Chương 19

Editor: Kiều Linh Nhi :>

Một chiếc Phaeton màu đen lướt qua vô số đám người, chạy tới bãi đỗ xe ngoài sân bay.

Diệp Thần hướng tài xế gật gật đầu, từ trên xe bước xuống.

Hiện tại trên màn hình di động biểu hiện 8 giờ, cách thời gian máy bay cất cánh lúc 10 giờ còn hai tiếng nữa.

Người xen người từ khắp mọi nơi vì nhiều lý do khác nhau mà đến sân bay, có người xuất phát từ lịch trình công tác bắt buộc, có người thì lại muốn đi du lịch mà bước lên máy bay, Diệp Thần cũng không thể nói rõ lần này chính mình lên máy bay một chuyến rốt cuộc là xuất phát từ mục đích gì.

Không thể nói là xuất phát từ công tác, nhưng cũng không thể nói là vì muốn đi du lịch, tuy rằng điểm đến đúng thật là một cái danh lam thắng cảnh trứ danh thích hợp để vui chơi, trải nghiệm.

Anh ngồi ở trên ghế, lấy điện thoại ra, suy xét có nên thông báo trước cho Cố Cẩn về việc anh muốn đến đó hay không, nhưng nghĩ nghĩ, vẫn là cất điện thoại trở về.

Nếu nói vậy, sau khi Cố Cẩn biết chuyện này, nhất định sẽ không cho anh đi.

Rốt cuộc, ấn tượng về anh trong lòng Cố Cẩn còn là chưa đảo ngược đâu.

Ngay khi bước lên máy bay, Diệp Thần tựa lưng vào ghế ngồi, ngoài cửa sổ những đám mây chạy dài nối tiếp nhau như là núi non, lấy bầu trời làm trung tâm, không ngừng hướng ra bên ngoài mở rộng lãnh địa của chính mình.

Những cảnh tượng xuất hiện trong bộ tiểu thuyết này, vì nhân vật chính mà diễn sinh ra thế giới, như là đồ CG thủ công tinh xảo, nhưng lại vô cùng chân thật và không kém phần mỹ lệ.

Chỉ trong nháy mắt như vậy, Diệp Thần lại cảm thấy cảnh tượng trước mặt dường như cách bản thân rất xa, hành khách xung quanh như là không được tô vẽ, tất cả màu sắc rực rỡ từ trên người bọn họ lần lượt rút đi, sau đó cả người lại chậm rãi mờ ảo biến mất.

Thời điểm Diệp Thần nhìn bốn phía xung quanh, anh phát hiện bên người sớm đã không tồn tại bất kì sự vật nào, mặc kệ là máy bay cũng vậy, hay không trung cũng thế, tất cả đều dần dần tan biến.

Phảng phất như anh vẫn đang chìm trong bóng đêm của ký ức, dõi mắt trông về phía xa cũng chỉ có khoảng không đen ngòm vô tận. Cảm giác trống rỗng cùng cô độc quanh quẩn anh, tưởng chừng vĩnh viễn không thể thoát ra.

Tựa hồ hết thảy những điều anh trải qua ở thế giới này đều là một hồi dị thường kỳ diệu trong giấc mơ.

Cả khuôn mặt Diệp Thần thả lỏng, nhẹ nhàng mà nhắm mắt, sau đó lại mở, cảnh tượng xung quanh đã trở lại như cũ, bên tai là tiếng mọi người nhỏ giọng khe khẽ nói chuyện, trước mắt là cảnh mây trời tươi đẹp làm người vui vẻ thoải mái.

Không có đồ vật gì xảy ra dị trạng, cũng không có bất kỳ người nào phát hiện có cái gì không đúng.

Toàn bộ đều là ảo giác của anh mà thôi.

"Các hành khách thân mến, chuyến bay lần này ngay bây giờ sắp sửa tới địa điểm mục đích……".

Tiếp viên hàng không phát thông báo máy bay sắp hạ cánh xuống mặt đất, Diệp Thần đứng lên, đi theo đám người, chuẩn bị xuống máy bay.

...

Diệp gia ở biển Thế Kỷ thành Editor: Kiều Linh Nhi :>

Một chiếc Phaeton màu đen lướt qua vô số đám người, chạy tới bãi đỗ xe ngoài sân bay.

Diệp Thần hướng tài xế gật gật đầu, từ trên xe bước xuống.

Hiện tại trên màn hình di động biểu hiện 8 giờ, cách thời gian máy bay cất cánh lúc 10 giờ còn hai tiếng nữa.

