Chương 27–1

Editor: Kiều Linh Nhi :>

Diệp Thần lao nhanh đi trên bãi cãi, quần áo vì chạy vội mà bị gió thổi đến bay phất phới.

Khoảng cách từ biệt thự đến bãi biển gần 800 mét, Diệp Thần vừa chạy, vừa lo lắng, trong lòng không ngừng tính toán khoảng cách còn dư lại, hy vọng ở thời điểm anh chạy đến nước biển còn chưa hoàn toàn bao phủ Cố Cẩn.

Mẹ nó. Đồ khốn.

Diệp Thần trong miệng mắng, cũng không biết là đang mắng ai.

Mày anh nhíu chặt, ánh mắt nặng nề, mang theo cảm giác áp bách to lớn.

Diệp Thần nắm chặt hai tay, đem toàn bộ lực lượng đều tập trung xuống hai chân của mình, khiến bản thân có thể chạy càng nhanh hơn nữa, nhanh hơn nữa.

Cuối cùng, cả người anh gần như biến thành một chấm đen, ở trên bờ cát nhanh chóng lao tới.

Theo khoảng cách phía trước càng ngày càng gần, anh nhìn thấy nước biển đã bao phủ tới cổ Cố Cẩn. Diệp Thần lập tức nhảy vào trong nước, bơi tới bên người Cố Cẩn, đem người một phen kéo lấy, túm được liền bơi trở về bờ.

Sau khi lên trên bờ biển, Diệp Thần thả người ngã xuống cát, còn anh đem áo khoác đang mặc cởi ra, đứng ở bên cạnh vắt nước.

Người kia sau khi bị anh kéo trở về chống hai tay trên mặt cát, bởi vì bị nước sặc vào trong cổ họng nên không ngừng khụ khụ.

Đường bờ biển ánh lên một dải ánh sáng dịu nhẹ, nhưng khi từng tia sáng cố chiếu vào trong mắt Diệp Thần, lại bị sự lãnh khốc trong đôi mắt ấy hoàn toàn ngăn cách.

Tiếng người ho khan dần bình ổn, chỉ còn lại từng tiếng hít thở gấp gáp nặng nhọc.

Diệp Thần xoay người, giọng nói đầy châm chọc, "Làm sao vậy, mới sặc chút nước đã chịu không nổi? Có muốn cho người gọi đến một chiếc xe cứu thương hay không?"

Người đối diện cúi đầu, không nói gì.

Anh thẳng tắp mà nhìn chằm chằm Cố Cẩn, ánh mắt phảng phất mang theo lợi kiếm, "Ngẩng đầu lên, Cố Cẩn".

Đối phương giật giật, lại chỉ cúi đầu xuống càng thấp, ngay cả một tia táo bạo giống ngày thường cũng không có.

Diệp Thần bước đến trước mặt đối phương, vươn tay, dùng sức nâng cằm đối phương lên.

Ngữ khí anh nghiêm khắc đến đáng sợ, "Nhìn tôi".

Thẳng đến lúc này, đối phương mới ngẩng đầu lên, nhìn anh, cảm xúc trong đôi mắt cậu trong nháy mắt thay đổi liên tục, cuối cùng dừng lại ở tự giễu, không nói gì.

Diệp Thần ngồi xổm xuống, tay vẫn nắm cằm đối phương như cũ, lúc này anh cách đối phương cực gần, trong khoảng cách này có thể thấy được toàn bộ cảm xúc xẹt qua trong mắt cậu.

Thanh âm lạnh lùng của Diệp Thần vang lên, đối diện với Cố Cẩn nói: "Cậu biết không? Chính là Cố Duyên nhờ tôi đến biển Thế Kỷ".

Cố Cẩn nghe xong, sửng sốt một chút, sau đó kéo kéo khóe miệng, nói một câu xen vào việc của người khác, vừa mới cất lời lại phát hiện giọng nói nghẹn ngào, cậu mím chặt môi, không nói chuyện nữa.

Bàn tay nắm cằm cậu đột nhiên gia tăng sức lực, Cố Cẩn đau đến mức kêu rên một tiếng.

