Chương 26

Editor: Kiều Linh Nhi :>

Anh còn tưởng là Kỳ Ngọc chứ, Diệp Thần nhìn chằm chằm màn hình hiển thị, trong lòng nghĩ nghĩ.

Cứ như vậy giây tiếp theo, trên màn hình điện thoại đã hiện lên thông báo vừa mới có cuộc gọi nhỡ.

Người gọi đến đúng là người mà anh nghĩ đến.

Đúng rồi, từ sau khi đứng dậy đến giờ, anh vẫn luôn không thấy điện thoại, cũng không biết trong lúc anh ngủ Kỳ Ngọc có gọi đến hay không.

Sắc mặt Diệp Thần bất biến, động tác trấn định, đem giao diện cuộc gọi nhỡ trượt sang một bên.

Diệp Thần không dấu vết gợi lên khóe miệng, tự nhiên cảm thấy tâm tình vô cùng vui vẻ, tuy rằng lúc sau cũng phải gọi lại cho Kỳ Ngọc, nhưng đấy cũng là chuyện sau đó không phải sao?

Nếu như Ôn Vân gọi đến cho anh tận một tiếng, không cẩn thận làm chậm trễ công việc, thì chắc cũng không phải lỗi của anh đâu đúng không?

Diệp Thần làm bộ làm tịch mà khụ khụ, tuy rằng người bị anh nhớ thương cũng nhìn không thấy.

Kỳ Ngọc: ?Ông chủ làm gì mà còn chưa gọi lại cho hắn.

Ấn xuống nút nhận cuộc gọi, Diệp Thần vừa mới đưa điện thoại lên đặt ở bên tai, liền nghe được giọng nói kích động của Diệp Ôn Vân truyền đến.

"Anh!!"

"Ha ——! Trước để em bình tĩnh cái đã, mỗi lần gọi điện thoại cho anh trai mình mà cứ như mua vé số vậy, nào là tỷ lệ phần trăm anh có thể nhìn thấy, tỷ lệ anh sẽ đồng ý nghe máy. Đại ca công việc của anh thật sự bận như vậy sao, ài ài ài, chừa chút thời gian cho đứa em trai yêu quý này có được không".

Diệp Thần đi đến bên cạnh máy lọc nước, rót cho chính mình một ly, nghe được lời Diệp Ôn Vân nói, vừa cười vừa mắng, "Khoa trương a".

Người đối diện lập tức bắt đầu quở trách "Tội trạng" của anh, bởi vì công việc mà ngó lơ em trai đáng yêu mình.

Diệp Thần chậm rì rì mà uống một ngụm nước, đáp trả lại câu: "Đây không chỉ đơn giản là anh không muốn nhận điện thoại của em đâu, suy xét sự tình luôn phải suy xét toàn diện a, otouto* ngu ngốc à".

Otouto: em trai.

...

Xa ở nước ngoài Cố Duyên đột nhiên cảm nhận được một loại cộng minh đến từ linh hồn, như tiêm máu gà lại đi kéo đầu tư.

Nhóm nhân viên công ty Cố thị: Ông chủ, không được không được a, đều đã tăng ca vài ngày, buông tha chúng tôi đi QAQ.

...

Diệp Ôn Vân: "Đại ca, anh nói những lời này cứ như là một cái đại tra nam* vô tình vô nghĩa vậy, nước mắt, rớt xuống rồi".

Tra nam là " 渣男". Cụm từ này là ghép của từ "渣" nghĩa là sự xấu xa, bẩn thỉu, không sạch sẽ. Từ "男" là chỉ người con trai. Tra nam được hiểu theo nghĩa là một người đàn ông cặn bã, đểu cáng không có chí tiến thủ.

Diệp Thần: "Tha thứ cho anh thì quay về sẽ mang đồ ăn ngon cho em".

Diệp Ôn Vân: "Anh, anh cũng biết mà, từ trước đến nay em luôn là người rộng lượng. Nhớ kĩ mang nhiều một chút".

Diệp Thần: "Yên tâm, mua cho em cả một xe tải". Thật dễ dỗ.

Diệp Thần dùng bả vai kẹp lấy điện thoại, vừa nói vừa dùng tay bắt đầu giải cà vạt đang đeo, chuẩn bị chờ lát nữa sau khi kết thúc trò chuyện liền đi tiếp tục sự vụ chưa làm xong—— tắm rửa.

Ngón tay Diệp Thần ở trên cà vạt linh hoạt tung bay, chiếc cà vạt màu lam càng làm nổi bật từng ngón tay thon dài trắng nõn như châu ngọc.