Người xen người từ khắp mọi nơi vì nhiều lý do khác nhau mà đến sân bay, có người xuất phát từ lịch trình công tác bắt buộc, có người thì lại muốn đi du lịch mà bước lên máy bay, Diệp Thần cũng không thể nói rõ lần này chính mình lên máy bay một chuyến rốt cuộc là xuất phát từ mục đích gì.

Không thể nói là xuất phát từ công tác, nhưng cũng không thể nói là vì đi du lịch, tuy rằng điểm đến đúng thật là một cái danh lam thắng cảnh trứ danh thích hợp để vui chơi, trải nghiệm.

Anh ngồi ở trên ghế, lấy điện thoại ra, suy xét có nên thông báo trước cho Cố Cẩn về việc anh muốn đến đó hay không, nhưng nghĩ nghĩ, vẫn là cất điện thoại trở về.

Nếu nói vậy, sau khi Cố Cẩn biết chuyện này, nhất định sẽ không cho anh đi.

Rốt cuộc, ấn tượng của anh đối với Cố Cẩn còn là chưa đảo ngược đâu.

Ngay khi bước lên máy bay, Diệp Thần tựa lưng vào ghế ngồi, ngoài cửa sổ những đám mây chạy dài nối tiếp nhau như là núi non, lấy bầu trời làm trung tâm, không ngừng hướng ra bên ngoài mở rộng lãnh địa của chính mình.

Những cảnh tượng xuất hiện trong bộ tiểu thuyết này, vì nhân vật chính mà diễn sinh ra thế giới, như là đồ CG thủ công tinh xảo, nhưng lại vô cùng chân thật và không kém phần mỹ lệ.

Chỉ trong nháy mắt như vậy, Diệp Thần lại cảm thấy cảnh tượng trước mặt dường như cách bản thân rất xa, hành khách xung quanh như là không được tô vẽ, tất cả màu sắc rực rỡ từ trên người bọn họ lần lượt rút đi, sau đó cả người lại chậm rãi mờ ảo biến mất.

Thời điểm Diệp Thần nhìn bốn phía xung quanh, anh phát hiện bên người sớm đã không tồn tại bất kì sự vật nào, mặc kệ là máy bay cũng vậy, hay không trung cũng thế, tất cả đều dần dần tan biến.

Phảng phất như anh vẫn đang chìm trong bóng đêm của ký ức, dõi mắt trông về phía xa cũng chỉ có khoảng không đen ngòm vô tận. Cảm giác trống rỗng cùng cô độc quanh quẩn anh, như là không thể thoát ra.

Tựa hồ hết thảy những điều anh trải qua ở thế giới này đều là một hồi dị thường kỳ diệu trong giấc mơ.

Cả khuôn mặt Diệp Thần thả lỏng, nhẹ nhàng mà nhắm mắt, sau đó lại mở, hết thảy cảnh tượng đã trở lại như cũ, bên tai là mọi người nhỏ giọng khe khẽ nói chuyện, trước mắt là cảnh mây tươi đẹp làm người vui vẻ thoải mái.

Không có đồ vật gì xảy ra dị trạng, cũng không có bất kỳ người nào phát hiện có cái gì không đúng.

Toàn bộ đều là ảo giác của anh mà thôi.

"Các hành khách thân mến, chuyến bay lần này ngay bây giờ sắp sửa tới địa điểm mục……".

Tiếp viên hàng không phát thông báo máy bay sắp hạ cánh xuống mặt đất, Diệp Thần đứng lên, đi theo đám người, chuẩn bị xuống máy bay.

...

Diệp gia ở biển Thế Kỷ thành phố B bên này cũng có một căn biệt thự cạnh bờ biển, ban đầu người một nhà Diệp gia từng tới nơi này du lịch, vì thuận tiện về sau dễ dàng đi lại nghỉ ngơi, liền dứt khoát trực tiếp mua một chỗ bất động sản.

Hành lý đã gọi người chuẩn bị đầy đủ hết, anh có thể trực tiếp vào ở luôn.

Sau khi tới biệt thự, Diệp Thần trước tiên đi tắm rửa một cái, nhiệt khí bốc hơi ở trong phòng tắm, cùng ngưng tụ thành màn sương mù màu trắng, làm mặt kính trở nên mông lung, bóng người ở trong gương như ẩn như hiện.

