĩnh lặng của căn phòng.

Đột nhiên, gió thổi mạnh thêm, khiến thuốc màu tùy ý bày biện trong phòng bị thổi lệch vị trí vài centimet, cũng thổi giấy trắng đặt trên giá vẽ bay tán loạn khắp nơi.

Đây là một căn phòng vẽ tranh.

Một căn phòng vẽ tranh có dấu vết được sử dụng vô cùng thường xuyên.

Diệp Thần đi vào, đem những trang giấy trắng rơi vãi trên mặt đất nhặt lên toàn bộ.

Đại bộ phận đều là giấy trắng, chỉ có một tờ trên cùng chính là một bức tranh chưa hoàn thành.

Trên giấy là cảnh sắc bờ biển rộng lớn, đám người ở trên bãi cãi vàng sậm cùng những người bạn tốt khắp nơi chơi đùa hoặc trò chuyện, cạnh đó còn bày mấy cái giá nướng BBQ, xa xa ngoài sóng lớn điểm xuyết mấy dáng người đang lướt sóng.

Tuy rằng còn thiếu một ít chi tiết, nhưng có thể cảm nhận được từ trong bức họa này truyền đến một cảm giác sinh cơ bừng bừng.

Hơn nữa xem kỹ bức tranh, đây rõ ràng không phải nhất thời hứng khởi, mà là từ nhỏ liền bắt đầu tập luyện.

Diệp Thần đem tay đặt trên bức tranh, nhẹ nhàng chạm chạm, trong lòng có chút kinh ngạc.

Nói không rõ là đối với bức tranh, hay vẫn là đối với chủ nhân của nó.

Trong đầu thoáng hiện ký ức lần trước tới biệt thự Cố thị, ở phòng khách nhìn thấy mấy bức tranh được treo trên tường, phong cách vẽ cùng bức tranh trước mắt này rất giống nhau.

Chắc hẳn tự tay Cố Cẩn đã vẽ.

Diệp Thần cúi người xuống, đem những đồ vật bị gió thổi rơi trên mặt đất nhặt lên, thả lại trên bàn, sau đó nhìn quanh bốn phía, trên tường cùng trong ngăn tủ đều là các loại tác phẩm đã hoàn thành.

Tuy rằng cũng có biểu đạt hơi thở nặng nề, nhưng hầu hết tranh vẽ, đều có thể khiến người khác từ đó cảm nhận được một loại trạng thái tích cực, nhiệt tình cùng nghiêm túc.

Cùng trạng thái ngày thường Cố Cẩn biểu hiện với người khác khác xa một trời một vực.

Diệp Thần không xem tiếp, đứng dậy khép khe hở cửa sổ lại nhỏ hơn chút, lúc sau liền đem cửa đóng lại, đi ra ngoài.

Thế giới nội tâm Cố Cẩn rốt cuộc cất giấu cái gì?

Rốt cuộc cái gì đã tạo thành "Cố Cẩn" như bây giờ?

Hiện tại anh đã tiếp xúc với nhiều hay ít đồ vật trong nội tâm Cố Cẩn?

Về sau anh còn có thể tiếp xúc đến nhiều hay ít thứ nữa?

Mang theo những câu hỏi không lời đáp, Diệp Thần ra khỏi biệt thự, tùy tiện tìm một cửa hàng ven đường giải quyết bữa sáng, liền về tới biệt thự Diệp thị.

Sau khi về đến nhà, trước tiên Diệp Thần đi tắm rửa, đem quần áo bị nước biển thấm đẫm như vừa thực hiện loại lễ rửa tội nào đó ném vào trong máy giặt, tiếp đó cầm lấy cái chổi đi dọn dẹp sàn nhà.

Ngày hôm qua lúc gần đi anh đã đánh rơi ly thủy tinh xuống sàn, từng mảnh nhỏ vẫn đang ngổn ngang bất động tại chỗ, hầu hết nước đều đã bốc hơi, chỉ còn lại vài giọt bám vào phía trên sàn nhà.

Ly thủy tinh a, ngươi đã trưởng thành rồi, nên học cách tự thu dọn hài cốt của chính mình đi.