Sau khi cởi cà vạt xuống, anh lại giải khai hai viên nút thắt cổ áo, hình dạng xương quai xanh duyên dáng quyến rũ dần dần hiển lộ ra bên ngoài, dưới nắng sớm chiếu rọi, như có ánh sáng nhàn nhạt lưu chuyển.

Diệp Thần: "Được rồi, không nói giỡn nữa. Lần này gọi điện thoại cho anh là có chuyện gì?"

Diệp Ôn Vân vỗ vỗ đầu, phát hiện bản thân đã quên mất chính sự, "Anh, em trai anh đã qua vòng thử vai của phim điện ảnh, hơn nữa hiện tại em đã ở trong phim trường".

Diệp Thần: "Chúc mừng".

Diệp Ôn Vân cào cào gương mặt, đây vốn nên là chuyện đáng mừng, nhưng mà lúc này mặt hắn lại nhăn thành một đoàn, "Đại ca, anh còn nhớ lần trước chính mình nói muốn tới phim trường thăm ban em hả?"

Diệp Thần: "Đúng vậy, làm sao vậy? Phim trường không cho người ngoài vào sao?" Nếu nói như vậy, anh chỉ có thể tìm cơ hội khác cùng Thẩm Nguyệt tiếp xúc.

Diệp Ôn Vân: "Thật ra cũng không phải".

Nghĩ đến lời kế tiếp muốn nói, Diệp Ôn Vân liền cảm thấy vấn đề này hoàn toàn là hắn tự bê đá đập chân mình, ài, thế sự khó dò a.

Diệp Ôn Vân phiền muộn nói: "Lúc em tiến vào giới giải trí không phải đã che giấu thân phận mình là nhị thiếu gia Diệp gia sao, nếu anh mà tới thì việc này chẳng phải bại lộ ư?"

Vừa nghĩ đến anh Diệp Thần không thể đến thăm mình mà nguyên nhân vẫn là bởi vì bản thân mình, Diệp Ôn Vân liền muốn tìm cái cỗ máy thời gian, trở lại quá khứ, đánh tỉnh bản thân lúc trước lúc nào cũng ôm mộng tưởng không bỏ.

Diệp Thần nhớ tới chuyện này, vân vê đầu ngón tay, đôi mắt chớp chớp, trong đầu hiện lên một đạo ánh sáng, trả lời: "Yên tâm, anh trai của em tự có biện pháp".

Diệp Ôn Vân: "A? Thật chứ! Nói như vậy, đại ca, anh vẫn có thể đến thăm em đúng không?"

Diệp Thần: "Ừm, chờ xem".

Diệp Ôn Vân: "Được rồi!" Anh trai hắn quả nhiên là vạn năng!

Diệp Ôn Vân nằm trên giường lớn trong khách sạn, sau khi cúp điện thoại, cả khuôn mặt đều kiềm chế không được mà lộ ra tươi cười, thậm chí ở trên giường lăn qua lăn lại hai vòng.

Giường khách sạn thiếu chút nữa bị mãnh nam hưng phấn 1 mét 85 là hắn rung sập.

Hưng phấn giảm bớt, Diệp Ôn Vân giơ điện thoại lên, nhìn chằm chằm nhật ký trò chuyện trên màn hình, trong đầu tới tới lui lui đều là câu "Anh trai của em tự có biện pháp" kia.

Đặc biệt là giọng nói trầm thấp từ tính tựa như tiếng đàn cello độc hữu của anh hắn, đệt, mẹ nó quá dễ nghe.

Trách không được những người phụ nữ ở kinh thành từ sau khi tiếp xúc với anh trai hắn trong yến hội, liền nhớ mãi không quên anh ấy, hiện tại hắn đã có thể hiểu được nguyên nhân.

Bất quá anh Diệp Thần có thể đến thăm ban hắn, thật tốt, Diệp Ôn Vân vui vẻ mà nheo mắt lại.

Đây chính là lần đầu tiên anh Diệp Thần đến thăm ban, cho nên mấy ngày tiếp theo hắn phải chuẩn bị thật tốt để đóng phim mới được, nhất định phải làm anh trai cảm thấy hắn là người sáng chói nhất toàn phim trường.

Cùng em trai kết thúc cuộc trò chuyện, Diệp Thần thuận thế gọi đến điện thoại Kỳ Ngọc.

Sau khi chuyển được, hai người bắt đầu nói về tiến triển hạng mục hợp tác giữa Diệp thị và các công ty khác, cùng với một số hạng mục công việc có thay đổi của công ty, khi Kỳ Ngọc tỏ ý muốn tạm dừng cuộc trò chuyện, Diệp Thần nói hắn chậm đã rồi hỏi hắn một vấn đề.