Diệp Thần đứng lên, khóe miệng gợi lên một nụ cười lạnh, chậm rãi gằn từng chữ một mà thả ra bên ngoài, "Xen · vào · chuyện · người · khác?" Giọng nói anh chứa đầy áp lực, phảng phất như cất giấu một trận bão táp mãnh liệt.

Ngữ khí của Diệp Thần đột nhiên nhanh hơn, cảm xúc kịch liệt, hơi thở phập phồng, "Cậu mau nhìn bộ dáng hiện tại của cậu xem! Mẹ nó cậu còn mặt mũi gì mà dám nói anh trai cậu xen vào việc của người khác?! Nếu tôi không đến đây, có phải anh trai cậu sẽ không bao giờ thấy mặt cậu nữa đúng không!?".

Cố Cẩn bỗng dưng giương mắt, ánh mắt hung ác, dùng tay nắm lấy bàn tay Diệp Thần, ngón tay dùng sức đến toát ra gân xanh, muốn lớn tiếng mà phản bác đối phương, nhưng sau đó miệng đóng đóng mở mở, cái gì cũng không nói được.

Hai người cứ giằng co như vậy.

Cuối cùng, Cố Cẩn trước một bước thu lại sức mạnh, cánh tay vô lực rũ xuống, quần áo ướt dính nhớp bám vào trên người, nước biển dường như xuyên thấu qua làn da, thẩm thấu vào trong xương cốt, làm cậu không khống chế được mà run lên.

Mi mắt Diệp Thần buông xuống, chú ý tới thân thể người nọ run rẩy, anh buông lỏng bàn tay đang nắm cằm đối phương ra.

Áo khoác ướt, sau khi bị anh vắt khô thì đặt ở trên bãi cát, vừa rồi anh cũng bị nước biển lạnh cóng hoàn toàn bao phủ, lúc này khí lạnh từ bốn phương tám hướng cũng truyền đến thân thể.

Môi Diệp Thần gắt gao nhấp chặt ở bên nhau, nhìn Cố Cẩn còn ý thức được mà không ngừng run lên, bàn tay nắm chặt lại thả lỏng, cứ như thế vài lần.

Cuối cùng, anh nhắm mắt lại, đối diện với mặt biển không có một bóng người thở dài.

Thân thể này hỏa khí vượng, nhiệt độ cơ thể theo thời gian chậm rãi khôi phục, Diệp Thần dứt khoát ngồi xổm xuống, dang hai tay ra, đem người ôm vào trong lòng.

Cánh tay anh đặt lên sống lưng Cố Cẩn, cảm thấy nhiệt độ thân thể đối phương rất thấp, cánh tay chậm rãi siết chặt, cuối cùng đem người siết lại thật chặt vào trong lòng ngực.

Diệp Thần nhớ rõ có người đã từng hỏi anh một vấn đề, nếu đem một khối băng đặt vào trong tay hắn, hắn nên xử lý như thế nào?

Cho người khác? Ném xuống? Cất trong tủ lạnh?

Đề mục không có bất cứ hạn chế gì, bất luận đáp án là gì chỉ cần đầy đủ lý do đều có thể chấp nhận.

Khi đó anh đã trả lời như thế nào, thời gian qua lâu, anh đã quên mất, chẳng qua nếu hiện tại hỏi lại anh một vấn đề tương tự, chắc anh chỉ có thể nói ra một đáp án đi.

Dùng nhiệt độ cơ thể hòa tan nó / cậu ấy, trừ cái này ra, không còn cách nào khác.

Diệp Thần mở miệng, "…… Cố Cẩn".

Cố Cẩn ngơ ngác ngồi nhìn phía trước, như còn chưa phản ứng được chuyện gì đã xảy ra.

Rõ ràng trong mắt người đối diện vừa rồi còn lạnh lùng mà trào phúng cậu, hiện giờ lại gắt gao mà ôm chặt cậu, nhiệt độ cơ thể cuồn cuộn không ngừng từ trên người đối phương truyền đến.

Trong nháy mắt đấy, lòng Cố Cẩn dâng lên một cổ xúc động, cậu muốn làm chút gì đó, nhưng lại không biết rốt cuộc bản thân muốn làm cái gì.

Cậu hé miệng, ngữ điệu vẫn là khàn khàn muốn mệnh, "Anh…… Vì sao?"