Diệp Thần lầu bầu những lời này, ngay sau đó bị lời bản thân chọc cười, anh lắc đầu, bắt đầu nghiêm túc dọn dẹp từng mảnh nhỏ.

Quét xong mặt ngoài, Diệp Thần lại nhìn nhìn chung quanh sàn nhà, phòng ngừa có mảnh nhỏ văng đến những góc khuất không dễ dàng chú ý. Khi đã quan sát kĩ lưỡng, anh mới cầm lấy hót rác chứa đầy bộ phận thi thể ly thủy tinh, đem những thứ này đổ vào trong một cái túi nilon màu trắng chắc chắn, buộc chặt, lại vứt vào thùng rác.

Như vậy có thể phòng ngừa người phụ trách thu dọn rác thải bị mảnh nhỏ cắt trúng.

Diệp Thần vào nhà tắm giặt sạch găng tay, khi trở về mới cầm lấy điện thoại bị anh bỏ quên ở trên giường, xem xét có tin tức gì mới.

Ngày hôm qua đi ra ngoài quá gấp, quên cầm theo điện thoại đặt ở đầu giường.

Màn hình sáng lên, hàng loạt tin tức chỉnh chỉnh tề tề xếp hàng đến giữa màn hình, như là binh lính nghiêm cẩn chấp hành mệnh lệnh, tinh thần hăng hái chờ cấp trên kiểm tra.

—— Diệp tổng, phương án cụ thể về việc đầu tư giới giải trí đã sửa sang lại xong, tôi đã chuyển văn kiện vào hòm thư của ngài, xin hãy xem qua.

—— Hôm nay có mấy công ty phái người đến đây, muốn cùng Diệp thị nói chuyện hợp tác, mấy công ty này lần lượt là……

—— Hôm nay nhân viên phụ trách khai phá tiến độ kỹ thuật của ‘Tán Diệp’ gửi thông báo đến, hiện tại đã hoàn thành 60%.

……

Mấy cái tin tức này đều là Kỳ Ngọc gửi tới, thật đúng là vì phát triển Diệp thị mà rầu thúi ruột, lòng Diệp Thần có chút xúc động.

Phía sau trừ bỏ mấy cái tin nhắn người muốn hợp tác gửi tới để dò hỏi tin tức ra, còn lại chính là Diệp Ôn Vân gửi tới.

—— Anh trai! Chừng nào thì anh đến phim trường a! Chờ mong.jpg

—— Em đã thời thời khắc khắc chuẩn bị tốt!

—— Hôm nay cả khuôn mặt của em trai anh đều toả sáng, đảm bảo đảm thời điểm anh đến, chỉ cần ánh mắt đầu tiên là có thể nhìn thấy hào quang chói mù mắt chúng sanh của em. So gia.jpg

……

Đoán không sai mà lại là lảm nhảm, tay Diệp Thần đặt ở trên bàn phím, bắt đầu trả lời từng tin nhắn một.

Ánh mắt thuận thế ngó qua ngày, 10 ngày 9 đêm, sắp tới thời gian hứa hẹn trở về với Kỳ Ngọc mất rồi.

Một tuần này đối với anh mà nói, cũng đã đủ dài.

Mấy ngày sau đó, ngẫu nhiên Diệp Thần sẽ ra ngoài ăn một bữa cơm, thời gian còn lại chính là trạch trong nhà xử lý sự vụ công ty, cùng với chỉnh lý kết hợp phương án của anh và Kỳ Ngọc. Có lần đi ra ngoài đυ.ng phải Cố Cẩn, hai người dứt khoát chọn một bàn ăn tự nướng BBQ.

Khoảng thời gian kế, hai người lại chơi lặn xuống nước lần nữa, lần này Diệp Thần thắng, Cố Cẩn ồn ào không chịu thua, thế nào cũng phải so lại vài lần.

Chờ đến thời điểm phải đi, Diệp Thần trước một ngày thu thập tốt hành lý, sáng sớm ngày hôm sau liền xách theo va li, ấn vang chuông cửa biệt thự Cố thị.

"Leng keng ——!"

"Leng keng ——!"

