Chương 20

Editor: Kiều Linh Nhi :>

Diệp · tay ứng dụng phép khích tướng thiện nghệ· Thần vui vẻ chấp nhận, đi đến cửa hàng bên cạnh bờ biển mua một cái ván lướt sóng trở về.

Ván lướt sóng Cố Cẩn đang cầm là tìm người chuyên môn căn cứ theo sở thích cùng thói quen sử dụng của cậu mà định chế, nhìn đối thủ một mất một còn tùy tiện mua một cái trở về, Cố Cẩn dường như thấy được toàn thân đối phương đều viết "Cùng cậu thi đấu chỉ là trò trẻ con, tôi thắng chắc".

Ngay cả ý cười ôn hòa trong mắt Diệp Thần, phảng phất đều trở thành cái nhìn chất chứa trào phúng.

Cố Cẩn cắn chặt răng, chờ xem, hỗn đản, sự sỉ nhục lần trước thua thi đấu đua xe gom lại cùng lần này hãy tính sổ một lần cho hết.

Diệp Thần hắt xì một cái, tỏ vẻ tuy rằng bản thân anh không có thói quen đặc thù, nhưng ván lướt sóng cũng không phải tùy tiện mua, rõ ràng anh đã dùng năng lực của đồng tiền chọn cái có tính năng tốt nhất. Anh cảm thấy chính mình thực vô tội.

...

Cố Cẩn căn cứ phương hướng dòng nước cùng độ sâu cạn chọn một nơi thích hợp làm địa điểm thi đấu, sau khi Diệp Thần xem qua, gật đầu, tỏ vẻ không có ý kiến.

Người ở bờ biển đến tụ tập thành một đoàn, xem náo nhiệt, ngắm soái ca, chèo thuyền cp hai người (?) đối trận quyết đấu sắp diễn ra của hai người cảm thấy vô cùng mong chờ.

Không khí hiện trường khí thế ngất trời, không biết còn tưởng rằng là vị minh tinh nào đó tới.

"Anh đẹp trai vừa mới lướt sóng, tôi ủng hộ anh!!!!"

"Soái ca ôn nhu tui là phấn của anh!!"

"Đều cố lên!!!"

"Thật kích động thật kích động, có phải tôi sẽ được chứng kiến một cái trường hợp hi hữu nào hay không!"

"Từ lúc sinh ra đến giờ tui chưa bao giờ nghĩ tới có ngày mình lại ở gần nhiều anh đẹp trai như vậy, tui sờ nước biển, các anh trai tiến vào nước biển, bốn bỏ năm lên chính là tui sờ đến anh đẹp trai a!"

"Tui nguyện thu nạp bà làm thành viên hội mơ mộng".

Quy tắc thi đấu rất đơn giản, hai người xuất phát cùng một lúc, phân biệt phương hướng hai bên trái phải, sau đó căn cứ độ thuần thục trong động tác hai người trình diễn trên ván lướt, lại xem xét mức độ khó khăn của kỹ thuật mà họ sử dụng để tiến hành tổng hợp bình xét.

Bọn họ còn cố ý tìm một huấn luyện viên chuyên nghiệp từ trong đám người lại đây chấm điểm.

Biển rộng mênh mông dường như cũng mang ý nghĩ chờ mong trận quyết đấu này, ở thời điểm trước khi thi đấu chính thức bắt đầu vô cùng tận tâm nổi lên vài cơn sóng to.

"Thi đấu ——, bắt đầu!!"

Hai người gần như cùng lúc lao ra, trước tiên từng người nằm sấp trên tấm ván, đôi tay dọc theo ván lướt sóng chèo nhanh theo phương hướng sóng biển lên xuống, động tác dần dần nhanh hơn cho đến khi ván lướt sóng đạt đủ tốc độ, còn lại chỉ việc lẳng lặng chờ đợi sóng biển cuồn cuộn.

Sóng biển dần dần lên cao, hơn nữa càng ngày càng cao, trong đám người truyền đến tiếng nuốt nước miếng.

"Uy, có phải sóng ngày hôm nay quá cao hay không?"

"Sẽ không phát sinh chuyện nguy hiểm gì chứ".

"Có nên nhắc nhở bọn họ chút không?"

"Mau xem mau xem! Bọn họ đứng lên!!"

Diệp Thần nhận thấy sóng biển bắt đầu thúc đẩy ván lướt sóng, hơn nữa khí thế càng ngày càng mãnh liệt, đúng thời cơ thích hợp, bàn tay anh đặt ngang hai bên xương sườn, dứt khoát chống thân thể đứng dậy, nhảy lên trên ván lướt, bắt đầu chuyên tâm ngự sóng.

