Chương 25

Editor: Kiều Linh Nhi :>

Trong đại sảnh biệt thự Diệp thị có lắp đặt một cái cửa sổ sát đất thật lớn, lúc này ánh mặt trời chói lọi đua nhau tiến vào, đem cả căn phòng chiếu rõ một mảnh thông thấu sáng ngời.

Rõ ràng sau khi nhắm mắt tầm nhìn đã hoàn toàn trở nên tối đen, nhưng ở dưới tình huống nguồn sáng quá mãnh liệt, anh vẫn như cũ cảm giác trước mắt chói muốn chết.

Diệp Thần chỉ còn cách giãy giụa động động mí mắt, cố sức đem nó nhấc lên.

A, nếu cả ngày hôm nay đều có thể nằm dài ở trên sô pha thì tốt rồi.

Khó có được những lúc anh giở chút tính trẻ con mà cảm thán.

Ngày hôm qua, sau khi trở về từ nơi ở của Cố Cẩn, bởi vì có chút phiền muộn nên Diệp Thần vừa ngã đầu liền ngủ ở trên sô pha, quần áo cũng không đổi, cũng không đi tắm, phỏng chừng hiện tại đầu tóc cũng vô cùng lộn xộn.

Dù vậy anh cũng không có ngủ ngon, hiện tại cả đầu đều đau đau nhức nhức, còn có chút choáng váng.

Hơn nữa, quan trọng nhất chính là ngày hôm qua cũng chưa kịp xử lý công việc của công ty.

Diệp Thần kéo gối ôm trên sô pha lại gần, đem mặt chính mình chôn chặt vào bên trong.

Rất muốn chạy trốn hiện thực này mười giây.

Kim đồng hồ tích tắc chuyển động đều đặn như là dây thừng lấy mạng của Diêm Vương gia, làm người muốn trốn cũng trốn không thoát.

Được rồi, mười giây kết thúc.

Diệp Thần âm thầm đếm ngược mười giây cho chính mình, sau khi đến giờ liền quyết đoán đem gối ôm ném qua bên cạnh.

Là người làm công của thế giới, không chấp nhận được nửa điểm chần chờ.

Diệp Thần đứng lên, muốn ở trong phòng đi hai vòng, làm đầu óc thanh tỉnh hơn chút.

Khi đi đến góc bàn, có thứ gì đó rớt xuống dưới, phạch một tiếng, từ dưới mặt đất truyền đến một tiếng vang có chút nặng nề.

Diệp Thần lười nhác nheo mắt lại một nửa, chỉ thoáng nhìn qua, trong tầm mắt đã xuất hiện một vật thể hình chữ nhật màu lam.

?

À, đúng rồi, là cuốn sổ tay mà hệ thống kia cung cấp.

Đi vòng quanh đối với tinh thần tác dụng không lớn, Diệp Thần liền nghĩ nếu không cứ đọc bình luận của các độc giả biết đâu sẽ tỉnh táo hơn, mỗi lần mọi người đều bình luận rất nhiều, hơn nữa đại bộ phận cũng rất thú vị.

Anh cúi người, đem cuốn sổ nhỏ nhặt lên, vừa mở ra, quả nhiên tầng tầng lớp lớp bình luận liên tục xuất hiện.

"Cố Cẩn thế mà lại phát bệnh ư…… Hơn nữa còn nghiêm trọng như vậy, thật sự không cần uống thuốc sao?"

"Đau lòng chết mất a ô ô ô ô".

"Tui rất muốn ôm cậu ấy một cái".

"Rõ ràng hai ngày trước Diệp thiếu cùng Cố thiếu còn chơi vui vẻ như vậy, nào là lặn xuống nước, nào là lướt sóng, vì sao đột nhiên lại xảy ra chuyện này".

"Mong mấy tên lưu manh kia nhanh chóng bị bắt ở tù mọt gông! Xã hội pháp trị không cần những loại cặn bã như vậy!"

"Yếu ớt mà nói một câu, chỉ có mình tui là muốn cảm thán giá trị vũ lực cao cường của Cố thiếu hả, lấy một địch năm hoàn toàn không phải chuyện dễ đâu".

"Cảm giác bản thân mình có chút lãnh khốc*, nhưng vẫn phải nói Cố thiếu ở thời điểm phát bệnh cũng quá đẹp trai 1555111, tui sai rồi tui sai rồi ô ô ô đội nắp nồi bỏ chạy".