Một lát sau, người mở cửa mới đi đến, ánh mắt tràn đầy sự tức giận, đầu tóc lộn xộn, bộ dạng như là thức trắng đêm vừa mới ngủ, đã bị người lôi dậy.

Chỉ liếc mắt nhìn người đối diện một cái, sau đó Cố Cẩn đã bày sẵn tư thế muốn mắng người, trên thực tế cậu cũng lập tức làm như vậy.

Cố Cẩn gãi gãi cái đầu ổ gà của bản thân, thấy đối thủ một mất một còn trước mặt ăn mặc chỉnh tề, nhìn thoáng qua còn rất tuấn tú lịch sự, không, căn bản chính là văn nhã bại hoại*.

Văn nhã bại hoại: Chính là sói đội lốt cừu, là lưu manh lại đi giả danh tri thức, là bộ dáng nhìn giống như vô cùng đứng đắn nhưng thực chất lại trái ngược, trong đầu không biết có bao nhiêu suy nghĩ đen tối xấu xa.

Cố Cẩn hùng hùng hổ hổ nói: "Ông đây mới vừa ngủ, mẹ nó anh liền tới nhiễu mộng đẹp của ông".

Diệp Thần không bị thái độ của đối phương ảnh hưởng, cười mở miệng, "Tìm cậu có việc".

Cố Cẩn: "Có rắm mau đánh".

Diệp Thần chỉ chỉ rương hành lý của bản thân, "Hôm nay tôi phải đi".

Cố Cẩn: "Sau đó thì sao? Cố ý tới cùng ông đây nói mấy lời từ biệt?"

Diệp Thần lắc đầu, thần bí mà vươn một ngón tay, ở trước mặt Cố Cẩn quơ quơ, khi mày đối phương nhíu chặt, gân xanh trên trán giật giật, lập tức phải động thủ đánh người, mới mở ra kim khẩu*, nói ra mục đích chân chính của bản thân.

Kim khẩu: Lời vàng.

"Cậu cũng phải đi".

Cố Cẩn: "? Dựa vào cái gì?" Anh đi thì đi đi, quản ông đây làm quái gì.

Diệp Thần: "Tôi cùng anh trai cậu đã hứa hẹn, hôm nay phải mang cậu trở về".

Cố Cẩn: "Đây là việc của anh cùng Cố Duyên, tôi mặc kệ". Cậu lui vào bên trong nhà, duỗi tay muốn đóng cửa lại, trước một giây cánh cửa đóng lại, một cổ lực mạnh mẽ ngăn lại động tác của cậu.

Cố Cẩn cứng rắn lôi kéo cửa lại vào bên trong, nhưng không cách nào có thể khiến cánh cửa lay động.

"Mẹ nó chứ, mẹ nó anh đại lực sĩ sao?! Tôi còn nhớ rõ, lần trước anh nói kéo tôi từ biển trở về mệt, tôi thấy lời từ miệng anh ra ngoài toàn là đánh rắm thì có!"

Tay phải Diệp Thần đỡ cửa, tay trái xách rương hành lý lên, lại xòe một ngón tay ở trước mặt Cố Cẩn lắc lắc, biểu tình đứng đắn nói, "Không, là mệt thật, chẳng qua là mệt tâm mà thôi".

Cố Cẩn: "( Một loại thực vật )!"

Diệp Thần: "Được rồi, đừng giãy giụa nữa, nhanh chóng dọn dẹp một chút đi rồi quay về, vé máy bay tôi cũng mua xong cho cậu rồi đây".

Cố Cẩn: "?" Từ đầu anh đã không nghĩ đến việc cho tôi quyền từ chối.

Cố Cẩn quay người lại, quyết định không đóng cửa nữa, rời khỏi trận tranh chấp vô vị này, một chân còn chưa kịp đặt xuống, giọng nói của đối thủ một mất một còn liền liên tiếp truyền tới, "Đã lớn như vậy, thì đừng làm anh trai cậu phải lo lắng nữa".

Tuy động tác bước đi chậm lại chút ít, nhưng Cố Cẩn vẫn tiếp tục hướng vào bên trong.

"Nếu như cậu không đi, tôi sẽ đem toàn bộ những việc cậu đã làm ở đây nói cho anh trai cậu".