"Kỳ Ngọc, cậu cảm thấy chỉ bằng ‘ Tán Diệp ’, Diệp thị đại khái mất bao lâu mới có thể chính thức đặt chân trong giới giải trí".

Kỳ Ngọc duỗi tay nâng nâng mắt kính, trong lòng nhanh chóng phân tích tình thế trước mắt cùng với khả năng phát triển của "Tán Diệp" trong tương lai, ba mươi giây sau đưa ra đáp án: "Ít nhất cũng phải mất một năm".

Giới giải trí dù sao cũng là lĩnh vực Diệp thị chưa bao giờ đặt chân đến, tuy rằng Diệp thị nắm trong tay rất nhiều tài nguyên, nhưng điều này giống như đột nhiên giao cho một người bình thường 1 tỷ, khiến hắn không biết rốt cuộc nên sử dụng như thế nào mới có thể phát huy công hiệu lớn nhất của số tiền.

Vì thế trong rất nhiều chuyện, Diệp thị đều cần phải vuốt cục đá qua sông, mà cuối cùng "Tán Diệp" có bao nhiêu đại năng lượng, trước sau vẫn không một ai có thể dự đoán, giả thiết nếu nó có thể thành công thì hạng mục này muốn sinh ra một lực ảnh hưởng nhất định, ít nhất cũng cần đến thời gian một năm mới được.

Nhưng đây vẫn là trên cơ sở Diệp thị cùng công ty Thịnh Tinh Giải Trí giữ vững quan hệ hợp tác mới có thể.

Sau khi Diệp Thần nghe được đáp án, vừa lòng gật gật đầu, nói: "Cho nên, Diệp thị không thể chỉ đi vào từ một phương hướng là " Tán Diệp " ".

Kỳ Ngọc: "Ý của ngài là?"

Diệp Thần: "Đầu tư".

Kỳ Ngọc lấy ra một cuốn sổ tay, cầm bút nhanh chóng viết gì đó ở trên mặt giấy, "Ngài là nói, đầu tư phim truyền hình? Hay là phim điện ảnh? Nếu là đầu tư minh tinh, Diệp thị cũng không phải muốn trở thành một cái công ty giải trí, như vậy thì Diệp thị có thể lựa chọn ở trong những công ty đó làm một đại cổ đông, mượn việc này cũng có thể đạt được mục đích tăng cường lực ảnh hưởng của công ty, còn có……"

Diệp Thần lẳng lặng lắng nghe ý tưởng của Kỳ Ngọc, không ngắt lời hắn.

Thời điểm Kỳ Ngọc sắp nói liên tục mười lăm phút, mới ý thức được bản thân mình đã nói quá nhiều, đỡ trán buồn rầu nói: "Xin lỗi, Diệp tổng, suy nghĩ trong đầu tôi có chút loạn, trong lúc nhất thời không chú ý đã nói ra toàn bộ, chiếm dụng quá nhiều thời giờ của ngài".

Trong mắt Diệp Thần ngược lại hiện lên một tia thưởng thức, cảm thấy Kỳ Ngọc từ một suy mười, ôn hòa nói: "Kỳ Ngọc, không cần cảm thấy có lỗi. Những ý tưởng đấy của cậu đều rất tốt, có thể nghe được cậu trình bày những ý tưởng đấy, đối với tôi mà nói cũng là một chuyện tốt, có thể giúp tôi biết được phương diện bản thân không nghĩ tới, cần phải bổ sung".

Kỳ Ngọc lại lần nữa đẩy đẩy mắt kính, "Diệp tổng, ngài quá khen". Khóe miệng lại không tự ý thức mà gợi lên một cái độ cong nho nhỏ.

Hắn nhìn thời gian biểu treo trên tường, "Thời gian để nói kĩ cũng rất dài, về sau tôi sẽ sửa chữa, sắp xếp những ý tưởng này lại một chút, đến lúc đó đưa cho ngài xem qua, như vậy có được không?"

Diệp Thần: "Rất tốt. Tôi chờ mong bản kế hoạch của cậu, Kỳ Ngọc".

Kỳ Ngọc trầm giọng đáp: "Vâng, Diệp tổng". Trong giọng nói tràn đầy sự tự tin căn cứ vào thực lực.

Trên màn hình điện thoại hiện thị đã kết thúc cuộc gọi, Diệp Thần mang điện thoại đến thả lại trên sô pha.

Nếu như trở thành nhà đầu tư thì anh sẽ luôn có lý do để đi phim trường thăm em trai đúng chứ.

Thông qua kế hoạch get√.

Tốt, hiện tại cuối cùng anh cũng có thể đi tắm rửa.