Vì sao muốn đến biển Thế Kỷ tìm tôi? Anh trai tôi yêu cầu, anh rõ ràng có thể mặc kệ.

Vì sao lại nhìn thấy tôi ở trên bờ cát? Hiện tại đã khuya, không phải anh hẳn là đang ngủ sao?

Vì sao hiện tại lại muốn ôm tôi? Vừa rồi anh không phải còn đang tức giận sao?

……

Vô số câu "Vì sao" xuất hiện rồi lại biến mất trong đầu Cố Cẩn. Nhưng một câu cậu cũng không hỏi anh.

Cố Cẩn cắn chặt hàm răng, vùi đầu vào bên gáy Diệp Thần, run rẩy vươn tay, sau một hồi quyết định ôm lấy đối phương.

Vì sao…… Muốn đến cứu tôi a, vì sao a, vì sao a.

Rõ ràng chẳng có lợi ích gì.

Rõ ràng chẳng có lợi ích gì .

Rõ ràng…… chẳng có lợi ích gì cả.

Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng hốc mắt Cố Cẩn lại kiềm chế không được đỏ lên, đem đầu vùi xuống càng sâu.

Diệp Thần vỗ nhẹ sau lưng đối phương, như đang an ủi một đứa trẻ bởi vì mất đi món đồ chơi yêu thích mà đau khổ.

Khác biệt chính là, sự đau khổ Cố Cẩn trong lòng càng sâu, càng nặng hơn tất cả.

Thẳng đến khi cảm xúc của đối phương bình tĩnh trở lại, Diệp Thần mới dừng lại động tác, nhưng vẫn như cũ không có buông cánh tay ra, chỉ là động tác từ từ biến thành ôm lấy eo đối phương.

Anh thật sự sợ.

Không biết sau khi anh buông tay, cái tiểu hỗn đản* này còn có thể làm ra những việc gì.

Hỗn đản: Đồ khốn.

"Cố Cẩn". Diệp Thần lại lần nữa mở miệng, kêu tên đối phương, lần này được đáp lại một tiếng rầu rĩ "Ừm".

Giọng nói Diệp Thần như là hòa vào sóng biển, mang theo gợn nước mềm mại, "Bình tĩnh trở lại rồi à?"

Cố Cẩn không nói chuyện, dứt khoát bất chấp tất cả, cả người cũng không hề câu thúc cái gì mặt mũi hay thân phận, thả lỏng thân thể vốn kiên cường chống đỡ, đem toàn bộ sức nặng bản thân mình dựa vào trong lòng đối phương.

Nhận thấy người nọ dùng động tác để nói ra đáp án, Diệp Thần nhẹ giọng mở miệng, ngữ điệu thong thả, như là sợ quấy nhiễu thứ gì đó, "Tôi rất lo lắng cho cậu".

Cố Cẩn: "Ừ".

Diệp Thần: "Lần sau không được làm như vậy".

Cố Cẩn: "……"

Diệp Thần: "Được không?"

Cố Cẩn: "…… Ừ".

Cố Cẩn nhắm mắt lại, không biết hứa hẹn của bản thân mình có bao nhiêu phần trăm đáng tin cậy.

Có lẽ là trăm phần trăm, cũng có lẽ là không phần trăm.

Cậu hy vọng nó là trăm phần trăm, lại hy vọng nó là không phần trăm.

A a, Cố Cẩn tự giễu mà kéo kéo khóe miệng, không biết bản thân mình như này được xem là đáng buồn hay vẫn là đáng buồn cười.

Có lẽ cậu chính là một gã hề, một gã hề sống trong bi kịch.

Buồn cười, lại có thể đáng thương.

Trong ánh mắt Diệp Thần cuồn cuộn thứ gì đó, anh rũ mắt xuống, khiến đối phương không chú ý tới.

Anh mở miệng, giọng nói ôn nhu, nội dung cùng ngữ khí lại cực kỳ bất đồng, "Nếu như lần sau, lại bị tôi bắt gặp cậu làm chuyện như vậy nữa", anh dừng một chút, thanh âm càng thêm nhu hòa, "Cậu thành công còn tốt, nếu là không thành công, vậy đừng mơ còn có cơ hội làm chuyện này tiếp".