Sớm một giây, lực đẩy của sóng biển sẽ không đúng chỗ, chậm một giây, Diệp Thần sẽ ngay lập tức bị sóng biển hất văng hoàn toàn. Sự nắm bắt thời cơ này có thể khẳng định chuẩn xác đến cực điểm.

Sống lưng Diệp Thần thẳng tắp, đầu gối hơi cong, theo sóng biển bắt đầu hành trình của bản thân.

Đồng dạng, Cố Cẩn bên kia cũng đã đứng thẳng ở trên ván lướt sóng, biểu tình hưng phấn, ánh mắt nhiệt liệt.

Nước biển đập ở trên người, bên tai là tiếng vang sóng biển đánh vào đá ngầm, quay chung quanh bản thân chính là cuồng phong mãnh liệt theo sóng biển cùng ập đến.

Theo thanh thế sóng biển càng lúc càng lớn, cả người cậu gần như nhanh chóng bị từng cơn sóng biển luân phiên bao trùm.

Loại cảm giác kí©h thí©ɧ khi hành động cận kề bên lưỡi đao này làm cậu vô cùng mê muội.

"Mau xem! Anh đẹp trai kia lướt sóng bay lên không xoay người 360 độ!"

"Động tác thật sự dứt khoát, thật sự rất thuần thục!"

"A đệt! Vị soái ca ôn nhu kia đúng là tri nhân tri diện bất tri tâm (biết người biết mặt không biết tâm) mà! Đó còn chẳng phải bay lên không xoay người 720 độ sao?!"

"Lại một cái xoay người! Xoay người bay giờ không cần tiền nữa sao?!"

"Nếu không phải đến bây giờ tôi còn chưa học được cách xoay người trên không, tôi cũng sẽ cho rằng nó rất đơn giản".

"A wao!!! Rodeo Flip! Xoay tròn cùng quay ván kết hợp hoàn mỹ!"

"Này mẹ nó cũng quá kí©h thí©ɧ đi, tôi là đang xem tuyển thủ chuyên nghiệp nào đó thi đấu đó hả?"

"Tui lại lần nữa cảm thấy mình đến nhân gian cho đủ số lượng một ngày".

Bên trong làn sóng, hai người tâm linh tương thông mà cùng quay đầu, nhìn nhau cười.

Giờ này phút này bọn họ đã không phải vì thi đấu nữa, chỉ đang thuần túy tận hưởng niềm vui thích ở trong biển vượt qua từng cơn sóng lớn.

Ngay lúc này đây, bọn họ chỉ muốn ở trên mặt biển rộng lớn tự do rong ruổi, đi hưởng thụ đại dương mênh mông, đắm chìm trong sự vui thích lướt sóng, không ai có thể ngăn cản bọn họ, thậm chí bọn họ cảm thấy bản thân mình có thể theo hải dương kia, đi đến mỗi mọi ngóc ngách của thế giới.

Theo sóng biển tạm hoãn, hai người thu thế, quay trở lại bờ cát.

Giây tiếp theo, đám người kích động ùa đến nhanh chóng vây quanh bọn họ.

"Soái ca soái ca! Hai người quá lợi hại!!"

"Có phải hai người kỳ thật chính là đội viên chuyên nghiệp ở đoàn thi đấu nào hay không, lần này thực chất là muốn thả lỏng tâm tình lại đây ngược đồ ăn ô ô ô".

"Thêm cái phương thức liên hệ đi, tui muốn làm vật trang sức trên chân ngài". (Ủa??)

"Xin hỏi ngài có thiếu một cái tiểu tùy tùng không biết lướt sóng nhưng lại có thể ăn không?"

"……"

Tâm tình Diệp Thần vui vẻ đáp lại từng vấn đề của mọi người chung quanh, Cố Cẩn cũng khó có khi không đem quần chúng vây xem xua đuổi ra ngoài bán kính 1 mét, có thể thấy tâm tình cũng là không tồi.

Chờ đến khi đám người tản ra, huấn luyện viên mang kết quả chung cuộc đưa qua.

Nói về điểm đạt được, Diệp Thần hơi cao hơn một chút, rốt cuộc anh đã sử dụng một ít kỹ xảo cao cấp, nhưng Cố Cẩn lúc này cũng không có tâm tư so đo, cậu chỉ cảm thấy quá trình thi đấu này thực sảng khoái.

Cậu nóng lòng muốn thử, quên mất quan hệ hai người hiện tại đối chọi như nước với lửa theo bản năng xoay người hỏi đối phương, "Anh có muốn đến đấu một lần nữa không?"

Diệp Thần cũng không nhắc nhở cậu, gật gật đầu, cười đáp ứng.

Dù sao hiện tại tạm thời không có công việc quan trọng gì, trạng thái tinh thần của Cố Cẩn thoạt nhìn cũng không tồi, lại đến vài lần cũng là có thể.