Lãnh khốc: Có nghĩa là sự lạnh lùng, tàn nhẫn, khốc liệt vô cùng. Lãnh trong từ "Lãnh đạm": thể hiện sự lạnh lùng. Khốc trong từ "tàn khốc", "khốc liệt".

……

"Diệp thiếu cũng tuyệt quá đi a a a a a làm sao mà có được người đàn ông toàn năng như vậy đây, gì cũng có thể, cực hạn vận động mọi thứ đều được, thịt nướng làm ra ăn lại ngon, không được rồi, ngay bây giờ trong đầu tôi đều là suy nghĩ muốn gặm thịt nướng!"

"Lầu trên đừng nói nữa, chảy nước miếng rồi đây ( hút vào )".

"Làm cách nào mà Sở Cảnh Trừng cùng Đỗ Hành lại ở bên nhau, nhanh như vậy sao? Cảm thấy hai người bọn họ còn chưa có quen biết mấy ngày đâu, thủ đoạn lợi hại!"

"Đúng vậy đúng vậy, ngược lại Diệp thiếu cùng Cố thiếu lại bắt đầu ở bên nhau chơi!"

……

"Tuy rằng nói như vậy có chút KY, nhưng mà tui cảm thấy! Thật sự! Mùa xuân của đảng tà giáo đã tới!!!!"

"Tôi vẫn luôn giãy giụa không chấp nhận, nhưng hiện tại tôi tuyên bố, tôi muốn chính thức nhập giáo!"

"Hai người cũng quá ngọt đi quá ngọt đi ô ô ô ô".

"Hai người cứ như một đôi vậy, cùng lặn xuống nước, cùng lướt sóng, lúc Cố thiếu bị thương Diệp thiếu còn xử lý miệng vết thương cho cậu ấy, hai người hỗ động, thật sự khiến tui phải đọc đi đọc lại không dưới mười lần!"

"Quá đẹp đôi, mau mau cho tui chứng kiến hai người ở bên nhau!!!"

……

"Đệt! Hiện tại đảng tà giáo làm sao lại lớn mạnh như vậy, aaa, làm đến tôi cũng muốn bị cuốn theo!"

"Kia rõ ràng là tình anh em! Tình anh em! Dựa vào cái gì mà giữa hai người đàn ông chỉ có thể có tình cảm đồng giới a!"

"Mấy người đều đã bình luận được hai trang, điểm yên.jpg, giữa trưa rồi, đi ăn cơm đi".

Nhìn thấy dòng bình luận "Tình huynh đệ" kia, Diệp Thần cũng theo đó cười vài tiếng.

Anh coi Cố Cẩn là bạn bè, nhưng không biết Cố thiếu đại danh đỉnh đỉnh có chấp nhận người bạn là anh hay không đây.

Bất quá, nếu như không nhận, thì tạm thời anh cũng không thể buông tay mặc kệ Cố Cẩn a.

Trong đầu lại xuất hiện bộ dáng điên cuồng ngày hôm qua của Cố Cẩn, mi mắt Diệp Thần rũ xuống, cầm cuốn sổ trong tay nắm thật chặt.

Quá giống.

Như hòa làm một với bộ dạng lúc mẹ anh phát bệnh.

Bệnh tình ở giai đoạn cuối của mẹ anh phát triển vô cùng nghiêm trọng, đã không thể ra ngoài làm việc nữa, sẽ chỉ ngẫu nhiên đi ra ngoài đi dạo. Không biết có phải do ít tiếp xúc với người khác hay không mà trạng thái tinh thần của bà cũng ngày càng trở nên kém đi rất nhiều.

Sau khi lên sơ trung*, anh lớn lên rất cao, thể lực cũng không tồi, nếu đi làm công, cũng có mấy cửa hàng đồng ý nhận anh vào làm, người quen biết biết được tình huống trong nhà cũng sẽ giới thiệu cho anh một số công việc.

Sơ trung: Trung học.

Cho nên, ngoại trừ những lúc phải đi học, toàn bộ thời gian của anh không đi làm thêm ở trong các cửa hàng, thì cũng là làm công ở trên đường.

Thời điểm trạng thái tinh thần của mẹ bình thường cũng sẽ lo lắng thân thể anh không chịu nổi. Đi làm công đương nhiên rất mệt, mỗi ngày anh đều vô cùng mệt mỏi, hận không thể đầu vừa dính gối liền ngủ.

Nhưng những lúc mẹ lo lắng, anh vẫn sẽ cười để bà có thể yên tâm.