Ra khỏi phòng tắm, anh duỗi tay đem tóc vuốt ngược về phía sau, làm lộ ra cái trán no đủ, từng giọt nước rơi xuống đến hàng mi, rồi theo mũi một đường xuống dưới, lướt qua khóe môi nhấp thành một đường, cả người thế nhưng mang theo một loại khí thế anh tuấn cao ngạo lãnh đạm.

Giây tiếp theo ý cười bên miệng Diệp Thần hiện ra, lãnh đạm liền biến thành ôn hòa, cao ngạo biến thành gần gũi, ngay sau đó anh cởi xuống khăn tắm vây quanh ở bên hông, nhập gia tùy tục mà thay áo tắm, chuẩn bị đi ra ngoài tìm Cố Cẩn.

Nhập gia tùy tục: (Nghĩa đen) Vào nhà tùy theo tục nhà, vào sông tùy theo khúc sông. (Nghĩa bóng) Đến nơi nào phải theo phong tục của nơi đấy.

Cố thị ở chỗ này cũng có biệt thự, Cố Cẩn chính là ở tại nơi đó, đúng là Cố Duyên đã đem địa chỉ nói cho anh, nhưng anh chắc chắn rằng ban ngày ban mặt Cố Cẩn sẽ không có khả năng ngoan ngoãn mà ngốc ở bên trong biệt thự, cho nên anh chuẩn bị đi ra bờ cát tìm người.

Sau khi ra cửa, ánh nắng chói lòa, trời xanh ngọc bích như đã qua tẩy rửa, biển rộng khi mặt trời chiếu rọi xuống sóng nước càng thêm lóng lánh.

Diệp Thần nhìn thấy mọi người ở trên bờ cát thỏa sức đuổi bắt, ở trên ván lướt sóng tận tình phóng thích sức sống của chính mình, bãi biển rộng lớn chứa đựng đủ loại hoan thanh tiếu ngữ (nói cười vui sướиɠ) của đám người, làm tâm tình con người cũng theo đó thoải mái hơn.

Nụ cười nơi khóe miệng mang theo vài tia vui sướиɠ từ đáy lòng, Diệp Thần bắt đầu chuyến hành trình tìm kiếm người bạn nhỏ của mình.

Dáng người nhờ rèn luyện hàng năm mà luôn cân xứng hoàn hảo nay không có quần áo che đậy, vào lúc này tận lực tản ra mị lực của chính mình, hơn nữa chủ nhân dáng người lại có khuôn mặt vô cùng tuấn tú, không ít người ở mọi hướng đều quay đầu nhìn sang, hoặc gan lớn trực tiếp đánh giá, hoặc là thật cẩn thận nhìn lén.

Mà cảnh tượng như vậy cũng xuất hiện ở bên kia.

Chàng trai đạp lên trên ván lướt sóng tùy ý trượt, phía sau lưng cậu sóng biển thật lớn lại lần nữa cuốn lên, nhưng cũng chẳng thể khiến động tác của chàng trai thêm chút ít hỗn loạn. Không cần nhiều lời cũng đủ để thấy được tài nghệ, kỹ xảo lướt sóng cao siêu, kết hợp khuôn mặt điển trai không tỳ vết dưới ánh mặt trời, ngày càng nhiều người bị thu hút đến vây xem xung quanh chàng trai ấy, thậm chí vang lên từng trận thét chói tai.

"Đệt, kỹ thuật này có thể so sánh với tuyển thủ chuyên nghiệp đi".

"Anh đẹp trai, cố lên!!"

"Chàng trai, tôi xem trọng cậu!"

"Người đàn ông lướt sóng này là ai, mau! Trong vòng ba phút tôi muốn toàn bộ tin tức về anh ấy!"

"A a a a mẹ nó quá đẹp trai! Đáng giận, khi ông trời tạo người vì cái gì không công bằng như thế!"

"Dáng người này cũng quá tuyệt vời đi ô ô ô, chảy nước miếng chảy nước miếng mất thôi".

"Đối với loại người lsp (háo sắc) như cậu này thấy sắc thì mắt sáng, tôi chỉ muốn nói một câu, mang tôi theo cùng!"

Tiếng hô đám người càng lúc càng lớn, giúp Diệp Thần không cần hao phí nhiều ít sức lực liền có thể tìm tới nơi này, có ưu thế thân cao chân dài, cho dù anh đứng ở phía sau đám người, cũng có thể nhìn rõ chàng trai đang bị đám người vây quanh là ai.

Tiêu cự mắt quá tốt, chỉ liếc nhìn một cái, anh liền xác định người nọ là Cố Cẩn.