Hai người cứ như vậy chơi gần một buổi chiều, sau khi kết thúc đám người vây xem cũng đã đi không sai biệt lắm.

Diệp Thần nhìn nhìn sắc trời, cũng chuẩn bị đi giải quyết nhu cầu ăn uống, đối diện với tiểu đồng bọn chơi cùng một buổi chiều hôm nay nói: "Tạm biệt, ngày mai gặp".

Cố Cẩn quay mặt đi, khó có khi không trực tiếp bỏ đi mất, cũng đáp lại, "Tạm biệt". Nhịn nhẫn không được vẫn bỏ thêm câu, "Ngày mai không cần thấy".

Diệp Thần: "Cậu có muốn so lặn xuống nước hay không?"

Cố Cẩn: "Không cần". Tuy rằng có chút động tâm.

Diệp Thần: "Kỹ năng lặn nước của tôi cũng không tồi, hẳn là so cậu lại tốt hơn một chút".

Cố Cẩn: "Đánh rắm, ông đây lặn xuống nước khẳng định sẽ không thua anh! Ngày mai tới chiến!"

Diệp Thần: "Được thôi, ngoéo tay thắt cổ (?) một trăm năm không được nuốt lời".

Cố Cẩn: "……" Có bệnh?

Diệp Thần giả vờ tự hỏi giây lát, rồi làm bộ hiểu rõ gật gật đầu, thật sự đem ngón út đã duỗi ra đổi thành nắm tay, nói với người trước mặt: "Tôi đã hiểu, cậu càng thích tay nắm tay hơn, đúng không?"

Cố Cẩn: "……" Mẹ nó thiểu năng trí tuệ!

Biểu tình Diệp Thần bất đắc dĩ, thở dài, cầm lấy tay trái đối phương, sau đó từ từ cuộn tay Cố Cẩn lại, "Được rồi, biết cậu mệt, hiện tại chắc có thể chứ". Dứt lời lại giơ tay mình lên trước mặt người kia, hai mắt chờ mong mà nhìn đối phương.

Cố Cẩn nhẫn nhịn, cuối cùng miễn cưỡng xem như nể mặt hôm nay có thể chơi một hồi thống khoái, cùng đối phương chạm một quyền, vừa chạm lập tức tách ra.

Diệp Thần: "Vậy một lời đã định nha".

Cố Cẩn nhẫn nhịn, lần này lại không thể nhịn xuống, trực tiếp nói nhanh chóng lăn.

Thẳng đến khi đối phương rời đi hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng nữa, Diệp Thần mới rũ mắt xuống, nhìn tay phải của bản thân.

Vừa rồi anh đã dùng bàn tay này đem tay trái Cố Cẩn nắm thành quyền.

Trong quá trình tiếp xúc, nhiệt độ cơ thể Cố Cẩn như cũ không cao, nhưng có lẽ là liên quan tới việc vừa mới kết thúc vận động, cũng không phải rất thấp, cả cánh tay không run rẩy, xem ra không có dấu hiệu phát bệnh.

Anh cong cong khóe môi, cũng xoay người rời đi.

...

Trở lại biệt thự lúc sau, Diệp Thần đơn giản nấu cho bản thân chén mì, kiếp trước trên cơ bản anh vẫn luôn ở trạng thái sống một mình, nấu cơm xem như kỹ năng sinh tồn cơ bản nhất, hơn nữa hương vị món ăn cũng không tệ lắm.

Anh mở laptop ra, chuẩn bị xử lý công việc hôm nay, Kỳ Ngọc đã dựa theo yêu cầu của anh gửi tới tài liệu cùng văn kiện cần sửa chữa xét duyệt, hơn nữa còn rất cẩn thận ấn theo trình độ quan trọng làm phân chia.

Diệp Thần không khỏi lại lần nữa cảm thán Kỳ · Doraemon · Ngọc làm việc xuất sắc, rồi sau đó, anh bắt đầu tập trung tinh thần xem văn kiện.

Trong hạng mục Tán Diệp, trước mắt trừ bỏ bộ phận cùng Cố Duyên ước định kia, thì còn lại không nhiều lắm bộ phận quan trọng đều nhận thầu cho một ít công ty trong giới giải trí.

Mà phía trước trong những người tìm công ty bọn họ nói chuyện hợp tác, có một nhà tương đối đặc thù, hiện tại còn chưa có trả lời lại bên đó.

Nhà này chính là công ty Tống thị.

Tống gia thuộc tầng lớp gia tộc nhị lưu nơi kinh thành, làm loại hạng mục này đối bọn họ mà nói quả thực xưng được với đại tài tiểu dụng, phỏng chừng Tống gia làm hạng mục chính là ngụy trang, cái chính hẳn muốn mượn chuyện này cùng Diệp gia móc nối quan hệ.