Diệp Thần cúi đầu, cọ cọ gương mặt đối phương, thẳng đến khi thân thể người nọ cứng đờ mới nhẹ giọng ở bên tai đối phương nói: "Đã hiểu chưa, Cố Cẩn?"

Cố Cẩn: "…… Anh muốn làm cái gì?"

Diệp Thần nhìn thẳng vào mắt đối phương, nghiêm túc nhìn chằm chằm, vài giây sau đôi mắt cong lên, nói: "Chỉ đùa một chút thôi, nhiều nhất chính là đem chuyện này nói cho Cố Duyên, để hắn nhốt cậu trong nhà một thời gian mà thôi, không cần nghiêm túc quá". Giọng nói anh nhẹ nhàng, cứ như lời nói trước đó chỉ là những câu trêu đùa.

Cố Cẩn ngồi dậy, muốn cãi lại một câu, nhưng cả người lại run lên một chút, chỉ dám yên lặng mà chửi thầm: Ngữ khí vừa rồi của anh mẹ nó hoàn toàn không giống như là đang nói giỡn a đáng giận, ông đây đều sợ ngày nào đó bị chính tay anh đưa vào địa ngục.

Cậu hung hăng run lên mấy cái, một mảnh không khí âm trầm cứ thế biến mất như chưa từng xuất hiện.

Hai người tiếp tục tâm sự vài câu, nhận thấy được tinh thần Cố Cẩn bắt đầu có chút dao động, cả người cũng khôi phục chút sức sống, Diệp Thần liền ghé vào đầu vai đối phương, từ trên xuống dưới đều lộ ra một loại cảm giác lười biếng.

"Ha, tôi mệt mỏi quá, Cố Cẩn. Cậu cũng không biết cậu nặng bao nhiêu đâu, chỉ riêng lôi kéo cậu quay trở về bờ thôi cũng mệt chết tôi". Diệp Thần oán giận, trong miệng lẩm bẩm lặp lại nói: "Giảm béo a, nên giảm béo".

Trên trán Cố Cẩn trán ngay lập tức xuất hiện chữ 井, "Kia mẹ nó đều là cơ bắp ông đây cực cực khổ khổ luyện ra, không có một tia thịt mỡ! Giảm béo gì chứ!"

Diệp Thần: "Phải không?" Anh vừa nói vừa nhân lúc người nọ không chú ý, dùng tay nhéo nhéo eo đối phương, lại theo đó sờ sờ cơ bụng, khẳng định gật gật đầu, dùng tiếng phổ thông tiêu chuẩn nói hai chữ, "Đúng thật".

Cố Cẩn: "Mẹ nó anh……" Sờ lại thì cứ cảm thấy quái quái, không sờ thì lại cảm thấy bản thân chịu thiệt, đệt!

Lúc này mới là thời điểm cảm giác đau đớn trên cằm truyền tới trung khu thần kinh của Cố Cẩn, cậu cắn răng, hung hăng nói: "Tôi thấy thế nào thì thời điểm anh nắm cằm tôi, dùng lực cũng không nhỏ a".

Cậu giơ tay chạm chạm, nhỏ giọng mà tê một tiếng, phỏng chừng đau đến.

Diệp Thần: "Phải không?" Anh không muốn ngẩng đầu, liền nâng tay lên, lung tung mà sờ sờ, sờ soạng một hồi lâu mới sờ đến cằm đối phương, có lệ nói, "Rất đau hả?"

Huyệt thái dương Cố Cẩn nhảy nhảy, nhưng lại không giống như thường ngày, mặc kệ là bị nhiều hay ít đau đớn đều ngậm miệng không nói, cắn nát hàm răng hướng những lời trong miệng nuốt xuống; ngược lại ngữ khí càng tăng thêm nói: "Đau".

Diệp Thần lúc này mới ngẩng đầu, quan sát vùng cằm của đối phương bị bản thân mình niết qua, đúng là giống như dùng lực hơi nhiều.

Anh kéo mặt Cố Cẩn qua, nhẹ nhàng thổi thổi, trong miệng nhỏ giọng nói, "Đau đớn đau đớn mau bay đi, mau bay đi".

Cố Cẩn: "Anh dám dùng cách dỗ con nít hả!"

Đuôi mắt Diệp Thần hơi cong, ý cười nhẹ nhàng, "Ừ".