Lúc này, Cố Cẩn mới dừng lại, xoay người, nghiến răng nghiến lợi, "Đê tiện!"

Diệp Thần tươi cười rạng rỡ, lộ ra tám cái răng chỉnh tề, "Mặc kệ đê hay tiện gì đấy, hữu dụng là được."

Sau đó, Diệp Thần đi vào trong nhà, khi chờ Cố Cẩn thu thập tốt, anh đã nhận ra Cố Cẩn cố ý chậm rì rì thay quần áo. Anh dùng tay chống cằm, lười biếng nói: "Nếu cậu không muốn cởi cứ nói, tôi có thể giúp một tay".

Động tác của người trước mặt cứng lại tại chỗ.

Khóe miệng Diệp Thần nhếch lên, cố ý nói: "Dù sao lần trước từ bờ biển trở về cũng là tôi cởi giúp cậu, không cần thẹn thùng đâu. Lại nói tiếp, dáng người cũng rất ngon nghẻ đó nha".

Động tác thay quần áo của Cố Cẩn lập tức nhanh hơn, cùng với trong miệng hùng hùng hổ hổ mắng người, nhìn kỹ, còn có thể thấy được lỗ tai thoáng hiện lên một mạt màu đỏ.

Người trẻ tuổi chính là có sức sống a, Diệp Thần cảm thán nói.

Còn nhớ rõ từng có tiền bối trêu chọc anh như vậy, trước kia anh còn khá ngại ngùng, giờ thì anh lại biến thành một dạng với lão tiền bối chuyên trêu đùa người khác – lão bánh quẩy*.

Lão bánh quẩy: Lão du điền, kẻ già đời, tay lão luyện, giàu kinh nghiệm, chỉ người láu cá, gian xảo,...

# Chung quy con người đều sẽ trở thành loại người mà bản thân chán ghét # ( sương mù ).

Chờ sau khi xuất phát, hai người cùng nhau ngồi trên xe Diệp thị phái đến, đi tới sân bay.

Ở trên máy bay, Diệp Thần chú ý tới ánh mắt Cố Cẩn mê mang, mí mắt không ngừng đánh nhau, mỗi lần như vậy đều cố gắng chống đỡ, giống như giây tiếp theo sẽ bị cơn buồn ngủ cường thế đánh bại.

Ánh mắt Diệp Thần không ngừng đánh giá, nhận thấy mí mắt lập tức phải chịu thua, Diệp Thần nhoẻn miệng cười, nói một câu, "Mệt quá thì cứ ngủ đi".

Đầu óc Cố Cẩn choáng váng, mất vài giây mới phản ứng, trả lời: "Không có việc gì, tôi không sao, anh không cần phải xen vào việc của tôi". Rõ ràng cố ý trợn to mắt để chứng minh nhưng lại lộ ra bọng mắt đen sì.

Giây tiếp theo, Cố Cẩn liền cảm thấy đầu bản thân mình được nhẹ nhàng đỡ đến bên cạnh, ấn xuống dựa vào một đầu vai, giọng nói trầm thấp tựa như cách tầng sương mù, ở bên tai vang lên, "Ngủ đi. Tới nơi tôi sẽ gọi cậu dậy".

Rốt cuộc Cố Cẩn chống đỡ không được, nhắm lại mắt.

Kỳ thật quãng thời gian trước đó cậu cũng không có ngủ nhiều, buổi tối ở trên giường sau khi lăn qua lộn lại nhưng vẫn ngủ không được, liền đi phòng vẽ tranh, đem bức tranh còn chưa vẽ xong kia hoàn thành nốt, sau đó ngồi trên sô pha trong phòng khách, nhắm mắt lại, chợp mắt nghỉ ngơi trong chốc lát.

Tinh thần cậu rõ ràng đã vô cùng khốn đốn, nhưng nhắm mắt lại lại không thể từ trong đại não bủn xỉn tìm thấy một tia buồn ngủ, chỉ có thể trầm mình trong những tờ báo cáo kết quả công việc hai màu đen trắng để quên đi.

Editor: Cố Cẩn cũng học quản lý công việc giúp anh trai cậu ấy.