Rốt cuộc trong những gia tộc nhị lưu ở kinh thành, Tống gia tuy nói đứng trên chỗ cao nhưng địa vị cũng tuyệt đối chẳng thể vươn cao được đến đâu xa, nghe nói gia chủ nhà họ Tống cũng từng nỗ lực cải thiện, nhưng kết quả Tống gia trước sau vẫn dậm chân tại chỗ không thay đổi, xem ra lần này là muốn dùng cái hạng mục này tới thử thái độ của anh.

Như vậy, cái cành ôliu này, Diệp gia là duỗi hay vẫn là không duỗi, tất cả đều phụ thuộc vào suy nghĩ của anh.

Ngón tay Diệp Thần đánh bàn phím, phân tích thế cục trước mắt ở kinh thành.

Những gia tộc trong vòng trung tâm, Diệp gia vững mạnh trên đỉnh kim tự tháp, Cố gia cũng vậy nhưng lại kém Diệp gia một ít, Bạch gia cũng miễn cưỡng coi như gia tộc nhất lưu.

(Nghĩa là đỉnh cấp, nhất lưu, nhị lưu,...)

Trong những gia tộc nhị lưu, Tống gia xem như một cái, dư lại còn có Lý gia, Vương gia bên cạnh.

Số lượng gia tộc tam đẳng có thể nói càng nhiều, tốc độ đổi mới so với hai tầng thế gia bên trên cũng càng nhanh, phân tích về phần này ý nghĩa không lớn.

Tổng thể mà nói, thế lực nhà họ Bạch tuy rằng kém đi, nhưng đà phát triển còn rất vững vàng, trước mắt gia chủ Bạch Thịnh tựa hồ cũng chưa từng có nhiều tâm tư tranh quyền đoạt thế.

Trong trí nhớ, Bạch Thịnh là một người tuy qua tuổi 50, nhưng ôn văn nho nhã, rất có một cổ hơi thở thư sinh, khi các gia tộc cử hành yến hội, cũng đều rất ít lần thấy ông ta đưa ra ý kiến gì, nếu được hỏi ông ta thì cũng chỉ trả lời, trước mắt có xử lý tài sản thích đáng thì cũng đã thỏa mãn.

Mà Tống gia, dựa trên tình hình hiện tại có thể khẳng định dã tâm bừng bừng, mang nhiều suy nghĩ để trở thành gia tộc đứng đầu những gia tộc nhị lưu trong vòng.

Thương trường như chiến trường, tình cảnh của các gia tộc lớn bé càng là ám lưu dũng động, như vậy, thêm một kẻ thù còn không bằng thêm một người đứng chung chiến tuyến.

Diệp Thần lựa chọn vươn cành ôliu ra, hạng mục này coi như nhìn thử thành ý của Tống gia.

Nếu Tống gia thật sự thích hợp để nâng đỡ, vậy hẳn là cũng biết chính mình nên làm gì.

Đến nỗi về sau Tống gia có phải sẽ trở thành bạch nhãn lang hay không thì rốt cuộc Diệp gia cũng không phải kẻ ăn chay, không phải sao?

Bạch nhãn lang: Sói mắt trắng, chỉ người vong ân bội nghĩa, tâm địa độc ác. Sói vốn dĩ đã hung ác, sói mắt trắng còn hung ác hơn cả. Bởi vì mắt trắng cũng như không có mắt, không có tính người.

Diệp Thần phân ra văn kiện mà người phụ trách Tống thị mang tới đây, đích thân đưa ra câu trả lời phản hồi.

Còn lại, liền phải xem kết quả kế tiếp.

Sau khi xử lý xong các hạng mục công việc tồn đọng, Diệp Thần tắt máy tính rồi khép lại, xoa xoa giữa mày, thở hắt ra một hơi.

Bên ngoài trăng sáng đã vắt vẻo trên cao từ lâu, ánh trăng theo cửa sổ dần tiến vào trong gian phòng, để lại từng mảnh dấu chân màu trắng bạc.

Diệp Thần đứng lên, hoạt động thân dưới, tứ chi do ngồi lâu mà trở nên cứng đờ, anh muốn nhìn một chút phong cảnh bên ngoài, thả lỏng đôi mắt hoạt động liên tục trước máy tính.

Lại ở rìa bờ cát thấy được Cố Cẩn.

Tiểu kịch trường:

Chương này tui chỉ (lén lút) nói một câu: Diệp Thần đối với chuyện ngoéo tay chính là cố ý.

Diệp Thần (cười tủm tỉm): Ngươi nói cái gì?

Tác giả: Không có, ta cái gì cũng chưa nói.

Chương này có một số từ tui không hiểu lắm nên chậm chễ lịch đăng, mong mọi người thông cảm. (>0<;)