Theo thanh âm rơi xuống, vô số ký ức rối ren xuất hiện ở trong đầu Diệp Thần.

...

"Mẹ mày là bệnh tâm thần! Là quái vật!"

"Mày là con của quái vật, mày con quái vật nhỏ!"

"Bố mày có phải bị mẹ mày gϊếŧ chết hay không a, thật đáng sợ a, người một nhà mấy người đều thật đáng sợ a!"

"Cút đi a!"

"Cút ra khỏi nơi này!"

"Thần Thần, làm sao trên người có nhiều vết thương như vậy a?"

"……"

"Đứa nhỏ này, sao lại không khóc cũng không nháo, con có muốn đi bệnh viện nhìn qua hay không?"

"Không có việc gì!…… Mẹ ơi, không có việc gì, con chỉ là không cẩn thận vấp ngã mà thôi, qua mấy ngày nữa sẽ tốt". Trong nhà không có dư tiền, thôi bỏ đi.

"Con đứa nhỏ này, thật là, lại đây mẹ tiêu độc cho con vậy".

Diệp Thần ngồi ở trên băng ghế, nâng chân lên, mẹ cầm rượu sát trùng, động tác cẩn thận mà xử lý miệng vết thương cho anh, lo sợ anh bị thương.

Sau khi xử lý xong, mẹ anh cúi đầu, đau lòng mà thổi thổi, "Đau đớn đau đớn mau bay đi, mau bay đi".

Ngày mùa hè, ánh mặt trời ngoài cửa sổ làm càn chiếu vào phòng, Diệp Thần lại không cảm thấy nóng bức, ngược lại cảm nhận được một cổ ấm áp từ trong ra ngoài.

Anh nhếch môi, "Mẹ ơi, cảm giác khá hơn nhiều rồi".

Mẹ: "Đúng không đó?"

Diệp Thần phảng phất như muốn tăng thêm sự thuyết phục cho câu nói của mình, dùng sức gật gật đầu, "Vâng!"

Mẹ anh bất đắc dĩ mà cười cười, "Thật là, lần sau phải chú ý, đừng té ngã nữa".

Sau lại.

"Tao từ cửa sổ thấy mẹ mày, cả người ngồi yên ở chỗ đó, mặt không biểu tình, thật giống với mấy người đã chết".

"Tao lần trước còn thấy mẹ nó đi ra ngoài tản bộ, tao vừa nhìn thấy bà ta liền hận không thể cách xa 800 mét, thật đen đủi!"

"Vì sao loại người như mẹ mày còn có thể sống ở trên đời này a, vì sao mày còn có thể quang minh chính đại* mà đi ở trên đường cái như vậy a, mày nên sống ở mấy địa phương vô thiên nhật địa* mới đúng!".

Quang minh chính đại: Đúng đắn, rõ ràng, không chút mờ ám.

Vô thiên nhật địa: Nơi mặt trời ban ngày cũng không thể chiếu tới được.

"Mày…… Mày muốn làm gì! Mày đừng tới đây!"

"A!! Chân tao! Mày muốn làm gì! Mẹ nó mày mau bỏ chân ra, sẽ gãy! Sẽ gãy!!"

"Đau quá, đau quá!! A a a a!!!"

"Diệp Thần, hôm nay con đã làm gì vậy? Có người gõ cửa nhà chúng ta, nói con đả thương con của họ".

"Được rồi, mặc kệ con là đánh nhau hay vẫn là cái gì, đừng mang phiền toái về cho mẹ được không?"

"Mẹ đã rất đau khổ rồi, mẹ mỗi ngày đều rất khó chịu, con khiến mẹ bớt lo lắng đi được không, cầu xin con, Diệp Thần".

"Con buông tha mẹ có được không".

Ngoài cửa sổ ánh mặt trời vẫn gay gắt như cũ, nhưng lại làm Diệp Thần cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, anh cười, cứ việc bản thân anh cũng bị thương, cứ việc miệng vết thương vẫn đang chảy máu thấm ra bên ngoài, anh chỉ ôn nhu nói.

"Mẹ ơi, mẹ yên tâm, con sẽ không chọc phiền toái nữa".