Nhưng cũng có thời điểm, trạng thái tinh thần của mẹ không ổn định, khi anh trở về sẽ ngơ ngác, thẳng thừng mà nhìn chằm chằm anh, cả khuôn mặt dịu dàng ban đầu cũng sẽ chậm rãi biến thành mê mang, tiến tới là không kiên nhẫn và cuối cùng chính là chán ghét.

Hắn không biết thời gian cụ thể mẹ sẽ phát bệnh, cũng không biết sự chán ghét của mẹ là đối với anh, là đối người chồng đã sớm đã rời đi, hay vẫn là mẹ đối chính mình, hoặc cũng có thể là…… Đối với toàn bộ thế giới xung quanh bà ấy.

Những lúc như thế này mẹ anh sẽ bắt đầu quăng ném đồ vật, bà không để bụng bản thân mình có bị thương đến hay không, ở trong mắt anh, động tác của bà thậm chí còn mang theo chút điên cuồng muốn cùng những đồ vật trước mặt đồng quy vu tận*.

Đồng quy vu tận: Có nghĩa là ám chỉ việc ai đó liều mạng có ý định cùng nhau chết với bạn.

Anh không biết nguyên nhân.

Anh không biết phải làm gì.

Anh cũng không biết nên làm như thế nào.

Làm thế nào để anh có thể biết được nguyên nhân là gì.

Làm thế nào để anh biết bây giờ mình phải làm gì.

Và làm thế nào để anh biết mình nên thực hiện nó như thế nào.

(Diệp Thần không biết nguyên nhân, không biết cách xử lý và nếu biết cách xử lý thì lại không biết làm từ đâu).

Anh chỉ có thể lộ ra tươi cười, đem hết sức lực làm ý thức của mẹ quay trở về hiện thực, trấn an mẹ, làm bà bình tĩnh trở lại, làm mẹ nhớ tới…… Ít nhất bà ấy còn có anh.

Ký ức quá khứ bị xâu chuỗi thành một thước phim, ở trước mắt Diệp Thần chậm rãi truyền phát, có một số hình ảnh vẫn còn hoàn chỉnh, một số hình ảnh khác thì đã vỡ vụn, mơ hồ không rõ.

Không biết cái thói quen luôn tươi cười này của anh, có phải được hình thành từ lúc ấy hay không.

Diệp Thần nâng lên một bàn tay, sờ sờ khóe miệng, phát hiện bản thân mình lại theo bản năng nở nụ cười, anh thả tay xuống, tùy ý nó sau khi mất hết sức lực rũ xuống bên cạnh quần áo.

Sau đó Diệp Thần chậm rãi thu hồi tươi cười, khi anh làm loại động tác tự nhiên này thế mà lại có một loại ý vị cố tình bên trong.

Anh cúi đầu, cả khuôn mặt giấu dưới bóng những sợi tóc rũ xuống, trông không rõ biểu tình.

Thời tiết sáng sủa, từ ngoài cửa sổ còn truyền tới vài tiếng chim chóc kêu sáng sớm, phối hợp với động tác cúi đầu đọc sách ưu nhã của người đàn ông trong nhà, từ xa nhìn lại, biến thành một cảnh tượng vô cùng yên bình, tốt đẹp.

Vài phút sau, Diệp Thần ngẩng đầu, tùy ý khóe miệng gợi lên, không tiếp tục ngăn cản động tác gần như đã trở thành bản năng này nữa.

Trong ánh mắt anh thoảng qua một ít đồ vật, chỉ là tốc độ quá nhanh, khiến người khác không thể thấy rõ.

Mười phút sau, Diệp Thần đọc xong rồi toàn bộ bình luận, anh đem cuốn sổ khép lại, đặt ở góc bàn.

Đối mặt với cửa sổ duỗi người, Diệp Thần thoải mái thở dài một hơi, chuẩn bị đi tắm một cái, sau đó xử lý công việc tồn đọng.

Cứ nghĩ như vậy, anh lại buồn rầu mà nhăn mi, thở dài, cuối cùng vẫn quyết định tiếp thu lịch trình công việc mình đã sắp xếp.

Đúng lúc này, điện thoại đặt ở trên sô pha lại vang lên âm thanh.

"Ong ——!"

"Ong ——!"

Bước chân Diệp Thần hướng đến phòng tắm dừng lại, đi nhanh vài bước tới cạnh sô pha, khom lưng cầm lấy điện thoại, mắt thấy trên màn hình hiển thị tên người gọi.

Ôn Vân?

Editor: Kiều Linh Nhi