Diệp Thần vừa đi vừa đem quần áo dư lại cởi bỏ, sau khi cởϊ áσ sơmi, thân thể tràn đầy sức mạnh do kiên trì rèn luyện liền bại lộ trong không khí, vai rộng eo thon, tám khối cơ bụng, mọi thứ đều không ít.

Rồi sau đó, Diệp Thần đem tay đặt trên thắt lưng, cởi bỏ xong, quần tây lỏng lẻo treo ở trên eo, nhân ngư tuyến thấp thoáng lộ ra bên ngoài.

Thẳng đến khi cởi hết toàn bộ quần áo còn dư, anh đi vào phòng tắm, tùy ý màn hơi nước trắng dâng lên, bao vây toàn bộ thân thể.

...

Tắm rửa xong, sau đó thay quần áo, Diệp Thần liền cầm lấy laptop, ngồi ở trước cái bàn bắt đầu làm việc.

Hơn nữa vừa rồi cùng Kỳ Ngọc thảo luận về hạng mục tương lai, anh cũng muốn sửa sang lại một chút ý tưởng của bản thân mới được.

Lúc trước Diệp Thần đã có cái suy nghĩ này, nguyên nhân lần này chẳng qua là bởi vì Diệp Ôn Vân, mới đem chuyện này nói sớm hơn dự định mà thôi.

Nếu Diệp thị muốn chân chính muốn tiến quân vào giới giải trí, tất nhiên phải duỗi tay chạm vào “Nghiệp vụ” của giới giải trí.

Điện ảnh, phim truyền hình, tống nghệ, buổi biểu diễn, marketing minh tinh……

Đầu tiên cứ bắt đầu từ việc đầu tư phim điện ảnh vậy, trước thử xem hướng dòng nước, sau đó từng bước một mở rộng lực ảnh hưởng của Diệp thị.

Bên ngoài trời dần dần từ lãng ngày càn khôn*, biến thành trời chiều bóng ngả về tây, cuối cùng trở thành lấp lánh vô số ánh sao.

*Tui không hiểu ai hiểu chỉ tui với.

Diệp Thần quá chú tâm đắm chìm ở trong công việc, hoàn toàn không ý thức được bên ngoài thay đổi, chỉ biết ở khi ánh sáng trở tối, tùy tay đem chốt đèn mở ra, cũng không thèm để tâm chuyện khác, trừ bỏ trung gian quá đói bụng, anh mới đi gặm chút bánh mì.

Chờ Diệp Thần từ trong máy tính ngẩng đầu, mới phát giác trời bên ngoài đã đen như vậy.

Anh ngẩng đầu xem thời gian, kim đồng hồ đã chỉ tới suýt soát 11 giờ, nhìn lại trong văn kiện mình sửa sang lại đã có một ít thành quả nội dung, về sau anh chỉ cần chờ bản kế hoạch Kỳ Ngọc gửi tới, kết hợp với nhau rồi làm một chút xóa xóa sửa sửa liền hoàn thành.

Diệp Thần thả lỏng cơ thể tựa lưng vào ghế ngồi, duỗi duỗi cái eo lười biếng.

Cảm thấy có chút khát, Diệp Thần từ ghế trên đứng dậy, đi cầm ly nước uống, lúc sau anh đi đến bên cửa sổ, muốn ngắm nhìn sao trời bên ngoài cho đôi mắt nghỉ ngơi một lúc.

Kể từ lần trước anh đã phát hiện, sao trời nơi này vô cùng đẹp, lại còn có thể ngắm nhìn sóng nước lóng lánh chậm rãi lưu động trên mặt biển.

Khi đi đến bên cửa sổ, anh giương mắt nhìn, rồi lại ở trên bãi biển bắt gặp bóng dáng Cố Cẩn.

Cố Cẩn mặc một bộ quần áo bình thường, đưa lưng về phía anh, gần như im lặng không nói một mình đứng thẳng ở bên bãi biển, tùy ý sóng biển lan tràn bao phủ hai chân cậu.

Chẳng qua lần này, ngay khi anh muốn thấy rõ hơn chút thì Cố Cẩn không những không xoay người trở về biệt thự Cố thị, mà còn tiếp tục đi về phía biển sâu.

Cậu mặc kệ nước biển bao phủ cẳng chân mình, tiện đà là đùi, sau đó là eo.

Đồng tử Diệp Thần nháy mắt phóng đại, cái ly trong tay rơi xuống mặt đất, mảnh vỡ thủy tinh cùng với nước văng tung tóe đầy đất, nhưng anh không kịp để ý, đẩy cửa nhanh chóng chạy ra ngoài.

Editor: Kiều Linh Nhi