"Hôm nay thời tiết rất đẹp, cùng xuống dưới lầu tản bộ thôi, nhưng mà không cần đi về phía nam, đi phía đông đi, phía nam có một số người xấu, nhưng mà hiện tại phỏng chừng không còn nữa, để phòng ngừa vạn nhất vẫn là đừng đi nữa sẽ tốt hơn".

"Vui lên một chút đi, mẹ ơi, cười một cái, mẹ xem ánh mặt trời ấm áp như vậy".

Cuối cùng.

"Diệp Thần mẹ nó mày! Lần trước là mày may mắn, lần này tao kêu người chuyên môn tới trị mày, tao xem mày còn có thể ngang ngược như vậy nữa không!"

"Các huynh đệ lên cho tao!"

"A, không đánh trả, được a, càng tốt!"

"Mẹ nó đều dùng hết sức đánh cho tao!"

Sau khi người đều đi, Diệp Thần nằm ở trên đất trống, ánh mặt trời chói mắt, chiếu đôi mắt anh đau, nước mắt sinh lý từ khóe mắt chảy xuống, rơi xuống trong bụi cỏ Diệp Tử, giọt nước đè nặng Diệp Tử, Diệp Tử run run rẩy rẩy, chung quy hạ nước xuống, cùng thổ nhưỡng hòa làm một thể.

Như vậy, thì tốt rồi đúng không.

Anh không chọc phiền toái, mẹ cũng sẽ không phiền não nữa rồi.

Như vậy, thì tốt rồi đúng không.

Anh lần nữa lặp lại lời tự hỏi.

...

Hồi ức kết thúc.

Diệp Thần nghiêng đầu, lại lần nữa thổi thổi miệng vết thương cho Cố Cẩn, cường điệu nói: "Chính là dỗ trẻ nhỏ mà, có phải rất hữu dụng hay không?" Anh khó được cười hì hì, ngữ khí mang theo sự nghịch ngợm trẻ con.

Cố Cẩn: "Đánh rắm! Nếu hữu dụng như vậy thì còn cần bác sĩ làm gì!"

Diệp Thần: "A wao! Nói có sách mách có chứng không phản bác được. Cố Cẩn thật đúng là thiên tài nha".

Cố Cẩn: "Mẹ nó!" Có cảm giác bị xúc phạm.

Diệp Thần buông tay ra, ở khi Cố Cẩn còn chưa kịp phản ứng lại, liền đứng lên, đưa lưng về phía cậu, mới vừa rồi tay Cố Cẩn còn đặt ở phần lưng tay phải đối phương, hiện tại trong tay lại chỉ là từng đoàn không khí tàn lưu.

Cậu ngây người trong chốc lát, sau đó trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói quen thuộc, "Đứng lên đi, vừa đi vừa nói". Tiếp đó trước mắt xuất hiện một bàn tay.

Cố Cẩn đưa tay phải lên, ngay lập tức bị nắm lấy.

Bàn tay phải đang trơ trọi giữa không trung được nắm bởi từng đốt ngón tay thon dài trắng nõn, đối phương kéo cậu dậy, giây tiếp theo liền buông tay ra.

Cố Cẩn mạc danh mà cảm thấy có chút mất mát.

Chậc, thật kỳ quái.

Đều là Diệp Thần sai.

Diệp Thần đột nhiên hắt xì, buồn rầu nói, "Không phải là muốn bị cảm chứ".

Cố Cẩn có chút chột dạ, khụ khụ, khó có khi tình người nổi lên muốn quan tâm đối phương một chút, kết quả suy nghĩ nửa ngày liền nói, "Trở về uống nhiều nước ấm".

Thật là làm khó cậu.

Diệp Thần thầm nghĩ.

Ánh trăng phủ kín mặt đất, những ngôi sao rớt vào trong đáy biển, bướng bỉnh theo sóng nước cùng các vật nhỏ gần xa khác chạy vội.

Lúc này bãi biển chỉ có hai người bọn họ, bọn họ cứ như vậy sóng vai bước về phía trước, lưu lại trên mặt cát một chuỗi dấu chân. Hai người không ai nói chuyện, nhưng bầu không khí lại vô cùng hài hòa.

Gió biển phất qua gương mặt Diệp Thần, ngứa, anh duỗi tay cào cào, thuận tiện đem nghi vấn trong lòng hỏi ra, "Cố Cẩn, buổi tối mấy ngày trước cậu cũng ở trên bờ cát đúng không?"