Sau khi chuông cửa vang lên, Cố Cẩn lăn lộn oặt ẹo một lát mới đi mở cửa, nhìn thấy là ai, những lời đó liền buột miệng thốt ra.

Cậu biết, mất ngủ cũng không phải là chuyện bí mật gì không thể nói, mỗi người đều từng hoặc nhiều hoặc ít bị mất ngủ, chẳng qua cậu nghiêm trọng hơn một ít mà thôi, nhưng khi nhìn thấy Diệp Thần, Cố Cẩn vẫn là đem những lời này nuốt vào trong bụng, ngược lại nói ra một cái cớ khác.

Kết quả hiện tại buồn ngủ kéo đến làm cậu không chịu nổi, quanh thân lại tràn ngập mùi hương thanh lãnh quen thuộc, đầu óc cũng vì thế mà trở nên mê muội không thể tự hỏi thêm bất cứ chuyện gì.

Cố Cẩn mặc kệ tinh thần của bản thân dần dần đình trệ sau đó ngày càng tiến sâu vào trong hắc ám.

...

Chờ đến khi cậu tỉnh lại, xung quanh vẫn yên tĩnh như cũ, Cố Cẩn chống đỡ cơ thể ngồi dậy, xoa xoa đôi mắt, mới phát hiện không gian xung quanh bỗng dưng trở nên nhỏ hẹp hơn rất nhiều, nhìn lại lần nữa, mới nhận ra là ở trong xe.

"Tỉnh?"

Cố Cẩn nhìn về phía âm thanh phát ra, là ở ghế điều khiển, đối thủ một mất một còn nắm tay lái, ngẩng đầu đối diện với kính chiếu hậu nói với cậu.

"Ừ". Cố Cẩn gật gật đầu, vẫn cảm thấy có chút ngốc, sửng sốt vài giây mới đặt câu hỏi, "Chúng ta đã đến kinh thành? Hiện tại là mấy giờ? Vì sao tôi không cảm giác được cái gì?".

Đại não vừa phản ứng liền hoạt động hết công suất khiến Cố Cẩn liên tiếp đưa ra hàng loạt vấn đề, hỏi xong lại ngơ ngác mà nhìn phía trước, bộ dạng rõ ràng còn chưa có hoàn toàn tỉnh táo.

Diệp Thần chú ý xe trên đường, kiên nhẫn trả lời từng vấn đề một, "Hai tiếng trước đã đến, hiện tại là 5 giờ chiều, thấy cậu ngủ thật sự rất sâu nên tôi cũng không gọi cậu dậy nữa, để cậu tiếp tục ngủ ở trên xe".

Cố Cẩn: "…… Anh làm cách nào đem tôi tiến vào trong xe?". Đột nhiên có loại dự cảm chẳng lành.

Diệp Thần: "Bế công chúa vào tới".

Cố Cẩn: "!!!"

Diệp Thần: "Đùa tý làm gì căng, là tôi đỡ cậu tiến vào. Hành lý cũng đã cho người đưa về Cố gia trước rồi, không cần lo lắng".

Cố Cẩn nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy trong sạch của bản thân (? ) được bảo vệ. Quay đầu liền muốn đánh chết cái kẻ há mồm chính là nói dối trước mắt.

Vẻ mặt Diệp Thần trấn định, dùng ngữ điệu có thể so với phát thanh viên nhắc nhở hành khách ở ghế sau, "Mong khi ngồi xe không được lộn xộn, có duyên ngồi chung một chiếc xe, an toàn là trên hết".

Cố Duyên: Quyền đầu cứng.jpg

Sắc trời dần tối, hoàng hôn buông xuống, xe chạy ở trên đường cao tốc, cùng vô số chiếc xe khác hòa làm một thể, lại ở ngã rẽ từng người tách ra.

Tay lái Diệp Thần vững vàng, theo cùng dòng xe cộ càng lúc càng xa, trước cửa sổ xe càng ngày càng sáng, thân ảnh Cố Duyên lập tức xuất hiện ở trong tầm nhìn.

Cố trạch, đến rồi.

Editor: Kiều Linh Nhi