Cố Cẩn lướt sóng xong một vòng, sau khi bước xuống tươi cười khóe miệng kéo dài, dùng cánh tay ôm lấy ván lướt sóng, động tác lưu loát, phóng khoáng.

Diệp Thần cười, vỗ vỗ bả vai người bên cạnh:

"Cậu ấy là bạn của tôi, tôi là tới tìm cậu ấy, phiền toái mọi người nhường một chút". Tuy rằng là đơn phương làm bạn.

"Hả? Anh là…… A, được, đi thôi đi thôi".

"Tôi đệt, lại một anh đẹp trai nữa, hôm nay làm sao vậy, sao may mắn liên tiếp tới cửa như vậy a?"

"Nếu mà tui biết thành phố B có nhiều anh đẹp trai như vậy, tui tuyệt đối muốn chuyển đến định cư!"

"Bạn của soái ca quả nhiên cũng là soái ca 1555111, thật muốn theo chân bọn họ kết giao bạn bè".

"Bà mau đi cầm gương soi lại đi, bà nhìn một cái liền biết suy nghĩ của mình là peach". (Ai hiểu chỉ tui từ này với).

"Bà lăn ô ô ô".

Theo đó càng ngày càng nhiều người bắt đầu nhường đường, ánh mắt quần chúng cũng dần dần rơi xuống trên người đang đi đến trung tâm - Diệp Thần, trong ánh mắt kia, ẩn ẩn hàm chứa chờ mong, hâm mộ, cô đơn (?) cùng một tia hưng phấn.

Rốt cuộc, ở trong vạn chúng chú mục (mọi ánh nhìn chăm chú), hai người thành công gặp mặt.

Diệp Thần nhìn sắc mặt Cố Cẩn vừa thấy anh liền biến xú, trong lòng buồn cười, trên mặt cũng dứt khoát cười ra tiếng, phất tay chào hỏi: "Cố Cẩn".

Cố Cẩn ôm ván lướt sóng tay nắm chặt, ác thanh ác khí nói, "Cười cái rắm, còn có, vì sao anh đến đây?"

Người nào ở gần đều nghe được thanh âm, nhỏ giọng mà nói chuyện với nhau.

"Hả? Hai người không phải bạn tốt sao?"

"Vì cái gì mà sắc mặt của anh chàng lướt sóng đẹp trai này kém như vậy?"

Trên mặt Diệp Thần vẫn là tươi cười nhưng ác ma trong lòng lại bắt đầu vươn sừng nhỏ, "Sắc mặt không cần khó coi như vậy chứ, không phải chỉ tách ra một hồi thôi sao, tôi chính là bận rộn xong lập tức trở về tìm cậu đó". Mấy ngày cũng là trong chốc lát.

"À há, hóa ra là ngạo kiều!"

"A a a, tui bắt đầu thấy hưng phấn rồi".

Tâm tư nhỏ của hai nữ sinh dần dần kích động, không nghĩ tới giọng nói đã truyền tới trong tai đương sự.

Mạch máu trán Cố Cẩn nhảy lên, cảm thấy sự trong sạch của bản thân đã mất hết.

Cậu sách một tiếng, không muốn tiếp tục ở lại dây dưa với đối phương.

Dù sao đối phương đến đây vì lý do gì, như thế nào, đều không liên quan tới cậu.

Diệp Thần: "Kỹ thuật lướt sóng không tồi", anh cố tình mà tạm dừng một chút, "Bất quá, so với tôi vẫn là kém một chút".

Tuy rằng có cố ý trêu chọc, nhưng xác thật anh cũng từng đi huấn luyện chuyên môn về lướt sóng, kiếp trước trong vòng có vài vị nhân vật trọng yếu, luôn thích tới bờ biển chơi lướt sóng, vì hòa hợp với bọn họ, hơn nữa bản thân anh đối biển rộng cũng có một loại cảm giác thân thiết, cho nên cũng coi như là nửa bất đắc dĩ nửa tự nguyện học tập cái kỹ thuật này.

Cố Cẩn vừa nghe hết câu nói, rất tốt, bàn chân giống như bị vùi vào bờ cát, hoàn toàn đi không nổi.

Cậu xoay người, đối với mặt với Diệp Thần, trên mặt tươi cười ác liệt, rồi lại mang theo mười phần tự tin, cả người đều đắm chìm trong ánh mặt trời, như là tỏa ra ánh sáng chói mắt, "Được thôi, nếu như vậy, sao không so một lần".

Editor: Kiều Linh Nhi