Cố Cẩn nghe thấy câu hỏi, suy tư vấn đề vài giây mới ừ một tiếng.

Diệp Thần: "Ra đây ngắm biển?"

Cố Cẩn: "Ngủ không được thôi".

Diệp Thần lúc này mới chú ý tới dưới mí mắt Cố Cẩn có chút đen, nhớ đến Cố Duyên từng nói buổi chiều ngày hôm sau Cố Cẩn mới trả lời điện thoại của hắn, chắc hẳn là bởi buổi tối không ngủ được, ban ngày mới đi ngủ bù.

Cố Cẩn có chút khẩn trương, cũng không biết bản thân mình đang khẩn trương cái gì, có lẽ là sợ đối phương hỏi vấn đề kế tiếp, tỷ như hỏi cậu vì cái gì mà mất ngủ, tiến tới hỏi cậu vì sao buổi tối hôm nay lại làm ra loại hành vi này.

Nhưng đối phương hỏi xong một câu cũng không nói chuyện nữa, đối với việc Diệp Thần không có nhiều tính hiếu kỳ, Cố Cẩn lén lút nhẹ nhàng thở ra.

Nếu đối phương thật sự hỏi, cậu cũng không biết nên trả lời như thế nào.

Nên trả lời như thế nào đây?

Có thể nói cái gì chứ?

Cố Cẩn không dám nghĩ tới loại tình huống này, cũng không hy vọng cảnh tượng này sẽ xuất hiện trong hiện thực.

Diệp Thần kéo kéo khóe miệng, mang theo chút trào phúng cùng ảm đạm.

"Cố Cẩn, vì sao cậu……"

Động tác của Cố Cẩn cứng đờ, bước chân theo bản năng dừng lại, người nọ đã nhận ra, xoay người, cậu nhìn đối phương khép khép mở mở môi, đứng im tại chỗ, như là phạm nhân phải trải qua thẩm vấn, trong lúc nhất thời không biết làm gì.

"…… Muốn tới biển Thế Kỷ, muốn đến nơi này?"

Vì sao muốn đến nơi này sao?

"Không có vì sao cả, chỉ là đến đây chơi mà thôi". Cố Cẩn cúi đầu, nhìn vỏ sò bị sóng biển xô vào bờ trên mặt cát, số lượng khá nhiều, nhưng mỗi một cái đều nằm lẻ loi, "Mỗi năm tôi đều sẽ đến đây một chuyến, nơi này là một địa phương tốt đẹp, không phải sao?".

Cảnh sắc đẹp, con người cũng không tồi, trừ bỏ mấy kẻ nào đó, hầu hết người đều tương đối thân thiện.

"Ừ". Diệp Thần phối hợp trả lời một chút. Anh chú ý tới động tác Cố Cẩn cúi đầu, "Cậu thích vỏ sò?"

Cố Cẩn: "Không phải……, chỉ là trùng hợp cúi đầu thấy mà thôi".

"Thật không?" Diệp Thần như suy tư gì đó, ngồi xổm xuống, chọn lựa mấy cái vỏ sò. Vỏ sò được anh lấy ra màu sắc tươi sáng, đường cong rõ ràng, mang theo một loại cảm giác sáng ngời cùng tràn trề sức sống, "Thích như vầy hả?"

Cố Cẩn chậc một tiếng, "Không phải tôi đã nói rồi sao, tôi chính là…… Anh đưa cho tôi làm gì?"

Diệp Thần: "Tặng cho cậu. Nhanh cảm ơn tôi đi, tôi đã chọn lựa rất lâu đó".

Cố Cẩn: "……" Nếu không phải tôi đã thấy anh ở trong mười giây chọn xong, tôi thiếu chút nữa liền tin.

Cạnh vỏ sò trong tay có chút sắc bén, tung ném ở lòng bàn tay, có thể cảm nhận được một loại khuynh hướng độc đáo, chúng nó vì con người mà tụ lại cùng nhau, thoạt nhìn không còn cô độc như vậy nữa.

Editor: Kiều Linh Nhi: Trời đất chương này dài quá trời luôn á, lại còn là hai phần nữa cơ (」゜ロ゜)」